Tống Văn Thùy vốn tưởng rằng Phó Diệc Phàm sẽ đưa ra lựa chọn, lại không ngờ tới anh nắm toàn bộ ván bi-a trong tay.
Sau khi bắt đầu, số bị và số điểm của cô ngang với anh.
Mỗi viên bị anh chơi, đều đoán chắc viên bị tiếp theo cô sẽ chơi là gì.
Nếu cô chọc hụt một viên bi, anh cũng sẽ chọc hụt một viên, cho đến khi cô chọc đúng viên mà anh dự đoán mới thôi.
Cho đến cuối ván, anh để lại cho cô một viên bị số 8.
Vì hai người đang có số điểm ngang nhau nên viên bị số 8 này sẽ quyết định thắng thua.
Cho nên, cuối cùng Phó Diệc Phàm vẫn là đẩy lựa chọn này về cho cô.
Tống Văn Thùy cầm gậy bi-a trong tay, nhìn qua viên bi số 8 rồi lại ngước mắt nhìn Phó Diệc Phàm.
Giờ phút này anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng tựa hồ mang hàm ý tùy cho cô lựa chọn thế nào anh cũng đều không quan tâm.
Tống Vân Thùy và Phó Quân Tiêu nhìn nhau vài giây, đôi môi mọng khẽ nhếch, cầm gậy bi-a lên nhắm thẳng vào viên bi màu trång.
Tào Quốc Chiến đứng ở một bên nín thở tập trung nhìn, hai mắt mở to hết cỡ.
Cho dù Tống Vân Thùy thua hay thắng thì anh ta cũng không thiệt.
Không có tiền thì anh ta cũng ôm được mỹ nhân về..
Còn không ôm được mỹ nhân thì anh ta vẫn có thể cầm được tiền về.
Đột nhiên "tách" một tiếng, viên bị số 8 vẽ thành một đường parabol hoàn hảo trước mắt Tào Quốc Chiến.
Kết quả là “tạch tạch tạch” viên bị rơi xuống đất làm cho sắc mặt Tào Quốc Chiến đen lại.
Phó Diệc Phàm chau mày, nhìn Tổng Vân Thùy tán thưởng.
Đôi môi đỏ mọng của Tổng Vân Thùy nhếch lên: “Bố cục này, cũng không cần chơi ván sau nữa.”
Cô nói xong, trong nháy mắt nhìn về phía Tào Quốc Chiến nói tiếp: “Anh cũng thấy rồi đấy, ở nơi này không ai trong chúng ta có thể thắng nổi cậu chủ nhỏ nhà họ Phó”
Tào Quốc Chiến giật giật khóe miệng, cười ngượng ngùng: “Không phải chỉ là tặng Diệc Phàm một người phụ nữ thôi sao, làm cho Diệc Phàm vui vẻ một chút thôi.
Không có gì đáng ngại”.
"Thời gian không còn sớm, tôi phải trở về rồi, các anh ở lại tiếp tục chơi vui vẻ" Tống Vân Thùy buông gậy, không thèm để ý lời nói của Tào Quốc Chiến, cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi tao nhã rời đi.
Tào Quốc Chiến nhìn bóng dáng Tống Vân Thùy rời đi trong lòng vô cùng khó chịu.
Phó Diệc Phàm liếc nhìn Tào Quốc Chiến rồi lại liếc nhìn Tổng Vân Thùy, ánh mắt sắc bén khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.
Trong lúc không để ý, Tào Quốc Chiến nháy mắt ra hiệu với người cấp dưới của mình đang đứng bên cạnh.
Hành động nhỏ ra hiệu mờ ám đó đã nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của Phó Diệc Phàm.
Bỗng nhiên Tào Quốc Chiến cười sảng khoái nói: “Nào nào nào, chúng ta tiếp tục, có ai muốn đi hát karaoke không?”
"Tôi đi"
“Tôi cũng đi.”
Mọi người thi nhau phụ họa.
Phó Diệc Phàm thản nhiên cất tiếng: "Mọi người tiếp tục chơi đi, tôi đi toilet một lát” Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất
Tào Quốc Chiến cũng không để ý tới hành động của Phó Diệc Phàm, nhanh chóng cùng mọi người tiếp tục thưởng thức trò chơi.
Dưới hầm để xe.
Sau khi Tống Văn Thùy đi thang máy xuống tới nơi, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng lành lạnh u ám.
Tầng hầm buổi tối vào giờ phút này là lúc mọi người đang tận hứng vui chơi, đến hai ba giờ sáng thì mới có người đến lấy xe về nhà.
Cô trở về hơi sớm nên nơi này ngoài những chiếc xe ra thì chỉ có mình cô ở đây.
Phía sau lờ mờ truyền lại tiếng bước chân làm cho cô thêm cảnh giác.
Tống Vân Thùy thò tay vào trong túi cầm sẵn một chiếc bút máy, chuẩn bị sẵn sàng để phản kích lại.
Đúng lúc cô cảm thấy được có người phía sau đang tiến gần về phía mình, cô nhanh tay nhanh mắt vung tay lên.
"A” một tiếng, tiếng kêu của người đàn ông vang vọng trong hầm gửi xe.
Tống Vân Thùy không kịp quay đầu lại nhìn, lập tức nhanh chân bỏ chạy.
“Đồ điên! Người đàn bà thối! may đứng lại cho ông đây!” Những tiếng hét thô bỉ vọng lại từ phía sau.
Tổng Vân Thùy chạy qua một loạt xe, nhanh chóng nấp sau đuôi một chiếc xe.
Người đàn ông kia không thể không đi tìm kiếm từng chiếc xe một.
Tổng Vân Thùy mò theo từng đuôi xe tìm lấy xe của mình mới phát hiện ban nãy mình vội quá nên đã chạy nhầm hướng.
Mắt nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang tiến gần lại phía này, Tống Vân Thùy định vòng qua mũi xe trốn ở bên kia.
Ngay lúc cô đang mò dọc theo chiếc thân xe việt dã, tay quờ quạng, đột nhiên trên đỉnh đầu có tiếng hạ cửa kính xe làm cô giật bắn.
“Lên xe.
Tiếng nói lạnh lùng vang lên.
Tổng Vân Thùy theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Diệc Phàm đang ngồi trong ghế lái nhìn xuống cô.
Mặc dù có chút xấu hổ nhưng bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Tống Văn Thùy đứng dậy, lập tức lùi xuống đến cửa xe mở ra nhanh chóng chui vào.
Đóng cửa xe lại, Phó Diệc Phàm bắt đầu khởi động máy.
Người đàn ông đang tìm Tống Vân Thùy nghe thấy tiếng xe xuất phát bèn vội vã chạy tới.
Đáng tiếc là đã quá muộn, gã đàn ông đó chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Văn Thùy chạy thoát ngay trước mặt.
Phía sau xe, Tống Văn Thùy ngoái đầu nhìn lại xem kẻ truy đuổi mình lúc này là ai, nhưng cũng không có tác dụng gì vì cô không quen biết anh ta.
Phó Diệc Phàm vừa lái xe vừa thản nhiên nói: “Tên truy đuổi cô ban nãy là tay sai vô dụng nhất của Tào Quốc Chiến”
Ngụ ý chính là Tào Quốc Chiến đã đánh giá quá thấp Tống Vân Thùy cô.
Cho rằng cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, chỉ cần sai một tên côn đồ đi xử lý là xong.
Lúc này, đột nhiên Tống Vân Thùy cau mày không vui.
Chuyện đã rõ ràng, lúc nãy cố không giúp Tào Quốc Chiến nên anh ta đã ghi thù cô..