Trần Yến Di nhìn theo bóng dáng gấp gáp của Phong Liêm Triệt,lại nhìn gương mặt trắng bệch của Phong Tư Linh,trong lòng nàng dấy lên cảm giác lo lắng, rất khó chịu, thứ cảm xúc nao nao lạ lùng không thể diễn tả. Đến khi nàng kịp phát giác ra thì bản thân đã đi theo hai người bọn họ từ bao giờ. Mà hai huynh đệ ám vệ kia cũng luống cuống, căng thẳng chạy theo.
Phong Liêm Triệt đã cố gắng áp chế Kim Hỏa bao quanh Phong Tư Linh nhưng y phục nàng vẫn bị nung chảy, hắn liền vội vàng lấy áo choàng cuộn nàng lại, đem nàng vào mật thất dưới lòng đất. Phụ mẫu hắn đã rời khỏi đó cách đây vài ngày, sau đó lại cấp tốc rời đi, mà đã đi là không cách nào liên lạc, hắn chỉ có thể một mình giúp nàng điều hòa thân nhiệt.
Phong Liêm Triệt đặt nàng ngồi song song với mình trên bàn tọa, hai tay hắn vận một luồng nguyên khí trong suốt từ từ truyền đến Phong Tư Linh. Kim Hỏa càng lúc càng bùng cháy hơn, áo choàng của hắn cũng bị đốt trụi, thân thể trắng nõn của Phong Tư Linh lộ ra, mặt hắn hơi ửng đỏ nhưng không mấy để tâm, vẫn tập trung vận nguyên khí liên tục vào đan điền của nàng.
Bên trong đan điền của Phong Tư Linh, giống như có một trận hỏa hoạn lùng sục, dần ăn mòn đến nội tạng nàng, nguyên khí trong suốt đi vào, dễ dàng dung nhập với nguyên khí luyện hóa từ Liên ấn, mà cũng lúc đó,Liên ấn trên trán Phong Tư Linh hiện ra, không ngừng tỏa ra nguồn linh khí mát lạnh, tóc nàng lại hóa thành màu đỏ rực rỡ, tùy tiện lênh đênh giữa không trung.
Nhiệt độ căn phòng nóng lên tới hàng trăm độ, y phục của Phong Liêm Triệt cũng bị xém cạnh, tay hắn phỏng đỏ, tưởng chừng như sắp bị đốt cháy, mồ hôi hắn tuôn ra như suối, mệt mỏi thở dốc nhưng luồng nguyên khí trong suốt vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
So với không gian tĩnh mịch trong mật thất,bên ngoài hoảng loạn và ồn ào hơn rất nhiều. Cả đoàn ám vệ hoàng gia rối như tơ vò, ôm đầu vắt trán tìm cách liên lạc với Phong Thiên Dực. Tạ Yến Nhi hết lo lắng lại đến tức giận, hai tay nắm lấy cổ áo hai huynh đệ Mộ Phi, quát.
- Kêu mấy người đi theo bảo vệ điện hạ với nương nương, sao lại có chuyện!
Mộ Phi, Mộ Tinh tối mặt ủ rũ, Mộ Phi thậm chí còn rơm rớm lệ. Ngược lại, Trần Yến Di chỉ đứng im một chỗ, chú tâm nhìn vào cửa mật thất, nàng cảm giác một nguồn năng lượng rất quen thuộc, thu hút nàng chú ý vào nó, khiến nguyên tố hỏa trong người nàng sôi sục. Một khắc nào đó, hình ảnh thiếu nữ tóc ánh kim hiện lên trong tiềm thức nàng. Trần Yến Di chớp chớp mắt, lấy tay xoa bóp vùng trán làm dịu bớt cơn nhức đầu, nàng suy nghĩ một hồi lâu, nhớ không lầm thì trong sách đan dược gia gia truyền cho mẫu thân nàng có một loại đan dược thượng cổ làm từ băng phiến ngàn năm ở vùng Nam Cực xa xôi, có khả năng áp chế Dị Hỏa (các loại lửa được tạo nên bởi năng lượng thiên nhiên,như lửa của các vị thần). Loại đan này rất phức tạp, nguyên liệu một số loại Trần Yến Di còn chưa từng nghe qua, nhưng nàng có thể luyện ra một loại đan đồng tính, có điều phẩm chất lại kém hơn bằng cách thay thế nguyên liệu phù hợp. Bình thường, phương thức này chẳng bao giờ thành công... nhưng... nàng lại rất chắc chắn... tại sao vậy?
Trần Yến Di khẽ động, ngọn lửa nhỏ rực sáng trong lòng bàn tay nàng, điên cuồng hướng mật thất dao động,ánh mắt nàng sáng lên, quay người về phía Tạ Yến Nhi.
- Yến Nhi, nương nương...ta sẽ cứu nàng!
Tạ Yến Nhi hơi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi lại, Trần Yến Di đã dúi vào tay nàng một tờ giấy.
-... cái này...
- Một số thứ còn lại ta sẽ nhờ Mộ Phi và Mộ Tinh đến Trấn Di phường lấy về - Trần Yến Di cong môi cười -... còn lại đành nhờ ngươi...
Tạ Yến Nhi gật đầu,nàng tin tưởng và hiểu rõ Trần Yến Di,trong tình cảnh hiện tại,nàng ta không cứu được Phong Tư Linh thì không ai có thể cả.
...
Dưới mật thất, thời gian chậm rãi trôi, Phong Liêm Triệt không biết đã ở trong đó bao nhiêu lâu, hắn điên cuồng truyền hết nguyên khí cho nàng, mà sự thực đã qua mất gần hai ngày, dòng nguyên khí trong suốt ấy vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, kẻ bên trong nạp giới cũng phải thầm kinh hô về nội lực quá mức dư thừa của hắn. Quan sát thấy thân nhiệt Phong Tư Linh không khá hơn bao nhiêu, giọng nói ồm ồm lại vang lên.
- Tiểu tử, chỉ cần ngươi hé phong ấn ra một chút, ta có thể giúp ngươi cứu nàng. Ngươi cứ tiếp tục để như vậy, đan điền nàng sớm muộn sẽ vỡ nát.
Ý thức Phong Liêm Triệt khó khăn tiếp thu lời nói vọng trong đầu, thần sắc hắn không tốt, khuôn mặt tuấn mỹ giờ trắng bệch, môi hắn khô nứt, khẽ mấp máy, chút nữa nói không ra.
- Lão gia hỏa...tự bản thân ngươi hiểu sức mạnh của mình, phong ấn trong người ta hở ra dù chỉ một chút liền rước thêm một đống rắc rối nữa, phụ thân và mẫu thân lại không có ở đây, đến lúc đó cả ta và ngươi đều sẽ trở tay không kịp...còn nữa, Trần Yến Di trên kia...chắc cũng sắp xong rồi...
Nạp giới sau đó hơi ba động rồi cũng lặng dần. Kẻ trong đó tự cảm thấy bản thân vô dụng, hắn bây giờ hoàn toàn bất lực, đành an an ổn ổn chờ ngày được thả ra.
...
Ngày hôm đó, cả kinh thành Nam Phong chấn động bởi một luồng hỏa nguyên tố thuần túy lấp lánh, mang theo hương dược nồng đậm cùng một chút mát lạnh của băng phiến ngàn năm, mây đen kéo đến trên đỉnh Nguyệt Vương phủ, hàng loạt những tia sét thô bạo giáng xuống liên tiếp vào một điểm, phong ba ập đến,sỏi đá bay tán loạn, gia nhân trong phủ hốt hoảng tìm chỗ trú, ám vệ hoàng gia đồng loạt tạo lá chắn bảo hộ, ai nấy nghiêng nghiêng ngả ngả đứng trên mô đất trong hoa viên.
Mộ Phi hít một hơi sâu lấy giọng hướng Tạ Yến Nhi gào lên.
- Yến Nhi đại tỷ! Sao tỷ không nói sớm là nàng tính luyện đan, báo hại bọn ta chật vật, đưa nàng vào Linh tháp có phải tốt hơn không!
Tạ Yến Nhi vẫn một mặt vô cảm, bình tĩnh đáp lại.
- Đừng đổ tại ta...là nàng không muốn vào tháp luyện dược...
Tại nơi mà hương dược nồng nhất, Trần Yến Di ngồi xếp bằng, hai tay nàng giữ vững ngọn lửa truyền vào đan lô đỏ rực trước mắt, đồng thời dụng tinh thần lực chống lại Lôi kiếp. Tùy vào cấp độ đan dược mà quyết định độ mạnh yếu của Lôi kiếp, chỉ khi mà luyện dược sư vượt qua Lôi kiếp thì đan dược mới được hoàn thành. Loại đan Trần Yến Di đang luyện là đan dược thượng cổ, Lôi kiếp so ra đáng sợ gấp nhiều lần.
Từng dòng từng dòng mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt mỹ miều của Trần Yến Di, cho dù đã thay thế nguyên liệu phù hợp, giảm phần lớn khó khăn trong quá trình luyện đan nhưng Lôi kiếp vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng, nếu không thành công kết đan thì không còn cách nào cứu được Phong Tư Linh nữa. Nghĩ đến đây, Trần Yến Di lại hừng hực khí thế, lửa xung quanh đan lô cũng bùng cháy hơn, chỉ cần thêm một chút nữa...khi nàng làm tan hết băng phiến ngàn năm, sẽ trung hòa được dược liệu, từ đó kết thành đan dược.
Băng phiến ngàn năm nói tan không phải là tan dễ dàng, thể hiện rõ ràng thời gian luyện hóa nó đã trôi qua hơn một ngày, lại nói Trần Yến Di chưa đạt đến cấp độ có thể luyện ra thượng cổ đan dược, nàng đây chính là phá cấp luyện dược, nói không chừng sẽ hứng chịu phản phệ nặng nề.
" Một chút...một chút nữa thôi...ta không tin một tảng băng cỏn con lại có thể khiến ta khuất phục! "
Đợt Lôi kiếp cuối cùng giáng xuống, cùng lúc đó, băng phiến ngàn năm hòa vào dược liệu trong đan lô, dịch thủy điên cuồng tập trung xoáy vào một điểm, Trần Yến Di điều khiển ngọn lửa giáng thẳng vào trong hồng lô, nổ tung!
Tiếng nổ tạo nên một trận động đất chấn động Vương phủ, hồng quang phân tán tứ phía, chút nữa đả thương cả đoàn ám vệ. Khói bụi mù mịt, ai nấy đều ho sặc sụa, nhưng lo hơn cả là tình trạng của Trần Đại tiểu thư kia.
Trong màn khói mù mịt bước ra một thân ảnh mảnh khảnh của nữ nhân. Trần Yến Di đầu tóc bù xù, lấm lem bùn đất, y phục nàng rách nát, trông không kể hết thảm. Nàng chẳng nói chẳng rằng, ba chân bốn cẳng phi thân vào mật thất, ám vệ đoàn nhìn theo, trong lòng an tâm phần nào...xem ra Trần Đại tiểu thư quả thật không tầm thường.
...
Phong Liêm Triệt cùng Phong Tư Linh chật vật bên trong. Hắn nghe tiếng bước chân liền biết ai đang tới. Trần Yến Di bộ dáng chật vật nhưng không dám chần chừ, nàng sinh ra với Dị Hỏa trong người nên đối với nhiệt độ trong phòng không quá khắt khe...chỉ là...
Còn không đúng sao? Phu thê bọn họ ngồi trên bàn tọa, Phong Tư Linh không một mảnh vải che thân, phu quân nàng thì bị cháy mất ngoại bào, chỉ còn một tấm y mỏng...Trần Yến Di một thân nữ nhi không khỏi thấy ngại ngùng. Nàng cố gạt qua một bên, nhanh chóng tiến lại gần, vỗ vai Phong Liêm Triệt.
- A Triệt, còn lại hãy để ta.
Hắn quay đầu, không có ý định ngăn cản nàng, nhẹ nhàng rời khỏi bàn tọa, nặng nề bước ra khỏi mật thất, làm bạn với Trần Yến Di gần tám năm hắn hiểu rõ tính nàng, khi nàng hành sự, tuyệt không ưa bị cản trở, cho dù hắn lo cho nương tử đến mức nào cũng không thể ở lại ảnh hưởng nàng.
- Di tỷ...nhờ tỷ.
Nàng chỉ cười, thay cho lời hứa sẽ lo chu toàn cho Phong Tư Linh. Lúc này, thân thể Phong Tư Linh đã nóng đến đỉnh điểm, đan điền có dấu hiện nứt vỡ. Trần Yến Di không dây dưa lâu, ngồi xếp bằng trên bàn tọa vận nguyên khí, đem viên đan tròn, to bằng ngón tay cái màu xanh lam mát lạnh từ từ giúp Phong Tư Linh hấp thụ. Loại đan trong sách đan của gia gia nàng là Tâm Cực Băng Đan, đan của nàng chỉ có thể miễn cưỡng gọi là Sơ Tâm Cực Băng đan, giờ chỉ còn hi vọng nó sẽ áp chế được Kim Hỏa trong người Phong Tư Linh.
Tiểu Kim tự mình chống chọi với Kim Hỏa bên trong nạp giới, Tiểu Xà thì gần như không chịu được sức nóng của Kim Hỏa, rơi vào giấc ngủ sâu. Không gian nạp giới linh thú này do Phong Tư Linh tự tay tạo nên, gắn liền với thân thể nàng, nếu không trực tiếp áp chế Kim Hỏa, cả người lẫn thú đều sẽ bị thiêu rụi.
Một lúc sau, một luồng khí vừa nóng vừa lạnh xâm nhập vào nạp giới và cả thân thể Phong Tư Linh, sắc mặt nàng trở nên hồng hào, dịu đi rất nhiều. Tiểu Kim phát giác một ngọn lửa thuần túy có chút quen thuộc bên cạnh nàng, ăn ý phối hợp đẩy lùi Kim Hỏa. Bên ngoài quả thực đã có sự thần kỳ!
Sơ Tâm Cực Băng đan đã tan được một nửa, chỉ cần Phong Tư Linh hấp thu hết toàn bộ sẽ thu phục được Kim Hỏa...mà lúc này, ý thức nàng bắt đầu trở lại.
Phong Tư Linh khó khăn mở mắt, nàng cảm nhật dòng năng lượng dễ chịu dao động trong đan điền, đem đan điền nàng khôi phục lại. Phải mất thời gian một khắc sau, nàng mới nhận ra nữ tử đối diện mình...là Trần Yến Di.
- Nương nương! - Trần Yến Di vui mừng kinh hô, tốc độ hấp thụ của Nguyệt Thiếu Vương phi so với người thường quả thực cách nhau một trời một vực.
- Trần...tiểu thư...ta...ta có chuyện gì? - Phong Tư Linh khó khăn mở lời.
- Ta cũng không rõ...có lẽ nương nương cũng giống ta...đều mang trong mình Dị Hỏa.
...Dị...Hỏa?