Thịnh Đường Quật Khởi Dịch


Đêm đến, Dương Thủ Văn còn chưa trở về thôn.Tuy nhiên để Dương thị và Ấu Nương khỏi lo lắng hắn bảo Dương Thụy dẫn theo Dương Mạt Lỵ rời khỏi thị trấn đi đến thôn trang dưới Hổ Cốc Sơn.- Rốt cuộc bên nào mới là nhà của huynh chứ.Ăn cơm chiều xong, Thanh Nô có chút kỳ quái, nhưng Dương Thủ Văn cũng không để ý đến.Trong lòng hắn Hổ Cốc Sơn chính là nhà, đó là nhà chân chính của hắn, còn nhà Dương phủ trong Huyện thành lớn hơn nhiều so với Hổ Cốc Sơn nhưng cũng không có tình cảm gì lắm.

Đương nhiên sở dĩ dám để Dương Mạt Lỵ rời đi Dương Thủ Văn cũng có tính toán trong lòng.

Hiện tại nơi này canh giữ chặt chẽ, nghe nói Huyện lệnh Vương Hạ cũng điều động dân tráng trong thành ra tuần tra, nếu là người có chút lý trí thì không ai chạy đến nơi này gây chuyện.- Thanh Nô, câm miệng.Tống thị bất mãn quát lớn, Dương Thanh Nô liếc mắt không dám tiếp tục châm chọc nữa.Dương Thủ Văn đứng lên nói:- A nương, con ăn no rồi.- Ăn no rồi sao?Tống thị có chút lo lắng nói:- Không hợp khẩu vị con hả? Cha con nói Hủy Tử con ăn rất nhiều mà.- Ha ha, A nương không cần lo, đồ ăn rất ngon miệng, chỉ là con còn có chuyện cần thảo luận với cha thôi.Tống thị hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thanh Nô, lại khuyên hắn hai câu, thấy Dương Thủ Văn quả thật không ăn, lúc này mới không khuyên nữa.- Đúng rồi, A nương, đêm nay mang theo Thanh Nô đến phòng cha nghỉ ngơi như thế cũng tiện chăm sóc.- Vậy còn con?Dương Thủ Văn cười cười không trả lời.Tuy rằng Tống thị không đọc qua sách, cũng không phải tiểu thư khuê các gì nhưng cũng biết cái gì không nên hỏi.............Màn đêm buông xuống.Huyện Xương Bình dần được khôi phục lại, chỉ có điều không khí khẩn trương ở thị trấn Xương Bình không giảm đi chút nào.Cứ nửa canh giờ sẽ có một nhóm võ hầu tuần tra trên đường.Bên ngoài phường thị, cứ mỗi giờ lại có một nhóm dân tráng tuần tra, mỗi gia đình đều đóng kín cửa.

Chuyện phát sinh rạng sáng hôm nay ở huyện nha đã truyền ra ngoài khiến cho dân chúng Xương Bình âm thầm sợ hãi.Ngay cả huyện nha cũng dám tấn công thì những tên đó không coi là kẻ ám sát mà chính là tên làm loạn.Người như thế thì dân thường sao dám trêu chọc, ngay cả bọn du côn cũng được đại ca đầu nhóm gửi mậy báo để bọn chúng thành thật hơn.


Thời điểm này nếu ai dám đi gây chuyện, bị nghiêm trị là điều tất nhiên.Từ cổng thành truyền đến tiếng động.Đột nhiên Dương Thủ Văn mở mắt, nhanh chóng xoay người lấy thanh bảo đao Đoạn Long đặt bên gối.Thanh đao này trước kia nằm trong tay Dương Thừa Liệt, hôm nay Dương Thủ Văn đến không mang theo binh khí, mà lúc này Dương Thừa Liệt bị thương, cho nên bảo đao Đoạn Long trở về tay Dương Thủ Văn.

Hắn cầm thanh bảo đao trên tay, nghiêng tai lắng nghe nhưng chỉ nghe được tiếng ngáy truyền đến ở phòng sát bên.

Đã qua giờ Tý rồi, cả nhà Dương Thừa Liệt hẳn đã nghỉ ngơi.Hắn đến bên cửa sổ mở cửa ra, sau đó tung người nhảy ra.Toàn bộ Dương phủ bị bao trùm bởi màn đêm tối như mực, trong đình viện tràn ngập sương mù nhàn nhạt khiến Dương Thủ Văn trong lòng vui mừng.Tên giết người tàn ác muốn phóng hỏa cũng phải xem khí trời.Khí trời lúc này thích hợp hành động, xem như cũng giúp y.Cái Gia Vận truyền tin đến Dương Thụy, gã phát hiện trong thành có một người lạ mặt, hành tung mờ ám lại xuất quỷ nhập thần.Đám người này ở nhà trọ Hồng Phúc tại phường Hòa Bình, căn cứ theo tin tức của Cái Gia Vận, những người đó ước chừng đến Xương Bình đã bảy ngày rồi.

Bọn họ sống khá xa xỉ, bao hết một viện riêng, ăn cơm cũng bảo người nhà trọ mang đến.Dương Thủ Văn cũng không biết những người này có phải là người hắn muốn tìm không.Tuy nhiên dựa theo lời nói của Cái Gia Vận thì thật sự bọn chúng rất khả nghi, quan trọng nhất là thời gian bọn người này xuất hiện hoàn toàn trùng với thời gian vụ án xảy ra.


Thời gian trùng hợp như thế thật khiến người ta sinh lòng nghi đến.Tuy nhiên Dương Thủ Văn không có ý định mạo hiểm dẫn theo Dương Thụy.Tuy rằng Dương Thụy đi theo cha học một chút kỹ năng nhưng chỉ đủ dọa người thường, nếu gặp phải cao thủ thì không địch lại được.Nếu người trong nhà trọ Hồng Phúc chính là bọn người tập kích người Huyện nha thì mang theo Dương Thụy càng thêm vướng víu.Cũng chính vì nguyên nhân này mà Dương Thủ Văn mới bảo Dương Thụy cùng Dương Mạt Lỵ đi Hổ Cốc Sơn.Dương Thủ Văn ra khỏi phòng nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai liền nhanh chóng chạy đến bức tường sau hậu viện, hắn chạy hai bước, nhảy người lên, hai tay chụp vào đầu tường, dùng sức nâng người bay lên lướt nhẹ qua đầu tường, vọt ra ngoài.

Nhảy ra khỏi tường hậu viện Dương phủ chính con đường đến phường thị, Dương Thủ Văn nhảy qua tường liền đến được phường thị.

Trên đường không thấy dấu vết gì, chỉ nghe loáng thoáng từ xa tiếng dân tráng tuần tra nói chuyện, tiếng binh khí va chạm lẫn nhau, hẳn khoảng cách không xa lắm.Đoán được khoảng cách, Dương Thủ Văn liền sát vào tường chạy như bay.Ban ngày hắn bảo Dương Thụy dẫn hắn đi qua Hòa Bình phường, cũng biết rõ vị trí nhà trọ Hồng Phúc.Giờ phút này hắn đã quen đường, trong bóng đêm được sương mù che chở tránh thoát được hai nhóm dân tráng, đến được bên ngoài Hòa Bình phường.Hòa Bình phường ở phía nam Xương Bình.Người ở phường thị Hòa Bình là khu vực phồn hoa nhất Xương Bình.Nhìn quanh không có người, Dương Thủ Văn lại nhảy lên đầu tường vọt vào trong Hòa Bình phường, diện tích nơi này rất rộng, phòng xá liên kết, đường phố ngang dọc cùng nhiều ngõ nhỏ.


Nơi này là nơi tập trung buôn bán của Xương Bình, đồng thời cũng là nơi có trị an phức tạp nhất.

Trong khi toàn bộ Xương Bình đều yên tĩnh thì Hòa Bình phường là đèn đuốc sáng trưng, người trên đường còn đi lại, điều này tạo nên một nơi vô cùng khác lạ so với thế giới bên ngoài.Đây là hiện tượng cực kỳ phổ biến của thời nhà Đường.Trong thành, ngoài phường thực hiện giới nghiêm, buôn bán trong phường thị cũng không gặp bất kỳ quấy nhiễu nào.Chỉ cần ngươi không đi ra khỏi phường, chỉ cần đi trong phường, đặc biệt khu vực thương mại sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.Đương nhiên nếu bị bắt ở ngoài phường thì… ha ha, như vậy xin lỗi, ngươi phải chịu ủy khuất một chút.Dương Thủ Văn từ tường nhảy xuống, sửa sang lại trang phục rồi cất bước đi vào đường phố trong phường.Hai bên cửa hàng san sát, đèn tửu quán đung đưa lay động.Tiếng ồn ào náo nhiệt từ tửu lâu truyền đến, trong đó thanh lẫn tiếng đàn sáo, nhìn nó chẳng khác nào một tòa Bất Dạ Thành.- Khách nhân, vào trong ngồi, nơi này của chúng tôi là quán rượu ngon nhất Xương Bình.-..........Dương Thủ Văn né tránh hồ cơ nhiệt tình, nhanh chóng đi lên trước.Ngã tư cuối con đường có một tửu lâu ba tầng, trước cửa tửu lâu treo một tấm biển màu đỏ thắm, trên đó có ghi “Nhà trọ Hồng Phúc”.Dương Thủ Văn dừng bước lại, đứng ở con ngõ đối diện nhìn qua.Hắn yên lặng quan sát lúc lâu, đột nhiên đi nhanh vào con hẻm nhỏ, đi vào trong hẻm lại thấy một cửa nhỏ.

Ban ngày hắn cùng Dương Thụy đến nơi này thăm dò qua, cửa nhỏ này chính là cửa hông nhà trọ Hồng Phúc.Nhìn trái phải không có người, Dương Thủ Văn đi đến trước cửa thực hiện mánh khóe, hắn lấy từ tay áo ra một con dao găm.Xuyên qua cửa khe, hắn đẩy then cửa ra, nhanh chóng lắc mình đi vào cửa.Nhà trọ Hồng Phúc là một nhà trọ nổi tiếng ở Xương Bình.

Từ ngoài nhìn vào dường như rất bình thường nhưng sau khi đi vào bên trong liền thấy đình nhỏ có hòn non bộ.

Trong sân ước chừng chia làm ba bộ phận, phía trước quán rượu là nơi ăn uống, ở giữa là nơi trưng bày gian hàng để người đến du ngoạn, phía sau là những phòng khách cao cấp tương đương với biệt thự sau này.


Mỗi biệt thự có một sân độc lập vô cùng yên tĩnh.- Giáp tam!Dương Thủ Văn nhớ kỹ số nhà Cái Gia Vận cung cấp, dọc theo đường nhỏ đi lên phía trước, thỉnh hoảng đứng xem xét ngoài cửa.Giáp số 3, nhà sau cùng nhà trọ Hồng Phúc.Là một tiểu viện độc lập, bên trong có mười mấy phòng cấp cho người ở lại.Cửa tiểu viện có một cây đại thụ, tuy nhiên lá cây đã rụng rơi không còn vẻ xanh um vốn có.Dương Thủ Văn quan sát cảnh vật xung quanh, đột nhiên như bóng ma chạy trốn ra ngoài, hắn như con linh miêu bò lên thân cây.

Hắn đứng trên cành cây thăm dò hướng trong viện, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi ngây ngẩn cả người.Tòa nhà Giáp số 3 dài ba mươi mét, rộng ước chừng bốn mươi mét bên trong có ba gian phòng.Trong sân vườn có hơn mười người áo đen tụ họp một chỗ.Bọn họ ngồi ở cửa hiên, bên cạnh có Hồ Cơ làm bạn.

Trong sân vườn có một bảng bắn tên, một người áo đen đứng lên, trong tay cầm cung tiễn đi đến cửa hành lang giương cung cài tên, vút một phát mũi tên bắn ra, mũi tên cắm ngay giữa bảng.

Mọi người xung quanh lập tức hoan hô, đối diện cửa viện một người trung niên râu đen ngồi ngay ngắn dưới cây đại thụ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận