Thịnh Đường Vô Yêu

Hàn Cao bĩu môi thầm nghĩ: “Cố cô nương này thật đúng là phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết… Còn chọc ghẹo cả “tiểu đệ đệ”.”

Không sai, bề ngoài Hứa Điển là một công tử bột, đào hoa phong lưu nhưng thật ra, bên trong cậu ta vẫn là một “tiểu đệ đệ”. Thế nên mới bị Cố Duệ trêu đến đỏ cả mặt.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Hàn Cao, Hứa Điển tức giận rút kiếm chém đôi con chuột kia.

F4 của thành U Châu không phải chỉ là hư danh. Viên Lâm và Hàn Cao đều luyện võ, hơn nữa, võ công cả hai không hề kém cỏi. Về phần Hứa Điển, dù có bộ dạng công tử bột lại xuất thân từ một nhà có truyền thống thơ văn nhưng hắn cũng từng luyện võ. Thế nên, hắn dễ dàng rút kiếm ra và chém con chuột kia trong nháy mắt.

Chuột là loài sinh vật dơ bẩn. Sau khi bị chém làm hai, xác chuột tỏa ra mùi hôi tanh tưởi đến không ngờ. Mùi hôi khiến đám người nhanh chóng lùi lại sau vài bước.

“Kỳ lạ, chuột gì mà hôi quá vậy!” Hứa Điển là người đầu tiên thấy ghê tởm. Hắn lập tức vứt thanh kiếm trên tay xuống đất.

“Là chuột vừa mới ăn no.” Cố Duệ không để ý nói. Cô nhặt thanh kiếm lên, đi đến cạnh xác con chuột rồi dùng kiếm bới tung nó ra.

Nhiều thịt nát như vậy…

Hèn gì hồi nãy nó lại không chạy trốn, ra là ăn no quá chạy không nổi.

“Là thịt thối sao? Hèn gì lại hôi như vậy. Nơi này dù sao cũng là đường dẫn nước ngầm…” Hàn Cao ung dung tự phân tích: “Chẳng lẽ là thịt người?”

Lý Đại Hùng: “Suy nghĩ của anh thật nguy hiểm! Nhiều khi tôi cảm thấy anh mới đúng là người Hàng Đạo, hở tí là thịt người.”

Bị Lý Đại Hùng cười nhạo như vậy, Hàn Cao khá hậm hực. Hắn nhìn về phía Cố Duệ, không ngờ…

“Thịt người hay thịt gì… Đại Hùng, tới đây ngửi thử là biết liền.”

Cố Duệ dùng mũi kiếm xúc một ít thịt vụn rồi đưa đến trước mặt Lý Đại Hùng. Cô còn nhướng mày nhìn cậu.

Mặt Lý Đại Hùng tái mét.

Nhưng cậu ngửi ra được.

“Thịt heo.”


Cố Duệ vung kiếm, hất thịt trên mũi kiếm xuống rồi trả nó cho anh lính kia. Vẻ mặt người này cũng tái mét như Lý Đại Hùng khi nãy, có lẽ anh ta đang đau lòng cho thanh kiếm yêu quý của mình cứ như vậy mà bị nhiễm mùi hôi của cái thứ dơ bẩn kia.

Còn Cố Duệ lại rất bình tĩnh. Bởi vì đó không phải kiếm của cô.

“Ở nước ngầm, loại rác gì chẳng có, có xác heo cũng không kỳ quái. Chẳng phải phía trước chúng ta cũng có một đống rác sao?”

Theo lời Cố Duệ nói, mọi người nhìn thấy một đống lớn rác phía trước. Đồ ăn, đồ dùng, cái gì cũng có cả. Thậm chí còn có xác súc vật chết trôi theo dòng nước ngầm rồi theo sóng nước tấp vào bờ. Mùi hôi thối bốc lên ngùn ngụt, khiến cả đám chỉ muốn xoay người rời đi.

“Tởm thật! Nhìn xem, chất dịch dơ bẩn từ đống rác này chảy xuống nước, hèn gì nước lại bẩn như vậy. May mà không ai dùng nước này.”

Nước ngầm hợp với mạch sông ngầm dưới thành U Châu vốn không bẩn đến thế. Nhưng vì rác rưởi ngâm trong nước lâu ngày khiến nó trở thành nước bẩn.

Trên đời này không có nước nào bẩn cả, chỉ có nước bị nhiễm bẩn.

Nghe Hứa Điển lẩm bẩm, Cố Duệ liếc hắn một cái, thầm nghĩ tên công tử này đúng là không hiểu việc đời.

“Ai nói không có ai dùng? Đống rác này và chất nhầy chảy ra từ nó rất độc hại. Nước ngầm này hợp với mạch sông ngầm dưới thành này rồi chảy ra ngoại thành. Nông dân ở đó sẽ lấy nước này để tưới tiêu. Sau đó nông sản của họ sẽ được chở vào thành, bán cho dân trong thành sử dụng. Đây là một vòng tuần hoàn.”

Cố Duệ mỉm cười nói thêm: “Một vòng tuần hoàn đầy dinh dưỡng.”

Lời này của cô thành công khiến mọi người thấy ghê tởm.

Hai vị công tử nào đó thầm mắng quan viên phụ trách quản lý mạch nước ngầm trong thành vô dụng. Hắn làm vậy chẳng phải đang hại chính bọn họ sao?

Là người, ai cũng yêu mạng của mình, nhóm quý công tử cũng thế. Nếu cứ như trước, không hay biết gì về chuyện này, thứ nước dơ bẩn này sẽ chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả. Dù sao đây cũng chẳng phải là thứ nước bọn họ ăn uống, tắm rửa hằng ngày.

Những điều trên, Cố Duệ cô cũng chỉ thuận miệng nói ra. Đã đến đây, cũng đã nhìn thấy đống rác ghê tởm kia nhưng nhìn quanh một vòng, cô vẫn không nhìn thấy người cần tìm.

“Lúc nãy, rõ ràng có tiếng kêu phát ra từ bên đây mà, sao giờ lại không nghe thấy gì rồi. Chẳng lẽ chúng ta gặp ảo giác?”

Không đợi mọi người trả lời, Cố Duệ đã tự tiếp lời: “Nếu đã là ảo giác, vậy chúng ta đi thôi.”

Lý Đại Hùng: “Có lý. Chúng ta nên rời khỏi nơi này.”


Tôi nói này, hai người làm vậy không tốt lắm đâu!

Đạo nghĩa của hai người đi đâu rồi hả?

Nhưng Cố Duệ chỉ nói ngoài miệng như vậy, cô vẫn bịt mũi bước đến gần đống rác. Rác sinh hoạt không quan trọng, quan trọng là đống thịt thối rữa kia.

Khá lắm, hơn mười mấy, hai mươi xác động vật chất đống trong đường ngầm. Xác thịt trắng bệch, lộ rõ cả xương. Từ những dấu vết trên xác động vật có thể nhận ra, nó đã từng bị gặm cắn, mức độ thối rữa cao. Cái màu thịt ấy,mùi hôi thối ấy, ngay cả Hàn Cao – người từng tham gia phá một số vụ án - cũng không chịu được.

Nhưng so với Hứa Điển đang che miệng nôn khan, đám người Cố Duệ vẫn còn khá ổn.

May mà không phải xác người, nếu không, Hứa Điển hắn còn có những phản ứng mất mặt hơn.

Không biết tại sao nhưng Hàn Cao cảm thấy nơi này rất kỳ lạ. Trong phút chốc, hắn không nghĩ ra nơi này lạ ở chỗ nào. Theo bản năng, hắn nhìn về phía Cố Duệ. Vẻ mặt của Cố Duệ cũng tràn đầy sự khó hiểu, tựa như trong đống xác động vật ấy có điểm gì đó khiến cô cảm thấy bối rối… cũng có thể là cô đang nghi ngờ điều gì đó.

Lần này, kỹ năng “đồng ngôn vô kỵ” của Lý Đại Hùng lại được chuyển sang chế độ bật: “Khỉ, hình như có gì đó sai sai, nhiều xác động vật như vậy, sao lại không có một con chuột nào?”

Lúc nãy còn nhìn thấy một con chuột mập ăn no đến mức không chạy nổi. Sao bữa đại tiệc Thao Thiết này lại không thấy con chuột tham ăn nào cả vậy?

“Chẳng lẽ chúng sợ chúng ta?”

“Cũng có thể là ăn đến không thể ăn thêm?”

Mọi người ra sức suy đoán để xua đi cảm giác ghê tởm khi nhìn thấy đống xác động vật kia.

“Không thấy chuột là chuyện nhỏ, không thấy dòi mới là chuyện lớn.”

Dòi?

“Hèn gì vừa nãy tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp. Những cái xác này thối rữa đã lâu, không thể có chuyện không có dòi. Cũng có thể, dòi bị chuột ăn, hoặc là những các xác này có độc.”

Xác chết chứa kịch độc cũng không có dòi.


Hàn Cao chủ động lại gần đống xác kia. Bỗng nhiên hắn sửng sốt, trên cái xác này có một cái lỗ…

Hắn nhìn về phía Cố Duệ. Cố Duệ không nói gì cả nhưng ngón tay cô ra hiệu. Sau đó, Hàn Cao đứng dậy lùi về sau, vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Đại Hùng, cậu có ngửi thấy mùi gì không?”

“Mùi? Mùi hôi của chuột, mùi thối rữa của xác động vật, mùi máu tươi, còn có… mùi đàn hương.”

Cố Duệ nói thẳng: “Nhanh dựa vào mùi này để tìm người đi. Nơi này không nên ở lâu, mọi người mau lui ra ba trượng đi.”

Có nguy hiểm!

Hứa Điển là một tên công tử bột, hằng ngày luyện kiếm chỉ vì nó trông đẹp mắt, có thể làm màu để cưa mấy em gái xinh đẹp. Nhưng từ lúc tiến vào nơi này, hắn mơ hồ cảm thấy bản thân thật sự không bằng người khác.

Dù là Hàn Cao hay Lý Đại Hùng cũng thành thạo một nghề gì đó, cả hai đều mơ hồ xem Cố Duệ như thủ lĩnh. Còn hắn? Đường đường là một nam tử hán nhưng lại chẳng làm nên trò trống gì. Điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái: “Nếu thực sự nguy hiểm, sao tôi có thể để một người con gái như cô đâm đầu vào đó được, mau đưa kiếm cho tôi.”

Vừa dứt lời, hắn liền xông lên phía trước. Hàn Cao thấy thế, thầm mắng tên này bị ma quỷ gì đó ám vào rồi vươn tay giữ Hứa Điển lại.

Cố Duệ không thèm quay đầu lại: “Tôi không thích phải trông nom kẻ yếu, hoặc là cút, hoặc là đừng làm vướng tay vướng chân tôi.”

Hứa Điển dậm chân, vẻ mặt hậm hực nhưng vẫn đi ra ngoài. Hắn biết công phu mèo cào của mình chẳng giúp được gì trong hoàn cảnh này.

Hàn Cao cười khổ, hiện tại hắn biết người này không phải chỉ hơi khác người.

Mà là cực kỳ khác người!

Đám người lập tức lùi xa ba trượng.

Cố Duệ không để ý đến nữa. Dù sao thì cô cũng đã nhắc trước, nếu không chịu lùi ra, khi thật sự có nguy hiểm, cô sẽ không ra tay giúp đỡ. Bản thân cô chạy trốn còn không kịp đây!

Lý Đại Hùng cũng muốn lui ra ngoài, nhưng có Cố Duệ ở đây, cậu không thể không biết xấu hổ mà bỏ mặc cô ở đây được. Ừ, được rồi, thật ra cậu sợ nếu mình lui ra ngoài, Cố Duệ sẽ đánh chết cậu.

Vì thế, cậu cố gắng dùng cái mũi thính như chó của mình để ngửi mùi gỗ đàn hương kia.

Trần Dịch Bảo là một đứa trẻ ranh thích tỏ vẻ người lớn. Tuổi còn nhỏ mà cậu nhóc lại dùng mùi đàn hương mà đàn ông trưởng thành thích dùng. Hơn nữa, hương liệu nhóc dùng lại là loại thượng đẳng. Dùng lâu ngày, mùi hương dần thấm vào cơ thể khiến cậu nhóc đi đến nơi nào, nơi đó sẽ thoang thoảng mùi hương kia. Vì thế, trong hoàn cảnh này, chỉ có người có mũi chó như Lý Đại Hùng mới ngửi ra.

Ngửi lại ngửi, Lý Đại Hùng đi đến sau đống rác. Cố Duệ cũng đi theo. Đám người Hàn Cao dù đã lùi xa ba trượng nhưng khi nhìn thấy hai người Cố Duệ lại gần đống rác, bọn họ vẫn rất lo lắng.

Tuy giận Cố Duệ nói chuyện khó nghe nhưng Hứa Điển vẫn nắm chặt thanh kiếm, mắt nhìn cô chằm chằm…


“Á!” Lý Đại Hùng bỗng nhiên kêu to.

Hứa Điển và Hàn Cao lập tức xông tới.

Đám lính nào dám để hai vị công tử nhà quan kia đi một mình, bọn họ lập tức đuổi theo.

Bọn người Hàn Cao còn chưa đến nơi đã nhìn thấy Cố Duệ vỗ thật mạnh vào lưng Lý Đại Hùng: “Kêu cái gì mà kêu!”

“Có một cái động!” Lý Đại Hùng ấm ức nói.

Hàn Cao bước đến, sau đống rác đúng là có một cái động, thoạt nhìn có vẻ mới đào cách đây không lâu, cửa động khá lớn, ngay cả một người to con như Lý Đại Hùng cũng có thể đi vào.

“Có dấu vết kéo lê!” Hàn Cao ngồi xổm xuống và chỉ vào dấu vết trên mặt đất. Có một cái gì đó đã bị kéo lên, vì trên đất có năm vết cào kéo dài… Mặt trên dính chất dịch sền sệt tanh tưởi, có vẻ như đây là chất dịch từ đống xác chết hôi thối gần đó.

Một bàn tay nào đó bị dính dịch này. Lúc bị kéo lê, bàn tay ấy cào trên mặt đất và để lại dấu vết như vậy.

Đây có thể là chuyện mà một cậu nhóc thông minh nào đấy có thể làm ra.

Hơn nữa, dấu vết còn khá mới. Nhất định là sau khi bọn Cố Duệ nghe thấy tiếng Trần Dịch Bảo la lên, nhóc đó đã bị lôi vào cái động kia…

Phía dưới… đen thui…

Phải xuống dưới đó?

Nhìn đám người Hứa Điển chuẩn bị đi xuống, Cố Duệ liền biết cô không thể đứng ngoài cuộc.

“Được rồi, mấy người đứng chờ ở ngoài đi. Tôi và Lý Đại Hùng sẽ xuống đó.”

Không phải Cố Duệ muốn liều mạng xuống dưới đó, mà là ngoại trừ cô và Lý Đại Hùng, đám người còn lại chẳng thể chống đỡ nổi tà ám dù chỉ một chút.

Tà ám, Lý Đại Hùng vừa thấy Cố Duệ nói thế, liền biết dưới đó nhất định có thứ không sạch sẽ. Cậu lập tức căng thẳng nói: “Khỉ, hai người chúng ta có thể sao?”

“Không thể.” Vẻ mặt Cố Duệ lạnh nhạt: “Khi thật sự gặp cái gì đó, cậu bọc hậu, tôi chạy trước.”

Lý Đại Hùng: “…”

Sao cô có thể bình tĩnh nói ra những lời bỏ mặc đồng môn như thế vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận