Thịnh Đường Vô Yêu

Cố Duệ tuyệt đối không phải loại người có thể dễ dàng thông cảm hay biết nghĩ tốt cho người khác, nếu như kẻ mà cô gai mắt gặp chuyện chẳng lành, cô sẽ chẳng keo kiệt gì mà không quăng cho hắn một nụ cười mỉa mai.

Cho nên khi cô cười, hơn nữa còn là cười mỉa mai một cách vô cùng rõ ràng, đám người Trịnh Khải lập tức đem tất cả thù hận vì bị Bạch Ngọc Đường lăng nhục chuyển hết lên người Cố Duệ.

Có điều Cố Duệ không thèm để ý, cô tuy là kẻ tham sống sợ chết, nhưng đối với kẻ vốn dĩ có mưu đồ ngấp nghé bảo vật trên người mình, cô chẳng cần phải giả vờ niềm nở làm gì.

Chỉ là thái độ như vầy của Bạch Ngọc Đường dường như không ngoài dự liệu của Nhạc Nhu, cô rất hiểu Bạch Ngọc Đường, Cố Duệ cảm giác được điểm này, liền nhìn Nhạc Nhu một cái.

Nhạc Nhu không để ý đến ánh mắt của Cố Duệ, nhưng sau khi thấy đám người Trịnh Khải không cách nào đồng ý, thì đành để bọn họ xé xác con đại xà kia ra.

Cố Duệ mở miệng đòi những nguyên liệu này, thật sự không phải là do tranh giành khí thế, cũng chẳng phải vì lòng tham đơn thuần. Cái thi thể con cự xà này, kỳ thực đã gần đạt đến cảnh giới hóa yêu rồi, da rắn, thịt rắn, xương rắn, gân rắn, vân vân, tất cả đều là nguyên liệu ngon lành. Cố Duệ tuy rằng không rành lắm mấy thứ kia, nhưng nhìn Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường đều xem trọng những nguyên liệu này, cô biết chắc giá trị của chúng sẽ không hề thua kém một thanh Hàng Khí.

Mà có khi còn là hai hay ba thanh ấy chứ!

Mặt mũi thì có ăn được không? Làm sao có thể quan trọng bằng lợi ích thực tế, vậy nên cô mở miệng, kiên quyết đòi cho được phần lợi ích xứng đáng thuộc về mình.

Mấy người này quả nhiên đều là tay lão luyện, Lý Đại Hùng thấy bọn họ lóc da rút thịt, động tác vô cùng nhanh nhẹn mà không khỏi giật mình:

“Khỉ này, động tác của mấy người này rất thuần thục, chắc chắn là đã kiếm được rất nhiều tiền.”

Cố Duệ đương nhiên có thể nhìn ra, cô bĩu môi khinh thường, trong đầu có suy nghĩ khác. Đám người này tuy rằng chân tay mau lẹ, nhưng tâm cơ đều trống rỗng, thực lực và thủ đoạn đều không phải hàng mạnh lắm, cùng nhau tổ đội đi cày phó bản, gặp BOSS mạnh hơn một chút thì gánh sao nổi. Còn nếu như tổ đội với những nhân vật lợi hại khác kiểu như Bạch Ngọc Đường, muốn lấy được đầu BOSS là chuyện chẳng thể nào xảy ra, chỉ có thể húp canh, hơn nữa chắc chắn còn phải làm những công việc khổ sai như phân giải nguyên liệu này nọ.

Vậy nên, Cố Duệ chẳng hề ngưỡng mộ bọn họ. Nhưng cô chợt nhận ra, nếu như cô đi cùng với Lý Đại Hùng hoặc là cái đám trình độ nửa vời này, thì cho dù có miếng ngọc đuôi cá kỳ diệu hỗ trợ, cũng sợ gì không có cơ hội lần hai, lần ba được về chầu ông bà!

Khi Cố Duệ còn đang trầm mặc, thì Nhạc Nhu đã đưa cái túi đến.

Túi Hàng Đạo là một loại túi da có tính co giãn rất tốt, nhưng mà nó chẳng hề giống với các loại thiết bị không gian đại loại như nhẫn chứa đồ trong các loại tiểu thuyết mà cô xem ở thế kỷ hai mươi mốt, sức chứa của nó là nhờ tính chất nén ép, lấy từ một số sinh vật đặc biệt, nhưng cũng không hiếm lắm.

Mấy thứ này cũng không phải chỉ có những người Hàng Đạo mới sử dụng, một số người có gia thế cũng dùng, chỉ là cần phải ói ra mấy trăm lượng.


Cố Duệ nhìn cái túi “hiển nhiên” tốt hơn túi của cô và Lý Đại Hùng kia: “Tôi có nên trả cho cô hai trăm lượng không nhỉ?”

Cô nhận ra dung tích của cái túi này đại khái lớn gấp đôi cái của cô, giá cả chênh lệch ắt hẳn cũng không nhỏ đâu.

Một đêm ngắn ngủi, mấy lần trắc trở, vài đợt hiểm nguy cũng đủ khiến cho Nhạc Nhu nhận ra con người của Cố Duệ không hề câu nệ tiểu tiết, hơn nữa vì trận chiến hăng máu này đã giành được chiến thắng, nên nàng cười nói: “Dù gì cũng là lần đầu, xem như tôi tặng cô giá tiền của món đồ.”

“A, vậy coi như tôi đoạt lấy lần đầu tiên của cô rồi?” Cố Duệ thuận miệng phán một câu, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo phóng về phía mình, cô quay đầu nhìn thử, lại mất tiêu rồi.

Nhạc Nhu không nghe rõ nên không biết được sự dung tục của Cố Duệ. Sau khi thấy Cố Duệ đã cầm lấy cái túi, cô chỉnh lý lại đám người để quay về. Nói cho cùng thì cái thời tiết mưa sấp mặt này quả thực không được tốt cho lắm, đặc biệt là đối với phái nữ.

Cảm nhận được ánh mắt của đám người Trịnh Khải, cô chau mày, lướt qua thân cây, trực tiếp bước đi.

Còn về Cố Duệ... Lý Đại Hùng ở phía sau trong đầu thoáng qua một chút vui mừng: “May mà Khỉ nhà chúng ta mặt mũi không được đẹp, thân người cũng khô đét giống y chang con khỉ.”

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng Cố Duệ nhẹ nhàng nói: “Người không bỏ sức thì không có tư cách được chia chiến lợi phẩm của tôi.”

Lý Đại Hùng nghe ra được sự uy hiếp, lập tức ngoan ngoãn giúp Cố Duệ xách túi đồ.

Hắn chợt nghĩ đến một người – Khổng Động Sinh.

Bọn họ đột nhiên phát hiện ra một vấn đề - tên nhị thúc kia của Khổng Động Sinh đã chết đâu mất tiêu rồi.

“Chạy rồi.” Cố Duệ nói một cách thờ ơ, liếc mắt nhìn cánh rừng đen kịt, bên trong có đầy rẫy những địa đạo bí ẩn. Những tên trộm mộ khác đã tranh thủ lúc chiến loạn tẩu thoát hết. Có điều hiện giờ bọn họ không có tâm trạng đi thăm dò nơi này, chỉ muốn trở về tắm rửa sạch sẽ, sau đó lấy lại năm trăm lượng.

Lý Đại Hùng áp tải Khổng Động Sinh, hắn đi theo sau với tâm tình hậm hực. Hắn nói bản thân bây giờ đã bị đám nhị thúc bỏ rơi, không theo bọn họ thì còn theo ai nữa, Lý Đại Hùng cũng chẳng tỏ ý kiến gì.

Cố Duệ lướt đến phía trước, phát hiện thấy Nhạc Nhu đang ở trước mặt, a ha, đang chờ mình ấy nhỉ.

“Nhạc cô nương có lời gì muốn nói với tôi sao?” Cố Duệ đuổi đến chỗ Nhạc Nhu, nàng ngoái đầu nhìn cô: “Lúc trước, sau khi nhận được tin tức của cháu trai thôn trưởng để lộ ra, tôi liền vội vàng tìm đến các vị, nhưng nhớ đến ngày trước có bắt được một tên đạo tặc nhìn lén, hắn dường như cũng xuất thân là kẻ trộm mộ, nên chúng tôi từ chỗ của hắn đã hỏi được thông tin về địa đạo.”


Cố Duệ nghe xong liền cấp tốc trả lời: “Tôi là nữ, tôi nhìn lén cũng không sao.”

Trọng điểm không phải là cái này có được không vậy! Nhạc Nhu trợn mắt mang ý cười: “Cố cô nương chẳng lẽ là đang giả ngốc?”

Cố Duệ nghĩ một lát liền nói: “Xem ra Nhạc cô nương có vẻ hiếu kỳ với cái lăng mộ mà đám trộm mộ này đang nhắm tới.”

“Tôi tuy xuất thân không tệ, nhưng tôi không muốn lúc nào cũng phải mượn sức mạnh của gia tộc, con người đã trưởng thành rồi, thì phải dựa vào nỗ lực của bản thân.”

Ôi, Nhạc mỹ nhân nói thật hàm xúc, thật chân thành, Cố Duệ đương nhiên đã hiểu: “Cô muốn lôi kéo tôi cùng nhau liên thủ?”

Cô cũng rất thẳng thắn, rất chân thành.

Nhạc Nhu giật đầu: “Đúng, cô đáng tin hơn những người kia.”

Những người kia tất nhiên là chỉ Trịnh Khải, đám cỏ đầu tường và sói đuôi to.

Cố Duệ trầm ngâm một hồi, sau đó đột nhiên hỏi một câu khiến Nhạc Nhu vừa kinh ngạc vừa trầm tư.

“Cô và Bạch Ngọc Đường có mối quan hệ nam nữ không bình thường phải không?”

Khụ, câu này là có ý gì chứ? Đại Đường quý nữ Nhạc mỹ nhân trầm tư trong chốc lát, một hồi sau mới hiểu.

“Trước tiên cô phải nói cho tôi biết, như thế nào mới là quan hệ nam nữ bình thường, giống như kiểu cô với Lý Đại Hùng, hay là kiểu như với Thanh Vũ, hay là kiểu như với Lư Dịch Chi?”

Cô nàng chỉ nói một cách giản lược, nhưng trong mắt lại ẩn hiện ý cười.


Cố Duệ lại hiểu được rồi, cô quý nữ Đại Đường này quả nhiên không phải là thể loại đèn cạn dầu (1), người tuy ở Ẩn Nguyệt thôn xa xôi nhưng tin tình báo về chuyện ở U Châu cũng không hề bị đứt đọan.

“Vậy thì không ngại để tôi nói cho cô biết cái gì gọi là quan hệ nam nữ không bình thường luôn nha. Đó chính là mối quan hệ giữa một cặp nam nữ, mà họ hiện tại muốn ngủ với đối phương, tương lai có thể ngủ với đối phương, hoặc là đã từng ngủ với đối phương.” Cố Duệ cũng chỉ nói một cách giản lược, ẩn hiện ý cười.

Sau đó... Nhạc Nhu đỏ mặt, quay đầu bỏ đi.

Ha ha ha, muốn đua xe bão táp với tay lái lụa già đời như chị đây sao, còn xanh và non lắm.

Trở về thôn, đám thôn dân đó cũng không bị đám người Nhạc Nhu báo thù, chỉ là thân phận đã bị nhìn thấu, tự nhiên sẽ có vài phần e dè thận trọng, cũng có thêm một chút ân cần.

Cố Duệ cùng Nhạc Nhu trở về phòng tắm rửa thay đồ, sau đó Cố Duệ cùng với Lý Đại Hùng trực tiếp đi tìm tên Khổng Động Sinh kia.

Khổng Động Sinh bị mặc định là kẻ mà hai người Cố Duệ bắt đến, nên đám người Trịnh Khải cũng không nghĩ quá nhiều, hiện giờ họ đang tính toán phần nguyên liệu bản thân được chia chác, chỉ là một phần bị phân thành mười phần, e là trong lòng bọn họ cũng chẳng ai thấy dễ chịu gì.

Vừa đẩy cửa, Cố Duệ liền nhìn thấy ánh mắt tên Khổng Động Sinh lóe sáng lên, hờ, tên tiểu tử này lại định âm mưu gì đây.

“Nói đi, năm trăm lượng ở đâu?” Lý Đại Hùng vẫn luôn nhớ đến năm trăm lượng, rõ ràng đã đói đến hai mắt muốn tối sầm lại, vậy mà vẫn trực tiếp mò đến đây.

Khổng Động Sinh cười ngượng ngùng: “Hai vị đừng nóng vội, tiền tôi nhất định sẽ đưa, nhưng tôi vẫn muốn cùng hai vị bàn bạc đến món làm ăn khác.”

Cố Duệ mặt không cảm xúc: “Tôi bây giờ rất đói, tiền còn chưa trả lại đã muốn nói chuyện làm ăn với tôi sao? Tôi sẽ xem như là anh đang uy hiếp tôi.”

Cố Duệ, cái kẻ hung ác này, bằng một cách kỳ diệu nào đã đã giết được đại xà, đoạt đi đòn kết liễu của Bạch Ngọc Đường, Khổng Động Sinh cảm thấy rất sợ cô, nghe thấy cô nói như vậy liền lập tức chỉ ra vị trí giấu ngân lượng.

Chính là cái hang nhỏ trong bức tường phía sau đám cỏ ở cổng thôn.

Lý Đại Hùng nhận lệnh đi lấy bạc, Cố Duệ ngồi yên tại chỗ liếc nhìn Khổng Động Sinh, khóe miệng nhẹ nhàng bay ra hai từ: “Đoạt bảo?”

Không phải trộm mộ mà là đoạt bảo. Nét mặt Khổng Động Sinh thoáng thay đổi, thận trọng nói: “Cho nên tôi mới muốn hợp tác với các người, cô thông minh lại gian xảo, tuy rằng sức mạnh không phải ghê gớm lắm, nhưng lại có đủ may mắn và trợ lực...”

Cố Duệ chau mày: “Tại sao tôi nghe cứ như kiểu phân chó được tô điểm cho đẹp lên vậy nhỉ? Hơn nữa ngữ khí của anh tôi không thích tí nào, nghe cứ như kiểu chúc mừng bọn tôi được anh nhìn trúng vậy.”

Ngừng lại một chút, ánh mắt của cô từ trên mặt Khổng Động Sinh chuyển dần xuống dưới, dừng ở giữa hai chân hắn: “Anh dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, dựa vào mấy quả trứng của anh sao?”


Cái quái gì vậy? Cô lớn được đến như thế này mà chưa từng có đạo sĩ nào nói cô chính là yêu nghiệt cần bị tiêu diệt sao?

Làm sao cô lại có thể là một Hàng Sư chứ?

Khổng Động Sinh trong lòng oán hận Cố Duệ, vô thức khép chặt hai chân lại, trên trán túa ra mồ hôi lạnh: “Cố cô nương xin chớ đùa, tôi làm sao dám chọc giận cô, tôi đây không phải là đang ngưỡng mộ phong thái siêu phàm của cô đó sao.”

Cố Duệ: “Sớm nói những lời thành thật không phải tốt hơn sao, bớt nói những thứ nhảm nhí lại, nói đi, có phải anh đã biết được trong lăng mộ rốt cuộc là có thứ gì, cho nên mới muốn kiếm chác?”

Khổng Động Sinh đương nhiên sớm đã chuẩn bị sẵn kịch bản: “Thật sự tôi có biết một chút, cũng biết sức hấp dẫn của nó không chỉ mê hoặc những kẻ trộm mộ tham tiền chúng tôi, mà đối với Hàng Sư các cô...”

Cố Duệ nghe thấy những lời này, ngón tay gõ gõ lên bàn, cắt đứt lời của Khổng Động Sinh: “Chờ Đại Hùng quay lại rồi nói tiếp.”

Thử nghĩ xem, nếu như có một người muốn đem bí mật kho báu nói cho bạn biết, hơn nữa hắn ta còn ấp ủ sẵn sàng những thứ muốn nói...

Thế nhưng đột nhiên bị bạn chặn họng... xong rồi... quên lời thoại rồi.

Khổng Động Sinh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm trạng để kể một câu chuyện sinh động, bây giờ lại giống như bị ai bóp chặt yết hầu, những thứ trong đầu trở nên hỗn độn.

Khi tâm trạng đang có chút rối loạn, hắn lại bắt gặp đôi mắt trầm tĩnh thâm sâu của Cố Duệ, dường như thứ hắn nhìn thấy không phải là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi mà là một...

Một con yêu quái...

Trưởng thành và gian xảo...

Không bao lâu Lý Đại Hùng quay lại, còn xách theo một túi tiền.

Năm trăm lượng đến tay, hàng chân mày Cố Duệ mới giãn ra một chút: “Được rồi, anh có thể nói rồi.”

Không biết vì sao, Khổng Động Sinh đột nhiên cảm thấy bản thân mình vừa rồi đã hiểu lầm con người này. Đây là chờ người cái gì chứ, rõ ràng chính là đang chờ tiền mà!

***

(1) Đèn cạn dầu: ý chỉ người thiếu bản lĩnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận