Tân Sơ Hạ thở dài trả lời: “Không phải xin lỗi là có thể giải quyết được”
“Nhưng mà, cậu thiếu tiền, tiền đầu tư mà cậu muốn cũng không phải là con số nhỏ? Tôi chắc chắn không giúp được cậu rồi” Khắc Lâm bất lực nói.
“Tôi hiểu rồi, nhưng mà vẫn cảm ơn cậu”
Tân Sơ Hạ tán dóc mấy câu với Khắc Lâm, rồi ngắt điện thoại.
Đầu điện thoại bên này vừa cúp, Lâm Đạt lúc nãy liền gọi điện thoại cho cô.
“Lâm Đạt!” Tần Sơ Hạ mừng rỡ nhận điện thoại.
Lâm Đạt nói thẳng vô vấn đề: “Không phải cậu thiếu tiền sao? Tớ giới thiệu mấy ông chủ cho cậu làm quen”
“Thật sao?”
“Chúng ta là bạn bè với nhau, lẽ nào lại lừa cậu”
“Vậy cậu mau nói đi!” Tân Sơ Hạ phấn khởi hỏi.
Lâm Đạt trả lời: “Đi đến quán bar của thành phố Giải trí Lam Mị, tìm một người phục vụ rượu ăn mặc như một tên cướp biển một bắt, nói 7168, anh ta sẽ dẫn cậu đi tìm ông chủ đỏ”
“Được.
”
“Nhưng mà, tớ nhắc nhở cậu trước, ông chủ đó là làm ăn trao đổi, nếu như muốn ông ta giúp cậu, thì cậu phải trả giá”
“Trả giá cái gì?”
“Không biết, sự trả giá của mỗi người khác nhau, cậu đi rồi biết.
”
Cảm ơn cậu.
” Trong chốc lát Tân Sơ Hạ cảm thấy có hy vọng, trên mặt hiện ra một nụ cười rạng rỡ.
Đến buổi tối, lúc thành phố Giải trí Lam Mị bắt đầu hoạt động, Tân Sơ Hạ mang theo bản thiết kế của mình đi quán bar ở thành phố giải trí,
Tần Sơ Hạ tự mình đi đến, đợi người phục vụ pha chế đồ uống cho mấy khách hàng xong, sau đó đợi khách hàng rời đi, mới mở miệng nói với người phục vụ: "7168”.
Người phục vụ sau khi nghe con số đó xong, điềm nhiên đánh giá cô một lượt, sau đó ấn cái nút chuông trên mặt bàn.
Sau quầy rượu bước ra một người đàn ông mặc lễ phục.
Người đàn ông đi một vòng quầy bar, đi đến trước mặt Tân Sơ Hạ, lễ phép giơ tay chào cô: “Mời cô theo tôi.
”
Tân Sơ Hạ cắn môi, hai bàn tay nắm chặt túi xách, gật đầu, sau đó đi phía sau người đàn ông.
Người đàn ông dẫn cô đi qua khu vực ồn ào, bất tri bất giác bước vào một hành lang âm u.
Ánh đèn màu xanh lam, khiến nơi này vô cùng ảm đạm.
Tân Niệm Hà đột nhiên rùng mình.
Người đàn ông dẫn cô đi đến cuối hành lang.
Một tiếng “Rầm”, cánh cửa sẫm tím mở ra.
Người đàn ông nghiêng người về phía trước làm một động tác chào đón.
Tân Sơ Hạ đi đến cửa, đột nhiên dừng lại.
Trong phòng tối thui khiến cô có chút sợ hãi.
"Ông chủ của chúng tôi ở trong phòng đợi cô” Người đàn ông nói.
Tân Sơ Hạ nghĩ ngợi, ý thức lùi về sau một bước, cách xa cánh cửa lớn: “Tôi, tôi cảm thấy hình như tôi không cần ông chủ của các người giúp đỡ nữa”
“Cô gái này, đây là quy tắc ở chỗ này, đã đến thì không thể rời đi.
” Cánh tay của người đàn ông chặn Tần Sơ Hạ lại.
Tần Sơ Hạ run rẩy môi, lén lút bấm điện thoại của mình trong túi xách, gọi cho bố Tần Vũ Bảo của mình.
Một bên khác biệt thự nhà họ Tân.
Tần Vũ Bảo đang tắm, Tống Thiên Thanh nghe tiếng điện thoại liền cầm lấy xem.
Trên màn hình điện thoại hiển thị là Sơ Hạ, Tống Thiên Thanh vừa nghĩ đến ngày hôm đó ở trang viên nhà họ Phú, Tân Sơ Hạ phá hỏng hôn sự của con gái mình và cậu chủ nhà họ Phó, lửa giận trong lòng liền bùng lên.
Tổng Thiên Thanh nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Sơ Hạ, liền lập tức ngắt điện thoại, xóa lịch sử cuộc gọi đến.
Tần Sơ Hạ này, có tám chín phần là gọi điện thoại đến đòi tiền.
Tống Thiên Thanh không nghĩ nhiều, sau khi xóa lịch sử, liền làm như không có chuyện gì đặt điện thoại xuống.
Bên này, Tần Sơ Hạ đã theo sự hướng dẫn của người đàn ông mặc lễ phục, bước vào trong phòng.
"Ầm” một tiếng cánh cửa phía sau đột nhiên đóng lại, khiến Tần Sơ Hạ bị dọa sợ.
Tân Sơ Hạ thích ứng được với khung cảnh tối mờ này mới dần dần nhìn rõ được bố cục trong phòng.
Xung quanh rất trống trải, cái gì cũng không có.
Người đàn ông vẫn tiến về phía trước.
Tân Sơ Hạ nhanh chóng đi theo.
Không biết đi được bao lâu, có một ánh sáng màu cam chiếu qua.
Tần Niêm Hạ nhìn qua chỉ thấy phía sau cái bàn gỗ dài, có một người đeo mặt nạ quỷ, mặc áo choàng đen.
"Ông chủ, đây là người mới đến” Người đàn ông mặc âu phục đen giới thiệu.
Người đàn ông được gọi là ông chủ, giọng nói lãnh đạm: "Ai giới thiệu?”
“Lâm Đạt” Tân Sơ Hạ trả lời.
Không lâu sau đó, trong tối xuất hiện một người, đưa một phần tài liệu cho “ông chủ”.
"Tần Sơ Hạ, con gái độc nhất của chủ tịch Tân Vũ Bảo của tập đoàn dược phẩm Tần Thị” Ông chủ đọc một câu trên tài liệu.
Tần Sơ Hạ bất giác cau mày.
Ông chủ cười nói: “Lại là một đứa con nhà giàu”
".
.
" Tần Sơ Hạ có chút cạn lời, cảm thấy bản thân mình bị Lâm Đạt chơi xỏ rồi.
Ông chủ đặt tài liệu xuống, âm thanh khàn khàn hỏi: “Nói xem, cô đến đây muốn xin việc gì?”
"Tôi không xin gì cả chỉ là đi sai đường, đi sai nơi” Tân Sơ Hạ thản định nói, nhưng lúc này lòng bàn tay cô đã ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
.