Thính Ái Chút Chuyện An Nhiên

Đông.

Biên cương chiến loạn, Dương Gia tướng nhận mệnh triều đình, phái ra năm đại cao thủ dẫn đầu kỵ binh xuất phát bình chấn biên cương.

Từ Thành Đô đổ xuôi về phía Tây Bắc, ngàn dặm đường xa. Có an toàn đến nơi hay không, cũng không ai biết.
...

"Mộc Tử, ta giao nàng cho ngươi. Bảo vệ nàng, được chứ?"
...

Xuân.

Dương Gia đại sư tỷ Mộc Tử từ đâu ôm một tiểu nữ hài quay về Dương phủ, Dương phủ một phen gà bay chó chạy. Ngoại nhân đồn đoán; Đại sư tỷ Dương Gia vụn trộm có thai, lén lún bên ngoài sinh hạ ái nữ.

Lại có người sáng suốt hơn nói; hồ đồ, tiểu nữ hài nhìn ít nhất cũng tám mười tuổi, Dương Gia đại sư tỷ chỉ mới ngoài mười tám, sinh hạ như thế nào?
....
"Nữ hài này?"

"Đường chủ, nàng là ái nữ của một vị vong hữu."
...

Hạ.

Nửa bước không rời, như hình với bóng. Tháng tháng năm năm, tiểu nữ hài năm nào giờ tựa thanh liên. Nàng đứng trên vũ đài, mặc huyết y đỏ thẩm, múa một điệu Chiêu Nguyệt, đáy mắt chỉ có một người.

Thanh liên, cũng chỉ vì người mà nở rộ.
..
"Mộc Tử, sinh thần khoái hoạt."
...


Thu.

Người đưa nàng đi, ngàn dặm thảo nguyên xanh ngát.

Người đưa nàng xem, vạn hoa bay nở.

Thơ tình định trong sách vỡ, lại không chẳng thể gửi nhớ thương.
...

Đông.

"Nếu có một ngày, ta không quay về nữa...tiểu Di phải ngoan, đừng tiếp tục trông."
...

Phong.

Gió chiến trường mang theo mùi máu thịt, người cầm trường thương mắt dõi nơi xa.

"Mộc Tử, đừng lo lắng. Ta vẫn ở đây đợi ngươi."
...

Hoa

Hiên Đào trấn ngoại thành Thành Đô, hoa đào bốn mùa thay nhau nở. Suối nhỏ chảy dài cúi mình dưới chân cầu đá, bạch liên bên bờ rộ ngát hương.

"Tiểu Di tỷ...vẫn chưa có thư hồi báo."

"Ừm."
...


Tuyết.

Đường lớn phố nhỏ Thành Đô giăng đèn kết hoa, người ngựa hai bên đứng trước cổng thành. Tựa như muốn chúc mừng những người anh hùng chiến trận.

Đáy mắt nàng chờ mong khát vọng. Đôi tay run rẩy bất giác siết chặt chiếc ô.
...
"Tiểu Di tỷ...đã là người cuối cùng rồi..."

Nàng mím môi, vô lực ngã xuống đất, lại không rớt một giọt nước mắt nào.

Đèn lồng trước cửa mỗi đêm vẫn sáng, ta nguyện chờ quân.
...

Nguyệt.

"Sư phụ, bên kia...có người bị thương."

Loạn lạc chiến trường, người ngã ngựa đổ. Mộc Tử được chiến mã chở loạn đến tận trong núi cốc, tránh xa thế gian, nhà tranh, điền viên đầy thảo mộc. Tiểu bằng hữu vì nàng thoa thuốc.

"Đa tạ."

"Không thể không đi?"

"Còn có người chờ ta, không thể không đi."
...

Chờ quân trở về.

Đường đá nhỏ, hoa đào tung bay. Nàng vẫn đứng nơi cầu đá, tựa như ngày tiễn biệt người đi.

Đôi mắt nhìn về bầu trời Tây Bắc, đèn lồng trước cửa dường như chưa từng tắt đêm nào.

Cuối đường đá uốn lượn quanh co, chỉ thấy bóng người đang nặng nề từng bước.

"Tiểu Di, ta về rồi."
~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận