Thịnh Đường Vô Yêu

Cố Duệ biết ngay cái tên Lý Đại Hùng này học nghệ không tinh (*) mà! Hắn ta toàn cậy vào tướng tá to cao của mình thôi. Nhưng mà cũng có điểm đáng khen, ví dụ như… thích cởi đồ.

Cô cực kỳ thích cái cách một lời không hợp liền cởi đồ của hắn ta trước mặt quỷ nữ!

Cuối cùng tấm gương cũng sáng lên. Ánh sáng ấy xua tan sự lạnh lẽo nơi đáy nước và làm cho đám tóc kia tránh xa hai người.

Ùng ục… Lý Đại Hùng nhanh chóng bọc cái đầu lâu kia vào trong áo.

Dù đã bị bọc trong áo, nhưng tóc vẫn còn rất nhiều. Và dường như chúng rất sợ tấm gương phát sáng trước ngực Lý Đại Hùng nên co rúm lại.

Nhưng mà, Cố Duệ và Lý Đại Hùng đã không thể nín thở nổi nữa. Cả hai không rảnh suy nghĩ nhiều mà liều mạng bơi lên trên.

Hộc!

Hai người, một cao to, một thấp bé nằm chết dí trên đất như hai con cá bị người ta bắt lên bờ.

“Ấy chà, cả buổi trời không thấy hai người ngoi lên, ta còn tưởng cả hai lặn chơi ở dưới chứ.”

“Lặn chơi cái đầu nhà ông ấy!”

“Đúng vậy! Lặn chơi được một chặp, bọn ta còn không quên mang thêm ít vỏ sò và rong biển cho ông. Buổi tối nhớ hầm canh uống nha!” - Cố Duệ yếu ớt nói.

Tên đầu trọc kinh ngạc nhìn cô:

“Cô nghĩ ta sẽ sập bẫy cô chắc!”

Cố Duệ không thèm để ý tới ông ta.

Lý Đại Hùng cũng không thèm để ý tới ông ta.

Tên đầu trọc nhìn bọc quần áo một hồi… Ngón tay đặt lên, cuối cùng cũng nhịn không nổi sự tò mò mà mở ra…

Vừa mở ra…

Soạt!

Một đống tóc lớn đập vào mặt ông ta...

Mẹ nó!

Tên đầu trọc một tay cầm hỏa phù, một tay cầm thanh thước, chật vật một lúc mới có thể khống chế được cái đầu lâu. Sau đó ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Cố Duệ và Lý Đại Hùng.

“Hai đứa nhãi ranh này… Các người “giỏi” lắm!”

Sau đó, tên đầu trọc xem xét đầu lâu một lúc lâu, nói:

“Hèn chi bà ta, à không, cô ta lại để ý mặt của mình như thế…”

Cố Duệ đã khôi phục lại một chút sức lực. Trước đây, lúc còn làm khảo cổ, cô từng nghiên cứu rất nhiều xác ướp, nhưng những cái xác ấy đều nằm trong những lăng mộ của quý tộc nên được giữ gìn khá tốt. Chỉ có một số khá kỳ lạ. Có cái không đầu, chỉ có phần thân. Cũng có cái như có dấu hiệu bị độc chết từ từ. Có lẽ đây chính là những bí mật được che giấu bởi tấm màn mang tên lịch sử. Nhưng cái chết thảm như vậy, cô ít khi gặp.

Cô cảm thấy khá tò mò nên cũng ngồi xuống xem xét.

Lý Đại Hùng không có hứng thú xem xét đầu lâu, nhưng thấy hai người đều ngồi chồm hổm ở đó, hắn ta cũng tò mò mà lại gần xem.

“Ở dưới có rất nhiều tảng đá được đặt khá lộn xộn, nhưng có một đặc điểm chung là đều đè lên người cô ta, xương đều bị gãy. Có vẻ như là sau khi chết mới bị đá đè lên. Xương đầu, trên căn bản, đã bị nứt vỡ ra. Nhờ những sợi tóc này, nó mới được ghép lại.”

Lý Đại Hùng nhìn Cố Duệ chỉ vào kẽ hở của những mảng thịt thối trên mặt của đầu lâu kia với vẻ mặt không cảm xúc…

“Khỉ, ý của cô là… tóc cô ta không chỉ mọc ở ngoài, mà còn mọc ở bên trong… Và dán lại da mặt cho cái đầu này?”

Giọng hắn ta run run, thân hình đô con của hắn ta cũng run rẩy theo.

Tên đầu trọc liếc hắn ta một cái:

“Sợ thì né sang một bên đi, còn đến đây góp vui làm gì… Hèn!”

Tên đầu trọc cười tủm tỉm, nói:

“Xem ra lá gan của cô cũng không nhỏ.”

Cố Duệ cười giả tạo, nói:

“Cũng giống ông cả thôi, ta là dân đào mộ mà…”

Tên đầu trọc cũng cười giả tạo, nói:

“Vậy phần xương cốt còn xót lại phía dưới hồ lại phải phiền cô vớt lên giúp rồi…”

Cố Duệ đứng dậy: “Ấy chết, trời sắp mưa rồi, đồ phơi trong sân còn chưa kịp lấy vào. Mấy người cứ tiếp tục, ta đi trước đây…”



Nửa tiếng sau, toàn bộ xương cốt đã đượt vớt lên bờ. Cả người Cố Duệ và Lý Đại Hùng đều ướt đẫm. Cả hai ngồi lì trên bờ với vẻ mặt như chẳng còn luyến tiếc gì để sống nữa.

Trời đầy mây đen.

Bộ xương cốt quỷ dị kia cứ thế mà nằm trên đám cỏ dại. Từ cổ xuống dưới đều đã hóa thành xương trắng, chỉ có cái đầu là…

Hai hốc mắt đen nhánh nhìn chăm chăm lên trời…

“Khỉ, cô có cảm thấy thi thể của cô ta hơi kỳ lạ không?” - Lý Đại Hùng ngồi xuống bên cạnh Cố Duệ và yếu ớt hỏi.

“Không có tròng mắt, da mặt lại bị lột… Hèn chi mấy người trong rừng Quỷ Khốc kia cũng chết như thế…”

“Đây là trả thù hả?” - Lý Đại Hùng hỏi.

Cố Duệ và tên đầu trọc liếc đối phương một cái.

Cố Duệ cuộn chân lại, nhìn thi thể cách mình không xa kia, nói:

“Lột da, móc mắt, treo xác, rồi đem dìm vào đầm lầy… Nếu những cái này tương ứng với trạng thái chết của cô ta thì cô ta giết người với tính chất trả thù. Hơn nữa, trước khi chết, cô ta đã bị người ta tra tấn rất tàn nhẫn.”

“Sao cô biết được?”

“Xem độ co rút trên cơ mặt của bà ta đấy… Nếu bị lột da mặt sau khi chết, cơ mặt sẽ không bị co rút đến độ như vậy, hướng máu chảy cũng sẽ không giống như vậy. Trừ khi là bị lột khi còn sống…”

Giọng nói Cố Duệ bình thường, nhưng sắc mặt của Lý Đại Hùng đã trở nên khó coi… Vẻ mặt của tên đầu trọc cũng lạnh lùng hẳn.

Tạm thời không nói đến thủ đoạn của quỷ nữ kia tàn nhẫn như thế nào, nhưng người hại chết bà ta so với quỷ còn kinh khủng và ác độc hơn.

“Là ai hại bà ta? Và bà ta là ai?” - Lý Đại Hùng gãi đầu hỏi.

Cố Duệ phủi mấy sợi tóc dính trên áo xuống. Cô nhìn về hướng thôn Tiểu Dương…

“Ta nghĩ, điều này phải hỏi người trong thôn kia rồi.”

Thật sự thì thái độ của người trong thôn Tiểu Dương rất kì lạ. Thứ nhất, bọn họ nhất định biết điều gì đó về cái chết của Vương Tiểu Nha. Thứ hai, khoảng cách từ hồ này đến thôn cũng không xa, chẳng lẽ không một ai hay biết gì về chuyện có một người phụ nữ chết thảm trong hồ này sao?

Trừ khi là vứt xác lúc đêm khuya.

Nhưng mặc kệ là cái gì, ba người Cố Duệ vẫn cảm thấy nghi ngờ người trong thôn này.

“Nhưng mà người thôn này không phải dạng vừa đâu. Có lẽ có hỏi cũng không ra đâu. Trừ khi là kề dao lên cổ ép bọn họ nói ra. Nhưng chúng ta không thích hợp…”

Lúc trước Lý Đại Hùng không thể ra tay với người phụ nữ kia vì đạo môn bọn họ kiêng kị ra tay với người thường. Nếu chuyện đánh người thường truyền ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ bị xa lánh, thậm chí còn bị người ta tấn công. Cho nên lúc nãy hắn ta mới bị đánh thê thảm như vậy.

Do đó, nếu muốn ép cung đám điêu dân kia, bọn họ thật sự là không có cách.

Trong khi hai thầy trò đang rối rắm thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của con khỉ nào đó:

“Bọn họ chỉ sợ người có thể gây tổn thương cho họ, ví dụ như… người của quan phủ.”

Người của quan phủ?

Tên đầu trọc nhạy bén nhìn theo ánh mắt của Cố Duệ…

Ở đầu bên kia chẳng phải có năm người đang đứng hay sao? Ánh mắt lạnh lùng của Lư Dịch Chi vẫn luôn dừng trên người bọn họ.

Năm người nhìn ba người…

Một tên đầu trọc và một chàng trai ngồi bên cạnh một bộ xương trông rất khủng bố trên mặt đất. Cái này không là vấn đề, vấn đề nằm ở cô gái kia…

Tay cô ta đang cầm một nhành cây, hình như đang chọc chọc vào cái đầu lâu gớm ghiếc kia…

Bốn, năm giờ trước, cánh tay ấy của cô ta đã đưa thịt gà cho bọn họ…

Sắc mặt Thanh Vũ hơi tái, may mà hắn ta chỉ ăn mỗi cái cánh. Hắn ta lén nhìn đại nhân nhà mình… Ừm, sắc mặt ngài ấy cũng không được tự nhiên lắm.

Tám người nhìn nhau, không cần bọn Cố Duệ giải thích, Lư Dịch Chi đã duỗi tay cầm lấy bao tay làm bằng vải bố trắng mà Thanh Vũ lấy từ cái túi bên hông ra. Anh ta cũng ngồi xổm xuống kiểm tra…

Bốn người Thanh Vũ khá căng thẳng, vì bọn họ chú ý đến mấy lá bùa dán trên thi thể kia. Xung quanh còn xót lại dấu vết của việc dùng pháp thuật. Điều này có nghĩ là xương cốt này không sạch sẽ.

Đối với người thường, xương cốt là điềm xui xẻo, đương nhiên là không sạch sẽ. Nhưng đối với những quan viên thường xuyên xử lý những nghi án trong Đại lý tự mà nói, thấy xương cốt là chuyện thường gặp. Bọn họ chỉ sợ gặp phải những quỷ thi (2) không sạch sẽ.

Có khá ít quỷ thi. Không phải người nào chết cũng trở thành quỷ thi. Những thi thể bị biến thành quỷ thi hoặc là do oán khí quá nặng hoặc là do hoàn cảnh đặc biệt mà tạo thành.

Nếu là quỷ thi thì đây không còn là một vụ án bình thường của nhân gian nữa rồi. So với vụ án thì bọn họ càng để ý đến sự an toàn của đại nhân hơn.

Cũng vì thế mà lúc đầu vốn không có thiện cảm gì, nhưng bây giờ bọn họ đã đối xử lễ độ với hai thầy trò tên trọc đầu kia hơn.

Không ngờ rằng tên Lư Dịch Chi này lại khá bản lĩnh. Cố Duệ xem cách anh ta nghiệm thi là biết anh ta cũng không phải dạng vừa. Tuy rằng không sánh bằng pháp y ở hiện đại, nhưng cổ đại có cái hay của cổ đại. Anh ta không cần dùng đến bất kỳ dụng cụ gì đã nhanh chóng đoán được người phụ nữ này khi còn sống đã bị tra tấn, còn bị người ta làm phỏng, bị lột da mặt còn bị xâm hại…

“Từ từ, sao anh biết cô ta bị...” - Lý Đại Hùng còn chưa nói xong sự nghi hoặc của bản thân thì đã nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của bốn người Thanh Vũ…

“Mẹ kiếp!”

“Khỉ, cô nói đi!”

Cố Duệ trợn trắng mắt:

“Chuyện này liên quan gì đến ta hả?”

Nhưng mà ánh mắt bốn người Thanh Vũ nhìn cô cũng có hàm ý như vậy: “Liên quan gì đến cô hả, cô gái nhà quê kia! Cô thì biết cái rắm gì!”

Ha ha.

Cố Duệ liếc mắt xem thường rồi thản nhiên nói:

“Một người phụ nữ khoảng mười chín, hai mươi tuổi có nhan sắc, nếu như đối phương hận cô ta đến tận xương tủy, còn sử dụng đến những thủ đoạn tra tấn tàn độc như vậy, thì chắc chắn sẽ dùng đến thủ đoạn cưỡng hiếp này!”

Bốn người Thanh Vũ kinh ngạc.

Phân tích của Cố Duệ cũng khiến cho Lư Dịch Chi chuyển ánh mắt sang nhìn cô. Có lẽ anh ta cảm thấy cô có chút đặc biệt. Anh ta đã biết từ trước rằng cô gái này không giống như những cô gái nông thôn bình thường khác. Anh ta hỏi lại:

“Làm sao cô biết được cô gái này xinh đẹp hay không?”

“Nếu cô ta xấu thì người ta đã không lột da mặt cô ta rồi.”

Bảy người đàn ông ở đây đều không nói gì.

Cố Duệ:

“Nhìn ta làm gì? Vốn chính là như vậy mà! Nếu là đàn ông, trừ khi tên đó cực kỳ biến thái, nếu không thì lột da mặt không phải là thủ đoạn bọn họ quen dùng. Nếu thật sự có loại người đó, thì hắn ta sẽ dùng đến một loại dao sắc bén. Nhưng nhìn cơ mặt của cô ta đi. Vết cắt không ngay ngắn, có dấu hiệu bị xé rách. Cái này có khả năng là dao cùn… hoặc là dùng thứ gì đó giống như trâm cài rạch lên. Thủ đoạn này phần lớn là do ghen ghét, lại mang theo mối hận thấu xương mà thành.”

Bốn người đàn ông của Đại lý tự hoàn toàn sửng sốt. Ánh mắt Lư Dịch Chi tối lại.

Chỉ có tên đầu trọc cảm thấy kinh ngạc thầm nghĩ:

“Giới mò vàng cũng dạy về cái này sao? Hay là người này vốn dĩ đã giỏi quan sát và có tư duy tốt như thế? Với lại, cô ta cũng dám quan sát và xem xét! Giỏi!”

“Cô cảm thấy người hại cô ta là nữ?”

“Những thi thể treo trên cây đều là đàn ông, người cô ta hận nhất phải là đàn ông mới đúng chứ?”

Cách nghĩ của Lư Dịch Chi không giống Cố Duệ nhưng cũng mơ hồ đoán được phán đoán của cô. Còn tên đầu trọc thì để ý đến thứ mình đã nhìn thấy tận mắt, cho nên mới hỏi lại Cố Duệ.

Bọn họ vừa dứt lời liền liếc đối phương một cái. Rõ ràng thứ đối phương hỏi đều là thứ mà bản thân không biết.

Vậy nghĩa là, hoài nghi của bọn họ trái ngược nhau.

Cố Duệ nhìn Lư Dịch Chi rồi nhìn tên đầu trọc, cô nói:

“Trả lời mấy người thì ta có được thưởng gì không?”

Trả lời cô là tiếng cười ha ha và sự trầm mặc.

“Được rồi.”

“Thi thể bị treo đều là đàn ông, điều này có nghĩa là cô ta đã bị xâm hại. Hơn nữa không phải chỉ là một hay hai người. Cho nên sự căm hận của cô ta đối với đàn ông mới lớn như vậy. Nhưng điều này không có nghĩa là người chủ mưu hãm hại cô ta là đàn ông. Mà ngược lại, điều này càng chứng minh rằng người hại cô ta là nữ. Hơn nữa, cô ta còn rất sợ người phụ nữ này, thậm chí là sau khi chết rồi cũng không dám phản kháng lại… Chúng ta có thể suy ra rằng, đến bây giờ cô ta vẫn còn bị người đó khống chế!”

Phỏng đoán này… có vẻ to gan, nhưng lại phù hợp với tình hình trước mắt. Người ở bên ngoài ảo cảnh (3) trợ giúp cho cô ta… là kẻ chủ mưu sao?

Một người phụ nữ?

***

(1) Học nghệ không tinh: không chịu học hành (hoặc là học một cái gì đó) không đến nơi đến chốn.

(2) Quỷ thi: những thi thể đã thành quỷ.

(3) Ảo cảnh: Cảnh tượng hư ảo, không có thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui