Thịnh Đường Vô Yêu

Trong thời khắc đám người Cố Duệ đối mặt với nguy hiểm, thì trong bóng tối có những đôi mắt đang dõi theo bọn họ.

Phía bên cạnh hang động có một vách núi, trên vách núi có một cái cửa động, phía bên đó ánh sáng xanh rất nhạt, do vậy đám người Cố Duệ không phát giác ra, vì vậy không biết có mấy người đang đứng dựa vào tường.

Nếu như Cố Duệ nhìn thấy, nhìn cô nhất định sẽ nhận ra, trong số những người ở đó có một kẻ chính là Khổng nhị thúc.

Bọn họ yên lặng đứng ở đó, nhìn thấy đám người Đông Tử bị giết chết cũng không phát ra tiếng động gì.

Lúc này, Khổng nhị thúc đang đứng nhìn đám người Cố Duệ chạy vào thông đạo tối đen. Hắn không nhìn rõ sự việc diễn ra, nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng bọn họ hét lớn, cũng nghe thấy được âm thanh kêu gào của bầy Dã Cẩu.

Đương nhiên, bên cạnh thi thể của mấy người Đông Tử cũng có rất nhiều Dã Cẩu đang bu lại gặm nhấm, thi thể vừa mới chết không phải món yêu thích của bọn chúng, phải chết được một lúc mới có nhiều con nhào vào cắn xé.

Cũng nhờ có những thi thể này, nên bọn Dã Cẩu mới bị thu hút, không chạy theo đám người Cố Duệ, nếu không thì áp lực bên phía đám người Cố Duệ sẽ rất lớn.

“Nhị thúc, là đám người Nhạc Nhu, bọn họ đánh động nhiều Dã Cẩu như vậy, xem ra chết chắc rồi.” Tên nam tử có râu thân hình lùn thấp cười lạnh, hiển nhiên hắn rất oán hận đám người Cố Duệ, đối với những kẻ uy hiếp đến lợi ích của bọn họ, bọn họ hiển nhiên sẽ có thù tất báo.

“Chưa chắc, đối phó với đám Dã Cẩu kia, chúng ta chỉ có thể dùng cách thông thường, nhưng Hàng Sư lại có rất nhiều thủ đoạn, có điều trong lăng mộ này, thứ nguy hiểm nhất chính là mấy lão Hàng Sư kia.”

“Nhị thúc, người cảm thấy bọn họ cũng vào rồi? Không thể nào, đám người Nhạc Nhu biết là do cô gái họ Cố kia, cộng với thằng nhãi Động Sinh tiết lộ bí mật, tên họ Lỗ kia làm sao biết được.”

Khổng nhị thúc khẽ chau mày: “Không biết, ta luôn cảm thấy có kẻ nhìn chằm chằm ta.”

Câu này của ông ta khiến mấy người bên cạnh căng thẳng, không dám tin, xung quanh tối đen như vậy, làm sao có thể nhìn thấy được gì.

“Dã Cẩu đã bị bọn họ dẫn dụ đi rồi, chúng ta đi tìm lối thoát, chắc chắn không chỉ có một đường!” Khổng nhị thúc xoay người rời đi, những người còn lại cũng bước theo.

Sau khi bọn họ rời khỏi cái thông đạo đó, bên trong lối rẽ sau cánh cửa có một bóng đen như ẩn như hiện, thấy bọn họ đi khỏi, bóng đen cũng rời đi.

“Khỉ này!” Tiếng kêu hoảng sợ của Lý Đại Hùng quả nhiên rất vang dội, đáng tiếc đám người Khổng nhị thúc đã đi rồi.

Khoảng cách quá gần, gần đến mức ba người Nhạc Nhu ở phía sau đều không kịp phản ứng, Cố Duệ cũng chỉ cảm thấy có mùi nguy hiểm đang ập tới, đây chính là loại cảm giác bức người tử vong, từ sau khi đến thế giới này, cô đã có mấy lần cảm giác được sự lãnh lẽo vô tình của nó.

Ở đây sẽ chẳng có ai cứu giúp.

Đầu óc Cố Duệ nhất thời trống rỗng, cô bị Dã Cẩu vồ ngã nhào ra, lưng đập xuống nền đất, cánh tay vốn đang bị thương bị Dã Cẩu bắt giữ, móng vuốt sắc nhọn của nó đâm vào da thịt, đau đến mức khiến Cố Duệ muốn cuộn người lại, nhưng cô vẫn đá một cước vào... giữa hai chân con Dã Cẩu.

Ngao! Con Dã Cẩu gào rú, thân người lùi về sau nhưng vẫn nắm chặt bả vai Cố Duệ, móng vuốt vốn đã cắm sâu vào trong da thịt, giờ bị kéo ra, móng vuốt kia liền cong lại, bấu chặt vào thịt rồi kéo ra...

Móng vuốt móc theo máu thịt vung ra, Nhạc Nhu và Lý Đại Hùng vừa chạy tới liền bị máu tươi bắn lên mặt, hai mắt Lý Đại Hùng đỏ ngầu.

“Mẹ kiếp con khốn!” Hắn hung hăng xông đến chỗ con Dã Cẩu, tông nó văng vào tường. Cơ thể Lý Đại Hùng rất to lớn, sau khi tông con Dã Cẩu vào tường, Nhạc Nhu ở phía sau cũng không thể ra tay, nhưng cô nhìn thấy ở đầu kia, mấy con Dã Cẩu đã tiến gần trong phạm vi mười mét, sắc mặt chợt tối sầm.

Đây đúng là tuyệt cảnh rồi!

Trước là hổ, sau là lang, Khổng Động Sinh cảm thấy cái mạng nhỏ này của mình hôm nay phải để lại nơi này rồi.

Lý Đại Hùng sau khi tông con Dã Cẩu văng dính tường, sau khi cơn đau đớn ở thân dưới vơi đi, giờ con Dã Cẩu đã khôi phục lại, nó giận dữ vung móng vuốt về phía Lý Đại Hùng, móng vuốt nhắm vào vị trí phần đầu!

Lý Đại Hùng tốc độ không nhanh, phản ứng không bì kịp Cố Duệ, làm sao có thể tránh khỏi.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, khi Nhạc Nhu dùng dải lụa quấn lấy Lý Đại Hùng kéo về sau, đột nhiên cô cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ... Hàng Lực? Vừa giống vừa như không giống, nhưng chắc chắn đó là một loại sức mạnh rất mãnh liệt.

Ngay lúc đó Khổng Động Sinh cảm giác hai tay trống không, đao đâu rồi, bị đoạt mất rồi?

Một cái bóng đoạt đao trong chớp mắt, ánh đao lóe lên!

Móng vuốt đang vươn về phía Lý Đại Hùng bị cắt đứt, ánh đao chếch lên, xoay chuyển một cái, từ hướng cánh tay bị đứt kia hướng lên trên quét ngang một đường.

Soạt! Cái đầu chó bay lên, máu xanh bắn tung tóe.

Lý Đại Hùng được Nhạc Nhu kéo về sau, loạng choạng mấy bước mới đứng vững lại được, hắn vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Duệ vung đao chém chó ở trước mặt.

Cả người cô bị máu xanh bắn lên, ngay cả máu thịt trên cánh tay cũng mơ hồ, dáng vẻ vô cùng dữ tợn.

“Khỉ, cô...” Hắn nhất thời không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy một đao này của Cố Duệ quá sức lợi hại, lợi hại đến mức khiến hắn cảm thấy không chân thực.

“Đừng nói nữa, chúng đến rồi, chạy mau!” Cố Duệ dùng chân đá Lý Đại Hùng vào cái cổng đen kịt, Khổng Động Sinh không cần cô động thủ tự giác chạy vào.

Lý Đại Hùng ở bên trong gọi Cố Duệ, nhưng Cố Duệ cầm đao xoay người.

Bên này Nhạc Nhu đang dùng dải lụa che chắn, đám Dã Cẩu kia đều vồ trúng dải lụa, móng vuốt của chúng cào xé làm phát ra âm thanh khiến người ta nổi da gà, nhưng Hàng Khí của Nhạc Nhu thật sự rất lợi hại, bị những móng vuốt sắt bén kia cào xé cũng không bị rách ra.

Đột nhiên có một con Dã Cẩu từ hướng khác nhào tới, Nhạc Nhu không có đủ năng lực khống chế, may có Cố Duệ cầm đao chém xuống!

Lại là một cái đầu chó! Nhạc Nhu sững sờ, cô cũng đã từng đánh nhau với đám Dã Cẩu này nhiều lần, cô biết rất rõ năng lực phòng thủ của chúng rất mạnh, xương cốt cứng như thép, muốn một đao chém rơi đầu nhất định phải cần có sức mạnh rất khủng bố, dựa vào sức mạnh của Lý Đại hùng, cũng chẳng thể nào chém rớt được một sợi lông của nó.

Thế nhưng Cố Duệ một đao chém xuống là một cái đầu chó bay ra, cánh tay của cô ấy vẫn còn trọng thương mà? Nhạc Nhu cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không cách nào tìm hiểu được, cô chỉ có thể phối hợp với Cố Duệ, quấn chặt bọn Dã Cẩu lại, Cố Duệ lại từng đao từng đao liên tục chém xuống, chém bay đầu ba con Dã Cẩu, sức chiến đấu bùng phát kinh người!

Nhưng đến con thứ tư! Rắc! Lưỡi đao gãy rồi!

“Đao cùn!” Cố Duệ chém giết đến hai mắt đỏ lừ, thời khắc lưỡi đao gãy, cô chợt giật mình, không xong!

Con Dã Cẩu bị đao chém lên cổ, nhưng lưỡi đao gãy, cái cổ nó chỉ bị chém bị thương, không lấy được mạng.

Gừ! Con Dã Cẩu gầm lên, giãy thoát khỏi dải lụa, xông về phía Nhạc Nhu, nhưng răng vuốt của nó không thể động tới cô, bởi vì đuôi của nó đã bị Cố Duệ nắm lấy, sau đó cô quăng đi!

Ầm! Thân thể cao to cường tráng kia bị Cố Duệ quăng đập vô tường, đất đá vỡ vụn rơi xuống, máu thịt tung tóe.

Nhạc Nhu: “...” Đây là sức lực quái quỷ gì vậy, quá đáng sợ.

“Đi!” Đã không còn vũ khí nữa, trước mắt vẫn còn năm con Dã Cẩu, phía xa còn có mấy con Dã Cẩu nghe động tĩnh, ào ào chạy đến, Cố Duệ cũng không thích chém giết, cùng Nhạc Nhu xông vào cánh cổng.

Nhạc Nhu cố ý chậm một bước để Cố Duệ vào trước, Cố Duệ sau khi vào mới phát hiện ra điểm này, nhưng không kịp nữa rồi, đám Dã Cẩu đã xông đến chỗ Nhạc Nhu đứng đoạn hậu.

Cố Duệ đứng ở chỗ cửa, bên cạnh còn có một cánh cửa, xem ra đó là thứ kẻ chế tạo dùng để nuôi dưỡng và nhốt giữ đám Dã Cẩu.

Cô vừa định xoay người kéo Nhạc Nhu, thì đột nhiên cảm thấy có một cái bóng đen lướt qua, mang theo hàn khí lạnh lẽo đến tận xương tủy, cô giật mình... lại là thứ quỷ quái gì nữa?

Nhạc Nhu thời khắc này đang vô cùng nguy hiểm, nhưng cô không còn cách nào khác, phải có một người đứng đoạn hậu, ngăn đám Dã Cẩu này, nếu không, bọn họ vào trong, bọn Dã Cẩu cũng sẽ đuổi theo, như vậy cũng chẳng có gì khác biệt, vậy nên cô chỉ có thể ở lại đây.

Có điều tận mắt nhìn thấy bảy tám con Dã Cẩu xông đến, trong lòng cô chỉ có thể cười lạnh: Lúc trước khi từ biệt sư phụ, trong lòng cô vẫn còn đầy tự tin, cho rằng thiên hạ rộng lớn, chỉ cần bản thân cẩn thận một chút là có thể đi được, cô cũng từ chối sự bảo hộ của gia tộc, nhưng sau khi đến Ẩn Nguyệt thôn, thì hết lần này đến lần khác gặp phải khó khăn, bây giờ còn phải trả giá bằng sinh mệnh...

Nhạc Nhu đang nghĩ như vậy thì đột nhiên có một cánh tay kéo lấy bả vai cô, sau đó kéo... lấy kiếm ở sau lưng cô!

Ánh kiếm lưu chuyển, thân thể cô bị kéo về sau, chớp mắt Nhạc Nhu đã vào trong cánh cổng, Cố Duệ đã tìm thấy cơ quan đóng cửa.

Ầm! Cánh cửa nặng nề được đóng lại, không gian tối tăm mờ mịt, chỉ có tiếng người hô hấp.

Ngoài ra còn có mùi máu tươi càng lúc càng nồng.

Tách, Khổng Động Sinh đốt lửa, cả căn phòng sáng lên.

Lý Đại Hùng đứng bên cạnh Cố Duệ, đối diện là Nhạc Nhu và...

“Bạch y nam quỷ!” Lý Đại Hùng líu lưỡi, không thể khống chế được lời nói, Bạch Ngọc Đường quẳng cho hắn một ánh mắt sắc lạnh.

Lý Đại Hùng vô cùng sợ, nhưng Cố Duệ cất tiếng: “Eo nhỏ như vậy, sờ thoải mái không?”

Lý Đại Hùng giật mình, “Khỉ, tôi không có sờ cô!”

Khổng Động Sinh: “Tôi cũng không sờ!”

Trừ phi não bị cửa kẹp mới dám sờ tới con người này!

Cố Duệ nhếch miệng, nhìn phía đối diện, Nhạc Nhu lúc này mới phát hiện ra trên eo có một bàn tay, hơn nữa bản thân cũng đang tựa vào ngực một người nào đó, cô khẽ chau mày, lùi lại một chút.

Bạch Ngọc Đường cũng không ngăn cản, ánh mặt lạnh lùng nhìn Cố Duệ, Cố Duệ cũng nhìn lại hắn, vô cùng khí thế, tuy nhiên một giây sau, cô trực tiếp nghiêng người tựa vào thân thể Lý Đại Hùng.

Lý Đại Hùng: “Khỉ này, tôi không có sờ cô, cô đừng có cố ý dựa vào tôi.”

Nhưng lần này hắn không nghe thấy Cố Duệ la mắng hay đánh hắn, bởi vì cô gái kia đã chẳng còn sức lực, gương mặt trắng bệch như giấy, môi cũng nhợt nhạt luôn rồi.

“Bọn Dã Cẩu kia chuyên ăn thi thể, bên trong người có thi độc, tuy không bằng cương thi, nhưng cũng rất lợi hại, huống hồ Cố Duệ còn bị trọng thương.” Nhạc Nhu tiến lên, lấy ra một cái bình nhỏ, đổ một viên thuốc ra.

Viên thuốc sáng óng ánh, phát ra mùi hương nhạt, xua tan một phần mùi máu tanh. Vừa nhìn vào cũng có thể biết được đây là đồ tốt, Nhạc Nhu cũng có chút không nỡ? Bạch Ngọc Đường nhìn Nhạc Nhu không nói gì. Khổng Động Sinh lại như có suy nghĩ riêng... Hắn cảm thấy những người này thật kỳ quái, Nhạc Nhu là đại tiểu thư hào môn lại chẳng có một chút tâm tư hám lợi của thế gia, Cố Duệ độc ác vô tình... ừ, đúng là độc ác vô tình, nhưng vẫn xem như là người biết nói đạo nghĩa, có nguyên tắc riêng, chỉ là không biết cô có tiếp nhận đơn dược này của Nhạc Nhu hay không, dù gì đây cũng là một món nợ nhân tình không nhỏ.

Mấy người đều nhìn Cố Duệ, Nhạc Nhu cũng định khuyên Cố Duệ, nhưng đột nhiên... Cố Duệ trực tiếp cầm viên đơn dược nuốt ực xuống: “Đưa tôi nước!”

Lý Đại Hùng dường như sớm biết rằng Cố Duệ sẽ như vậy nên đã chuẩn bị sẵn nước, thật là ăn ý!

Sau khi uống nước xong, Cố Duệ nhìn ánh mắt đầy nghi hoặc của mọi người, cô trợn trừng: “Mạng không còn thì còn giữ tiết tháo để làm gì! Mạng tôi còn ở đây, tương lai thế nào cũng có lúc cô cần tôi giúp, đến lúc đó tôi trả lại món nợ nhân tình này là được chứ gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui