"Cậu có tin không, nếu tôi nói tôi có thể dùng tay ôm trọn bầu trời?"
Có lẽ thật lâu của sau này, cậu sẽ hiểu. Khoảnh khắc khi tôi ôm lấy cậu, chính là đã ôm cả bầu trời.
...
Thật lâu sau này tôi mới hiểu, tôi của năm đó là thanh xuân của cậu, là bầu trời của cậu, là xuân, hạ, thu, đông, là đêm đầy sao trời, là ban mai vươn trên phiến lá. Là tất cả những ngày tháng dại khờ chỉ có tình yêu.
....
"Cậu có nợ thanh xuân điều gì không?"
"Nếu như sau này chúng ta gặp lại, tôi sẽ nói cậu nghe bốn chữ tôi nợ thanh xuân."
~~~
Thật lâu sau đó, trên đường nhỏ nắm vàng ươm. Những người nợ nhau sẽ luôn trùng phùng.
Cô mỉm cười, nụ cười trong veo như thời thuở đôi môi: "Tớ kết hôn rồi."
"Tôi vẫn..."
Thích cậu.