Thịnh Đường Vô Yêu

Lẽ nào Cố Duệ đã tìm được sinh môn? Nhưng tối đen như thế này, làm sao có thể thấy rõ được, Cố Duệ ắt hẳn cũng làm gì có cách.

“Để tôi lấy Sí Quang Hoàn soi sáng cho cô.” Nhạc Nhu đang muốn lấy một món đồ từ trong túi ra, nhưng Cố Duệ từ chối: “Sí Quang Hoàn kia của cô có lẽ cũng không đủ dùng, chúng ta vẫn còn chưa tiến vào lăng mộ, thứ đồ chơi đó rất có ích, đừng lãng phí ở chỗ này.”

Nhạc Nhu cũng biết vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng: “Không có ánh sáng, cô làm sao tìm được sinh môn?”

Cố Duệ dùng tay vỗ vỗ lên tường, âm thanh phát ra bốp bốp: “Nguyên đoạn đường phía trước đến đây tôi luôn sờ lên tường đá, lúc trước thì nó khá lồi lõm, giống như bị động đất nứt ra, nhưng đến đây, tường đá bắt đầu trơn nhẵn, có dấu vết như được mài qua, đặc biệt là ở đây.”

Sau khi được Cố Duệ khai sáng, mọi người đều vô thức dùng tay sờ lên tường đá. Cảm giác lạnh đến tận xương tủy, chủ yếu là do mưa gió bào mòn, lại cộng thêm đá vốn dĩ mang tính chất lạnh, khiến người ta không nhịn được mà rùng mình.

“Quả thực là trơn nhẵn, có người đã mài giũa, công trình lăng mộ ắt hẳn ở gần đây, hoặc là chính ngay ở dưới chân chúng ta.” Nhạc Nhu hiện tại vô cùng yếu ớt, bị vây trong vết nứt không thể nào thoát khỏi này, tuy rằng cô không sợ chết, cũng không ôm ấp quá nhiều hy vọng, tâm tình tĩnh lặng, nhưng…

Thế nhưng vẫn còn hy vọng.

“Ừ, tôi tìm thêm chút nữa, dù gì cũng phải đi theo đường này, nhưng các người đừng có liên tục sờ vào tường đá nữa, tránh gia tăng hàn khí trong người."

Cố Duệ vừa nói vừa vuốt nhẹ tường tiếng về phía trước… Ba người Lý Đại Hùng tràn đầy hy vọng nhưng không tới ba giây sau, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu ngắn ngủi từ chỗ Cố Duệ phát ra.

Sau đó… không thấy Cố Duệ đâu nữa!

Lý Đại Hùng và Khổng Động Sinh gương mặt đều trắng xanh. Mẹ kiếp! Một người sống sờ sờ ra đó sao tự nhiên có thể biến mất?!

Hai người kia vô cùng lo lắng, cho rằng trong vết nứt có ma quỷ giở trò.

“Đừng đi về phía trước, phía trước có thể có hang.” Nhạc Nhu đột nhiên nói, vừa khéo phía trước truyền tới âm thanh của Cố Duệ.

“Tổ tông nhà nó, đau chết tôi rồi! Mấy người đừng có đi về phía trước, đằng này có hang, tôi vừa mới hụt một chân rớt xuống.” Âm thanh của Cố Duệ đột nhiên từ phía dưới truyền lên, ba người Nhạc Nhu đều không dám nhúc nhích

“Cái hang này chắc là do bị địa chấn nứt ra, miệng hố không lớn, cao khoảng ba bốn mét, Đại Hùng anh nhảy xuống đây, sau đó đỡ bọn họ.”

Lý Đại Hùng lăn một hòn đá trên đất, dựa vào âm thanh phán đoán vị trí, viên đá lăn một hồi thì rơi xuống… anh dựa theo khoảng cách bước đến hai bước, dùng chân thăm dò, tìm được mép hang để nhảy xuống

Tâm trạng vốn đang rất kém, sau khi rơi xuống thì ổn định lại.

Cố Duệ ở bên cạnh, phủ sạch bụi đất dính trên người, gọi hai người Nhạc Nhu nhảy xuống. Nhưng Nhạc Nhu không cần Lý Đại Hùng đỡ, cũng không cần dùng đá dò đường, trực tiếp nhún chân nhảy xuống một cách nhẹ nhàng…

Được rồi, chỉ có mình Cố Duệ cô rớt xuống là giống như chó ăn phân? Cố Duệ rủa thầm.

Khổng Động Sinh rơi xuống thì được Lý Đại Hùng ôm lấy, ôm kiểu công chúa! Hai người bốn mắt nhìn nhau nảy sinh một loại cảm giác mắc ói.

“Được rồi, đi vào phía trong xem xem có gì có thể đốt lên không, chúng ta đều thấm ướt rồi, hàn khí xâm nhập, không đi được bao xa nữa đâu, chi bằng ngồi nghỉ một chút.” Cố Duệ vừa nói vừa vắt y phục trên người, chỗ nào cũng đều là nước, lúc đi đường không nhận thấy rõ lắm, giờ dừng lại liền cảm giác rét không thể chịu được, xương cốt cũng run cầm cập.

Nhưng mà trong cái hang này làm gì có củi lửa, bốn người Cố Duệ cũng chỉ có thể đi vào trong, có điều đây là sinh môn, mấy người Cố Duệ chưa đi được mấy bước liền phát hiện một gian phòng, trên tường trên căn phòng đó có đèn dầu, quy mô của cái lăng mộ này không nhỏ, đèn dầu sử dụng cũng là loại thượng hạng.

Cố Duệ cầm một cái lên xem thử, dầu bên trong vẫn còn, Cố Duệ ngửi ngửi, khẽ chau mày, cô ngửi không ra đây là dầu gì, có lẽ là mỡ động vật.

Giới quý tộc có tiền thời Tam Quốc đều dùng dầu thông, cũng chính là dầu thực vật, mỡ động vật vô cùng xa xỉ.

“Có diêm không, đốt lên!”

“Có! Nhưng mà…” Lý Đại Hùng moi từ trên người ra, kết quả moi được một mớ ướt sũng.

Xong rồi, diêm không thể dùng được, làm sao đốt lửa đây!

Ma sát tạo lửa?

Nhạc Nhu cũng thở dài, cô là người Hàng Đạo, bình thường đều dùng những vật phẩm như Sí Quang Hoàn, làm gì có những thứ như diêm đánh lửa.

“Không phải kêu anh bỏ vào trong túi sao?” Cố Duệ cũng cảm thấy đau đầu.

“Túi cũng bị thấm ướt, trận mưa này quá lớn, lúc trước đánh nhau túi bị hở ra, nước mưa thấm vào, hơn nữa khả năng chống thấm của cái túi này cũng không tốt lắm…” Lý Đại Hùng còn đang giải thích, thì Cố Duệ từ trong túi móc ra một gói đồ ăn lớn được bao lại cẩn thận.

A… Lý Đại Hùng vội bào chữa: “Tôi đây không phải lo chúng ta sẽ không có gì ăn sao, cô xem, cái túi kia lúc trước bị con Dã Cẩu xé rách, đồ ăn đều mất hết, nếu như không có tôi giấu mấy thứ này, các cô sẽ chết đói hết!”

Được rồi, tôi không còn gì để nói nữa cả, nhưng anh không thể thuận tay bảo hộ luôn hộp diêm sao?

Cố Duệ câm nhín, bây giờ vấn đề không phải là đói hay không đói, mà là bọn họ sắp bị lạnh chết rồi.

“Hay là tôi tháo Sí Quang Hoàn ra lấy lửa.” Ý kiến của Nhạc Nhu cũng được, cũng chẳng còn cách nào khác, ba người đang thương lượng…

Đột nhiên có ánh sáng, quay đầu nhìn liền thấy tên Khổng Động Sinh trong tay cầm một que diêm, vẻ mặt dương dương tự đắc: “Mấy người các người đúng là chẳng có kinh nghiệm, chẳng may dưới lăng mộ có nước thì sao, những vật quan trọng như que diêm nhất định phải bảo quản tốt.”

Thì ra tên kia bỏ mấy que diêm vào trong một ống trúc, đóng nút chặt kín, căn bản nước không thể lọt vào.

Tuy hắn đắc ý, nhưng ba người Cố Duệ vẫn cảm thấy con người này có chút đáng yêu.

Ánh sáng đèn dầu được thắp lên, bốn người đầu tiên là nhìn thấy vẻ nhếch nhác của nhau. Đương nhiên Khổng Động Sinh và Lý Đại Hùng không dám nhìn thân hình quần áo dính sát người của Cố Duệ và Nhạc Nhu, họ rất sợ Cố Duệ bắn trứng, họ vừa chuyển tầm mắt thì đột nhiên la lên!

Cố Duệ giật mình, cô cũng nhìn thấy dưới góc tường là một đống người chết, họ bị nhét chung với nhau, trừ tóc và quần áo vẫn còn ra, thì chỉ sót lại xương cốt.

Bên trên có không ít bụi, xem dáng vẻ này có lẽ đã chết từ rất lâu.

“Chỉ là người chết thôi mà, sợ cái gì! Còn anh nữa Khổng Cái Búa, kẻ trộm mộ mà còn sợ người chết sao, có cần kém cỏi vậy không?” Cố Duệ đá Lý Đại Hùng một cái, hai người đàn ông cao to lại kêu như heo bị thọc huyết, xém nữa hù chết cô.

Hai người Lý Đại Hùng cũng đuối lý, chỉ có thể hậm hực: “Đây là do vừa nhìn thấy nên giật mình thôi, ai sợ chứ!”

“Không sợ thì đi lột y phục ra.” Lời nói của Cố Duệ khiến hai người kia khiếp sợ.

Không phải chứ, lột áo của người chết? Đây chính là thần quỷ Đại Đường đó! Chẳng may có quỷ thì sao?

Khổng Động Sinh mặt trắng bệch: “Chẳng may quỷ hồn của bọn họ còn ở đây thì sao?”

Khổng Động Sinh chửi thầm, bản thân trước giờ chưa từng nghe đám người nhị thúc xuống mộ gặp phải quỷ quái, vậy mà theo bọn người Cố Duệ, chưa xuống mộ đã gặp phải Dã Cẩu rồi, mà còn là một bầy nữa chứ!

Cố Duệ: “Ừ, vậy anh hỏi quỷ hồn của bọn họ xem, có thể cho mượn y phục không?”

Tổ tông nhà cô! Khổng Động Sinh và Lý Đại Hùng gương mặt vặn vẹo, Nhạc Nhu ho một cái: “Trên thế giới, người chết đi không phải đều trở thành quỷ, hơn nữa những người bồi táng trong lăng mộ cơ bản đều bị khống chế, chủ nhân mộ sẽ không cho phép trong lăng mộ của mình có quá nhiều nhân tố không thể khống chế.”

Ngừng một lúc, cô chỉ về bức tường giải thích: “Các người nhìn bát quái đồ trên tường kia, bát quái đồ phong thất không lộ sinh cơ, trên dưới trái phải có Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ tứ tượng triệt tiêu quỷ khí, e là quỷ vừa mới sinh ra liền bị tiêu diệt rồi, vậy nên ở đây không thể có quỷ.”

Hơ, thì ra là vậy? Cố Duệ chắc chắn biết rõ, cố ý dọa bọn họ!

Nếu như đã không có quỷ, thì chẳng có gì để sợ nữa cả.

“Những người này chắc là thợ xây mộ, sau khi xây xong thì bị đưa đến đây giết chết, trên xương ngực của bọn họ còn có vết dao, bất kể là thời đại nào, tầng lớp công nông vẫn luôn là kẻ chịu thiệt!” Cố Duệ than thở khiến Nhạc Nhu cười khổ.

Có đáng thương hơn nữa thì được gì! Hai người nam nhân tiến lên lột áo của những xác chết đáng thương kia

Người chết nhiều, y phục cũng nhiều, hai ba cái gom lại, tuy rằng đốt cháy nhanh, nhưng cũng đủ cho đám người Cố Duệ đun nóng nước trong bình sắt.

Nhạc Nhu bỏ vào trong đó một ít lát gừng khô, dược liệu bổ huyết các loại được cô chuẩn bị từ trước, mỗi người uống một chén mới cảm thấy khí lạnh trong người giảm đi một nửa, nhưng mà y phục ẩm ướt cũng phải thay ra.

Vấn đề là đồ để thay cũng đã ướt rồi!

Cố Duệ chọn ra hai cái trong đống đồ của người chết, phủi phủi vài cái, bụi rơi ra gần hết rồi, thì đưa một cái cho Nhạc Nhu.

Cũng may gian phòng này khá sạch sẽ, cũng khá kín đáo, không có quá nhiều thứ dơ bẩn, nếu như không để ý việc y phục này lấy xuống từ trên người xác chết, thì cũng không vấn đề gì

“Cô bị thương rồi, chịu không được lạnh, mặc lên đi, tuy rằng không sạch sẽ, nhưng vẫn còn hơn chết ở đây.”

Cô vốn nghĩ, nếu như Nhạc Nhu từ chối thì thôi bỏ đi vậy, nhưng Nhạc Nhu lại nói muốn thay, cô ấy cũng không muốn bị chết lạnh ở đây.

Thật không ngờ là Nhạc Nhu lại đồng ý.

A, cô quý nữ này quả thật là hàng hiếm, không hề kén chọn.

Sau khi bốn người lần lượt thay đồ xong, cảm giác tốt hơn rất nhiều, ăn thêm một ít đồ ăn, cảm thấy như được sống lại

“Đúng rồi, cái con lúc trước mà mấy người gọi là Dã Cẩu gì đó, rốt cuộc là yêu quái gì, sao lại lợi hại như vậy! Lẽ nào đám người phụ thân của tôi là bị đám Dã Cẩu kia hại chết?”

Khổng Động Sinh đã nhịn rất lâu rồi, giờ không nhịn nổi nữa nên mở miệng hỏi, Cố Duệ liếc hắn một cái: “Tôi từng nghe tên đầu trọc nói về Dã Cẩu, nó là một loại yêu quái hiếm có, khá khó giải quyết so với những loại yêu quái khác trong núi, rất ít khi gặp phải, thông thường đều xuất hiện ở những nơi nhiều xác chết, hoặc là ở trên chiến trường nơi biên cương hoang mạc, còn gì nữa thì hắn không nói, Nhạc mỹ nhân có lẽ biết nhiều hơn một chút.” Cố Duệ nói xong thì nhìn Nhạc Nhu.

Sư phụ Từ gia không đáng tin, nhưng sư phụ Nhạc Nhu chắc chắn đáng tin.

Nhạc Nhu uống nước nóng nhiều hơn mấy người Cố Duệ, lúc này vẫn đang còn cầm cái ly nhỏ chầm chậm uống, nghe Cố Duệ nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn ba người

“Cố cô nương nói không sai, Dã Cẩu quả thực không thích hợp xuất hiện ở nơi này, năm đó sư phụ của tôi từng nói, Dã Cẩu là yêu quái đầu thú thân người, chuyên hút não tủy của người chết, đặc biệt hứng thú với thi thể phân hủy, không thích ăn sinh vật sống. Cho nên lúc trước nó tấn công chúng ta nhưng không ăn thịt, chỉ chủ yếu là cào xé giết chết, sau khi giết chết chúng ta nó mới ăn thịt.

Ẩn Nguyệt sơn tính ra cũng chỉ có một cái lăng mộ được che giấu, làm gì có nhiều thi thể cho cái loại Dã Cẩu này sinh tồn, đây là điểm khiến Nhạc Nhu cảm thấy kỳ quái.

“Vậy tiếng trẻ con khóc là sao, chúng ta đều nghe nhầm rồi? Ban nãy chẳng hề có đám sương mù nào!” Khổng Động Sinh cảm thấy những nguy hiểm mình gặp phải có gì đó bất thường.

“Là Hề Nang, có một khả năng rất thấp là Hề Nang có thai sinh ra, sẽ không chết đi khi sương mù biến mất. Nó bị quỷ quái cường đại trong núi bắt làm nô dịch, giấu kín ở một nơi nào đó sâu trong núi, lợi dụng năng lực đặc biệt của nó dẫn dụ người đến cho quỷ quái ăn, hiển nhiên Hề Nang trong núi này và những con Dã Cẩu kia đã hình thành một loại quan hệ chủ tớ.”

Nhạc Nhu nói xong liền nhíu mày, cô đột nhiên cảm thấy có một điểm nghi vấn rất kỳ quái.

Cố Duệ đột nhiên nói: “Nếu đã có Dã Cẩu, cũng có Hề Nang, vậy không có lý nào đám người Lỗ đại sư, những cao thủ như vậy lại không ra tay thu thập, lẽ nào chỉ có chúng ta mới gặp phải?”

Nếu như gặp phải mà không thu thập, thì chuyện này còn có nội tình gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui