Thịnh Đường Vô Yêu

Hành lang này cũng không dài lắm, khi di chuyển, trong đầu Cố Duệ cũng đã phác thảo được đại khái quy cách của cái lăng mộ này, cô có thể suy đoán ra, nơi mà lúc trước bọn họ tiến vào, chính là hướng phía trên của lăng mộ.

Cổng lăng mộ đó bởi vì có địa động, cộng thêm đá từ đỉnh núi rơi xuống đập trúng nứt ra, khiến cho lăng mộ Tam Quốc cũng bị nứt, nơi bọn họ tiến vào tương đương với đỉnh đầu của lăng mộ tam quốc, tiếp theo đó, có lẽ là phần giữa của mộ thất, cái mộ này quả là một kiểu mộ trong núi vô cùng hiếm gặp, dựa theo thói quen xem chính giữa là chính thống của người xưa, tuyệt đối sẽ không làm lăng mộ này lệch đi.

“Nơi chúng ta rớt xuống chắc là phần giữa, hơi lệch sang trái, kế bên tả thất (1), hành lang này ắt hẳn là liên kết với chính sảnh, thời Tam Quốc, thế cục hỗn loạn, các nước chiến tranh không ngừng, các quốc gia đều có tư tưởng tập trung là chính thống, vậy nên nơi hành lang này thông đến rất có khả năng chính là nơi để quan tài chủ nhân lăng mộ, có điều bên vòng ngoài có lẽ sẽ có một tầng binh khố (2), bồi táng các loại binh khí, có thể chúng ta sẽ gặp phải một ít nguy hiểm, sau khi tiến vào nhớ đừng động đậy, để hiểu rõ hết rồi hãy tính tiếp.”

Khi Cố Duệ nói những lời này, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, vô tình khiến mọi người đều bái phục, người bên cạnh thậm chí không biết cô dựa vào đâu để nói ra những lời này, nhưng không có ai phản bác, chỉ âm thầm cảnh giác, tránh trường hợp đến nơi đó rồi, bảo vật không thấy đâu mà lại gặp phải quỷ quái.

Có điều Lý Đại Hùng nghe nói thì hai mắt chợt phát sáng... Kho binh khí! Bên trong có Hàng Khí không?

Ánh sáng tiến gần, bốn người Cố Duệ trong lòng chợt giật mình, đến rồi?

Cửa, cửa mộ! Phía sau chính là chính sảnh!

Cố Duệ bước lên sờ cửa mộ, vẻ mặt rất thận trọng, ba người còn lại cho rằng người này đang tìm cơ quan, nên không dám nói gì.

Sau một hồi, bọn họ đột nhiên nghe người này nói: “Oa, cảm giác sờ phải này! Là điêu khắc! Sờ lên cảm giác rất chân thật! Đây chính là báu vật lịch sử để lại cho chúng ta, chính là sự kế thừa văn hóa Trung Hoa, mấy người có nhìn thấy không! Đây chính là hoa văn kỳ lân trên đá, thật đó!”

Khổng Động Sinh sắc mặt hoảng sợ: “Cô ấy trúng tà rồi sao?”

Nhạc Nhu lắc đầu, chân mày nhíu chặt, có chút không xác định: “Không biết, có thể là...”

Lý Đại Hùng trợn mắt nói: “Các người còn chưa nhìn thấy cái dáng vẻ cô ấy ôm cái vại nước lớn trong thôn đâu... bây giờ cũng đang lên cơn rồi!”

Kỳ thực Cố Duệ cũng đã phản ứng lại, cô đập đập lên cánh cửa đá, cất tiếng nói: “Các người không hiểu sở thích của tôi, đây là cánh cửa mộ chính sảnh của lăng mộ vương hầu thời Tam Quốc, mở nó ra, chúng ta có thể nhìn thấy một thế giới mới.”

Lý Đại Hùng: Ờ, vậy cô mở đó ra đi, còn sờ gì chứ!

Khổng Động Sinh: Da mặt quá dày, nói không chừng còn có thể chà mòn cái cửa mộ này!

Mấy cái lúc trước chỉ là đồ trẻ em, rất thô ráp, nơi này mới thật sự là lăng mộ Tam Quốc.

Cố Duệ kỳ thực có chút căng thẳng, đây chính là lần đầu tiên cô tiến hành khảo cổ sau khi đến thế giới khác, được rồi, đây chính là trộm mộ.

“Chủ nhân lăng mộ này ắt hẳn rất ngưỡng mộ văn hóa thời Tần, coi trọng cơ quan thuật của gia tộc Công Thâu, như vậy cơ quan khởi động của cửa mộ này, có lẽ là khảm vào tam liệm cửu hoàn? Hay là cần thất tinh tỏa nguyệt?” Cố Duệ lẩm bẩm, bàn tay vuốt nhẹ lên vách tường, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, dùng ngón tay gõ gõ.

Cốp cốp cốp, rỗng! Mắt Nhạc Nhu sáng lên, xem dáng vẻ này dường như vô cùng nghi ngờ... Sao cô ấy lại hiểu rõ về lăng mộ như vậy, lẽ nào Khuê Sơn cũng có nghiên cứu về lĩnh vực này?

“Đại Hùng, lên, nện nó!” Cố Duệ lùi một bước để Lý Đại Hùng tiến lên, Lý Đại Hùng biết Cố Duệ là kẻ mò vàng, nhưng vẫn chưa được tận mắt chứng kiến, hắn chỉ biết cô cực kỳ thông minh.

Với tất cả tự tín nhiệm hơn hai năm qua, hắn tiến lên, nắm chặt quyền...

Ầm!

Một quyền đấm lên mặt tường, âm thanh nặng nề vang lên, sau đó Lý Đại Hùng căng đỏ mặt, thu tay lại, ngồi xổm xuống đất... đau quá.

Cố Duệ trầm mặc ba giây: “Tôi chỉ nói anh dùng đao lấy ra một khối đá mà thôi, anh hùng dũng như vậy làm gì?”

Khổng Động Sinh và Nhạc Nhu: “...”

Lưỡi đao cắt men theo đường mép khối đá, vạch rõ đường lõm nhỏ hẹp, cuối cùng chèn hai thanh đao vào, Lý Đại Hùng và Khổng Động Sinh cùng dùng đao nạy khối đá ra.

Khối đá này ra rồi, Nhạc Nhu nhìn vào bên trong, không phải là tường đá chắc chắn, chỉ là một nút cơ quan.

Thật là chính xác! Cô nương Cố Duệ này thật quá lợi hại! Nhạc Nhu ánh mắt lấp lánh, Cố Duệ nhìn thấy thì nháy mắt cười: “Có phải cảm thấy tôi rất lợi hại không! Thật ra tôi chính là lợi hại như vậy đó.”

Ha ha, Nhạc Nhu phì cười gật đầu: “Rất lợi hại, nhưng tôi vẫn không hiểu, vị chư hầu vương cổ đại kia, tại sao một mặt đề phòng kẻ trộm mộ xâm nhập, một bên lại thiết kế nút cơ quan ở bên ngoài, đây không phải là giúp người khác có thể thừa cơ xâm nhập sao?

Thì ra Nhạc đại tiểu thư cũng có chuyện không hiểu?

“Bởi vì người Trung Nguyên chúng ta trước khi chết rất thích tự mình chuẩn bị lăng mộ và quan tài, sau khi chết có thể an nhiên hạ táng, sợ nhất là xương cốt bản thân đã biến thành lạnh lẽo mà không có được mảnh đất yên thân. Vậy nên khi xây dựng lăng mộ, nếu như để cơ quan ở trong, một khi người chết được đưa vào, thì ai sẽ đóng cửa, người chủ trì tang lễ đưa hắn vào trong lăng mộ, ở bên ngoài khởi động cơ quan đóng cửa, sau đó che giấu cơ quan, hoặc trực tiếp phá hủy nó, khiến mọi thứ được giấu kín.”

Những lời này của Cố Duệ cũng xem như khắc cốt ghi tâm, cổ nhân Trung Nguyên nhìn không thấu sinh lão bệnh tử, luôn cảm giác sau khi chết sẽ có quỷ hồn, mộ phần chính là nơi yên nghỉ của quỷ hồn, nếu như chôn thân nơi hoang lạnh, linh hồn không được yên nghỉ, thì kiếp sau sẽ không thể an định, đương nhiên Cố Duệ ở thế kỷ hai mươi mốt vốn khinh thường điều này, cho rằng chỉ là sự mê tín của thời phong kiến, nhưng bây giờ thì rất khó nói.

Cố Duệ giải thích xong, dùng tay nạy nút cơ quan, rắc, cánh cửa chầm chậm mở ra, bốn người đầy cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa.

Cửa cuối cùng cũng đã mở, bốn người Cố Duệ chỉ nhìn thấy sương khói trắng xóa, bên trong dường như có thứ gì đó xanh xanh, sau đó thì...

Soạt, phiến đá dưới chân đột nhiên tách ra, bốn người trực tiếp rơi xuống.

“Mẹ kiếp!” Chỉ có tiếng chửi đầy kinh hoàng và phẫn nộ của Cố Duệ còn lưu lại.

---

Rắc! Cố Duệ đập vào nền đất xong, chỉ cảm thấy xương cốt kêu răng rắc, sau đó hôn mê.

Két, két, két!

Cố Duệ nghe thấy âm thanh kỳ quái kia thì từ từ tỉnh lại, cả người vẫn còn đau nhức, nhưng khi mắt từ từ mở ra, nhìn thấy một mảng đen kịt kia thì..., tối đen như vậy, đây là nơi nào!

Bàn tay của Cố Duệ khẽ động, dường như mò trúng thứ gì đó, dài dài, láng láng, lạnh lạnh, hai đầu còn có chỗ lồi như hình quả đào... Cái thứ đồ chơi này là xương người?

Cố Duệ ngây ra một hồi, sau đó phát hiện bên má có một vật gì đó hình cầu, cô nghĩ nghĩ, cố gắng gạt bỏ cái khả năng thứ đồ chơi kia là xương cốt đi, nhưng càng cố gắng cô càng cảm giác được dưới cơ thể mình toàn là xương trắng! Xương trắng chồng chất, xương trắng? Người chết?

Trái tim Cố Duệ chợt rơi xuống, mắt cô cố gắng thích nghi với cái nơi tối đen như mực này, dường như có ánh sáng, một thứ ánh sáng kỳ quái.

Ánh sáng xanh lục, thứ ánh sáng xanh này chảy từ trên tường đá xuống, là nước chảy? Có tiếng tí tách, tí tách.

Cố Duệ càng thấy sợ hơn, không chỉ vì dòng nước màu xanh lục kia, mà còn vì trong vòng ngoài một trăm mét kia không chỉ có người chết, còn có... người có thể động đậy, có thể phát ra âm thanh?

Tiếng nhai? Còn có tiếng gầm gừ của thứ gì đó giống như dã thú.

Âm thanh gầm gừ này có chút gì đó quen thuộc, sau đó lại nhìn thấy mấy cái bóng đen cử động.

Cao lớn như vậy, lực lưỡng như vậy, có rất nhiều lông, còn có cái đầu chó...

Mẹ kiếp, là Dã Cẩu!

Cố Duệ cảm thấy kinh mạch toàn thân đều co rút, quá nhiều Dã Cẩu, tính ra cũng mười mấy con! Những người chết này đại khái đều bị bọn chúng gặm sạch.

Đây là chuyện quái quỷ gì vậy, cửa mộ hé mở, mặt đất nứt ra, sau đó bị rơi vào ổ Dã Cẩu?

Thân thể Cố Duệ thì kinh sợ, nhưng trong đầu lại cố gắng lượt qua nguyên nhân hậu quả.

Đầu tiên là cái cơ quan kia đích thực có thể mở cửa mộ, nhưng cửa mộ hiển nhiên có liên thông với cơ quan của mặt đất. Đây là hai cái cơ quan liên tỏa, khiến người xông vào lăng mộ đều bị hố.. đúng là một cái hố?

Tường đá đen nhánh, còn có dòng nước tí tách... đây là hang động trong núi? Tại sao nước lại có màu xanh lục? Là địa ngục sao?

Hang động trong núi và bên ngoài ắt hẳn liên thông với nhau, có một cái cửa hang để Dã Cẩu có thể đi vào, chúng có thể bảo vệ lăng mộ từ bên ngoài, cũng có thể giết người xông vào bên trong... Đám Dã Cẩu này là do ai bố trí?

Liên kết ba nghi vấn lại, trong đầu Cố Duệ liền có manh mối, nhưng dù thế nào đi nữa, bốn người bọn họ hiện tại đang ở trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.

Đúng là hố mà, chủ nhân của ngôi mộ này đã đào một cái hố quá to rồi!

Cố Duệ xoắn cả ruột, động cũng không dám động, tuy nói Dã Cẩu chỉ có hứng thú với người chết, nhưng nó biết cách giết chết người sống, tốt nhất không nên khiến chúng chú ý... cũng may nơi này tối tăm, chỉ có chút ánh sáng xanh kỳ dị, yếu ớt kia.

Cố Duệ muốn tìm ba người Lý Đại Hùng, cô xác định đám Dã Cẩu kia còn cách bản thân khá xa, nên cô bò trên mặt đất, lấy hết can đảm quét ánh mắt ra xung quanh...

Rất nhanh, Cố Duệ nhìn thấy Lý Đại Hùng trong đám xương trắng kia... cơ thể tên này thật quá thu hút ánh nhìn.

Đương nhiên rồi, Lý Đại Hùng lặng lẽ nằm bò ở chỗ cách cô khoảng bốn năm trăm mét, nên nói là hắn lăn từ trên đống xương xuống.

Mà còn lăn rất xa nữa, vậy thì hai người còn lại chắc cũng ở gần đây.

Nhưng cô không xác định ba người kia đều đã tỉnh chưa.

Trong khi Cố Duệ đang phân vân thì đột nhiên... một tiếng gào thét vang lên! Cố Duệ giật mình, còn tưởng rằng Lý Đại Hùng bị phát hiện rồi, nhưng sau đó phát hiện ở nơi xa hơn một chút... có người bị phát hiện.

Cái quỷ quái gì vậy, còn có người khác? Hay là hai người Khổng Động Sinh rơi xuống nơi xa hơn?

Cố Duệ còn chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy cả đám Dã Cẩu đều xông lại, tiếng kêu thảm thiết vang lên, dường như không chỉ một người, có người bị Dã Cẩu bao vây tấn công, sau khi quần chết thì trực tiếp bị ăn thịt, nhưng vẫn có người chạy thoát, bị Dã Cẩu đuổi theo.

Chạy là tốt, dẫn dụ đám Dã Cẩu kia! Nhưng vấn đề là... đừng có chạy lại đây chứ!

Cố Duệ cả người đều cảm thấy không ổn, ba giây suy nghĩ, quyết đoán đứng dậy hét lớn.

“Cái Búa, mỹ nhân, Đại Hùng chạy mau!” Sau đó bản thân phóng đi như một con thỏ.

Đám Dã Cẩu này, gặp người chết thì muốn ăn, gặp người sống thì muốn giết, bên này đều là xương cốt, chỉ có mấy người bọn họ là có thịt, bọn Dã Cẩu này luôn xuất hiện trong bóng tối, cũng sinh tồn trong môi trường bóng tối, nếu như đến gần nhất định có thể nhận ra bọn họ không phải là xương trắng, bất kể sống chết cũng sẽ đều tiến lại.

Vậy nên bò trên đất giả chết không bằng liều một phen!

***

(1) Tả thất: Gian phòng bên trái

(2) Binh khố: Kho binh khí


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui