Thịnh Đường Vô Yêu

Tên đầu trọc cười chế nhạo nói: “Con cương thi này được nuôi dưỡng hơn mấy trăm năm, được rồi, không nói chuyện mấy trăm năm trước, lúc đó Bắc Đường các người còn chưa hình thành. Nhưng mấy năm nay, trong cảnh giới U Châu nhiều lần xảy ra chuyện Hàng Sư bị mất tích ở nơi này, chuyện kỳ quặc như vậy, Bắc Đường các người tự xưng là U Châu đệ nhất Hàng Phái, lẽ ra phải xông vào phụ trách mới đúng chứ, vậy mà chẳng hề thấy các người điều tra cái gì! Sau đó, Khuê Sơn bọn ta, một môn phái vô danh tiểu tốt, nhìn thấy người Ẩn Nguyệt thôn quá đáng thương, lại không có tiền, nhiều lần đến cầu xin, bọn ta thật sự không nỡ nhẫn tâm nên mới lặn lội đến đây. Đụng phải chuyện này, mấy lần đều xém chết, tận mắt nhìn thấy Nhạc cô nương và mấy người Bắc Đường các người toàn bộ đều trận vong ở đây, ta đành phải cắn răng đem Thiên Tuyết Thiền tổ truyền của phái Khuê Sơn ra cứu giúp, vậy nhưng vẫn không thể cản được con cương thi kia hình thành, khó khăn lắm mới có thể chạy thoát thân ra đây! Còn về Hàng Khí gì đó, là do hai đồ đệ ngoan của ta lo lắng ta gặp nguy hiểm, quyết định xông vào trong lăng mộ tìm sư phụ, trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, may mắn cùng Bạch tiểu huynh đệ của quý phái cùng Nhạc cô nương lấy được Hàng Khí, ngươi xem, đồ đệ của ta thân trúng thi độc, thiếu tí nữa là đã mất mạng rồi.”

Nói nhiều lời như vậy, nhưng tóm lại thì ý của hắn chính là... lúc cần đến thì không đến, sau cùng chạy đến lại còn muốn cướp đồ, đúng là thứ mặt dày!

Biểu cảm mọi người đều có chút biến hóa, họ quay sang quan sát Cố Duệ, gương mặt nàng trắng bệch, trên người đều là vết thương, coi như bán tàn phế rồi, sau đó lại liếc nhìn sang tên Lý Đại Hùng, thân thể cao lớn nhưng bầm dập te tua... Ài, hai tên tiểu bối này cũng chẳng phải Hàng Sư chính thống, nhưng lại có gan đi tìm sư phụ, thật là đáng quý!

Tuy rằng bọn họ đều có lòng tham, nhưng Hàng Sư vẫn cần giữ thể diện, tuy rằng đỏ mắt vì Hàng Khí, nhưng nghe người ta nói Thiên Tuyết Thiền tổ truyền cũng đã đem ra dùng rồi, đồ đệ thì bị thương nặng, vậy còn muốn đối phương giao ra Hàng Khí nữa sao? Bọn họ dù gì cũng không phải người giới tà đạo!

Không được, không được! Có kẻ lắc đầu.

Bọn họ đều ngại không dám đoạt lấy. Bắc Đường các người tự xưng là danh môn đại phái, đệ tử các người cũng lấy được hàng khí, lẽ nào còn muốn chiếm trọn cả ổ? Làm gì có chuyện không biết xấu hổ như vậy chứ, ngày sau bọn họ tán tu nếu như chiếm được bảo vật, như vậy không phải sẽ bị Bắc Đường chèn ép sao!

Ánh mắt mọi người nhìn đám người Bắc Đường vô cùng bất mãn. Tiết Lương Bình cũng cảm nhận được, chân mày chau lại, nhưng vẫn tỏ ra trấn định, thanh thế của những người này không quan trọng, hắn chỉ kinh ngạc là cái môn phái nhỏ xíu này vậy mà cũng dám phản kháng.

Tiết Lương Bình đang muốn nói gì đó.

Tên đầu trọc trực tiếp cắt ngang Tiết Lương Bình, mở miệng nói: “Tiết trưởng lão là muốn ỷ Bắc Đường người đông, ép ta giao Hàng Khí mà đồ đệ vượt bao phen sống chết mới lấy được ra cho các người? Nếu như vậy, ta thân là sư phụ cũng chẳng tiếc rẻ gì thân xác này, liều chết cùng các người đấu một phen!”

Tên đầu trọc thân hình uy nghi, bá khí cuồn cuộn, dường như chính là sư phụ tốt nhất trên thế gian này.

Hai bạn đồ đệ cũng lộ ra vẻ yếu ớt và căng thẳng, trông rất đáng thương.

Nhìn thấy cảnh này, ba người Nhạc Nhu trong lòng dường như đang tiến hành hoạt động tâm lý vô cùng phức tạp, cuối cùng họ đã ngộ ra... Ba người này vốn dĩ luôn là mặt dày không biết xấu hổ, đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Có tên đầu trọc trực tiếp chặn họng, Tiết Lương Bình không kiếm được cơ hội nào để mở lời.

Chẳng qua chính là hắn muốn Hàng Khí kia nên đi cướp của người ta, nếu không thì sẽ không hết lần này đến lần khác đi cướp như vậy, ảnh hưởng đến thể diện môn phái.

Hắn nhìn chằm chằm tên đầu trọc, thần sắc lạnh nhạt: “Các hạ quá lo lắng rồi, chỉ là một thanh Hàng Khí nhỏ bé Bắc Đường ta không đặt vào mắt, chỉ là muốn các hạ trợ giúp mà thôi, dù gì cũng có thể từ trong đó thoát ra, chứng tỏ đạo pháp của các hạ cũng không tầm thường.”

Tên đầu trọc nghe xong cảm thấy có chút khó xử, ngay lúc này, Cố Duệ yếu ớt mở miệng: “Sư phụ, không cần lo lắng cho thương thế của con, con cương thi này nếu như xuất thế, sinh linh khắp U Châu chúng ta sẽ lâm vào cảnh đồ thán, con cũng không nỡ thấy cảnh như vậy... Cho nên người không cần lo cho con, hãy giúp họ! Nếu như con chết, người nhớ hãy chôn con ở một nơi thật tốt, “diện triều đại hải, xuân noãn hoa khai ”(1)!”

Nói xong Cố Duệ còn phun ra một ngụm máu.

Cảnh này khiến người ta không khỏi thương tâm rơi lệ, không ít người cảm thấy tiểu cô nương này quá nghĩa khí, là một cô nương tốt hiếm có của Đại Đường.

Nhạc Nhu: Kỹ năng diễn kịch này thật là... còn lợi hại hơn cả diễn viên mà bà cố cô sùng bái.

Khổng Động Sinh: Quá xuất sắc rồi, kỹ năng chuyên nghiệp của sư đồ Khuê Sơn chính là giả thổ huyết? Tôi còn chưa được thấy cô dùng Hàng Thuật lấy một lần nữa đó! Cô nương nhà tôi ơi!

Lý Đại Hùng: Khỉ này, quá trâu rồi!

Cố Duệ một mạch diễn cảnh “xấu” khắc ghi lòng người như vậy, trong lòng đám người Nhạc Nhu có chút lo lắng... là thật hay là giả. Đại khái chỉ cần cô ấy muốn, thì có thể thao túng người khác trong lòng bàn tay, ngay cả Lý Đại Hùng cũng có lúc hoài nghi sư muội Khỉ nhà mình rốt cuộc là loại người như thế nào.

Hắn còn như thế huống hồ người khác, những Hàng Sư ở đây đều không cầm được lòng.

Đương nhiên, Tiết Lương Bình không quan tâm Cố Duệ là người như thế nào, hắn cũng không buồn hoài nghi, bởi vì Cố Duệ không quan trọng!

“Nếu như các hạ lo lắng cho an nguy của đệ tử mình, vậy thì không cần thiết, Bắc Đường bọn ta cũng không muốn nhìn thấy hậu bối Hàng Đạo vì trúng thi độc mà chết. Ta có thể đưa cho nàng ấy một viên Thanh Ly Đơn, giúp giải thi độc, đối với ngoại thương cũng có tác dụng tốt, đừng nói là trừ bệnh, ngay cả cứu về một mạng cũng còn có thể.”

Phải nói tên Tiết Lương Bình này cũng là một lão hồ ly gian trá, Thanh Ly Đơn có quý không? Rất trân quý, ít nhất cũng không kém gì đơn dược Nhạc Nhu cho Cố Duệ, thứ quý giá như vậy, tại sao hắn lại đưa cho? Rộng lượng?

Tiết Lương Bình rộng lượng?

Nhạc Nhu liếc thấy sắc mặt những Hàng Sư kia đã hòa hoãn hơn, tên đầu trọc cũng đồng ý ở lại, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Tiết Lương Bình cũng không chịu thiệt, nhưng vấn đề là... chiêu này cũ mèm rồi.

“Đa tạ tiền bối, vãn bối thật sự...” Cố Duệ trưng ra bộ mặt thanh tú, trán vẫn còn đầy mồ hơi lạnh, khóe miệng vẫn còn máu tươi, thật khiến người khác đau lòng.

Tiết Lương Bình cũng không tiếc gì chút từ bi, bày ra dáng vẻ nghiêm nghị gật đầu, cứ như là rất hắn rất tốt bụng.

Đây xem như cả làng đều vui?

Dù sao thì tên đầu trọc cũng đã cười hi hi cùng đám Hàng Sư kia bàn tính làm cách nào để “trừ yêu vệ đạo” rồi.

Đám người Nhạc Nhu nhìn thấy Cố Duệ sau khi uống xong viên đơn được thì quay đầu sang, trong một khoảnh khắc nhìn bọn họ nháy nháy mắt.

Vẻ mặt này thật sự là xấu xa đến mức quá xuất sắc mà!

Cô gái xấu xa! Trong đầu Khổng Động Sinh tự nhiên hiện lên cụm từ này. Nhạc Nhu liếc mắt nhìn sang Bạch Ngọc Đường, cái con người lạnh như băng kia cũng bị sự thay đổi nét mặt nhanh như chớp của Cố Duệ làm cho nhất thời biến sắc. Khiêu khích, Cố Duệ đang khiêu khích, và cô đã thành công rồi!

Nhạc Nhu nở nụ cười, thật ra, có người bằng hữu như vậy thật sự rất tốt, rất thú vị.

Trong núi có lão cương thi sắp xuất thế, hơn nữa thất nhật lôi vũ (2) cũng gây sát thương rất lớn lên cơ thể, đám người Lý Đại Hùng đều bị thương, không thể ở trong núi quá lâu. Những người khác cứ ở mãi đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Bọn họ hiện giờ phải đối phó với Lôi Cương hơn ba trăm năm chuẩn bị xuất thế, vậy nên phải vô cùng thận trọng, cứ ở mãi trong núi âm khí càng lúc càng nặng này cũng chỉ khiến bản thân bị suy nhược mà thôi.

Vậy nên sau một hồi thảo luận, bọ họ quyết định xuống núi, lấy Ẩn Nguyệt thôn làm cứ điểm, sau đó lại thương lượng tiếp. Thực tế bọn họ cũng có một số mâu thuẫn, ví dụ như đám người Bắc Đường và các tán tu không thể hòa hợp, nhưng cuối cùng vẫn phải phối hợp với nhau.

Do vậy, đám người Cố Duệ lại trở về thôn.

Từ xa xa nhìn lại, trong màn mưa bão sấm giăng chớp giật, thôn trang hiện lên vô cùng cô đơn và lạnh lẽo, khóe mắt Cố Duệ đỏ lên.

Một Hàng Sư trẻ tuổi dường như có thiện cảm với Cố Duệ đi theo bên cạnh, nhìn thấy cảnh này liền nói: “Cố cô nương không cần lo lắng cho an nguy của thôn dân dưới núi, bọn họ sớm đã rời khỏi nơi đó rồi, chúng ta nhất định có thể tiêu diệt được lão cương thi này, trả lại thái bình cho U Châu.”

Cố Duệ nghe vậy liền nhìn sang hắn, vẻ mặt dịu dàng ôn nhu: “Ừ, tôi tin các người, chỉ là không khống chế được lo lắng trong lòng, rốt cuộc vẫn là quá yếu đuối...”

“Không đâu, là Cố cô nương có trái tim nhân từ.” Hàng Sư trẻ tuổi nhất thời ánh mắt phát sáng, cẩn thận dùng ô che mưa cho Cố Duệ.

Tên đầu trọc đang cõng Cố Duệ quay đầu nhìn chàng thiếu niên kia, khóe miệng cong lên, tiểu thiếu niên hai má ửng hồng.

Lý Đại Hùng cả người ướt sũng không ai quan tâm, nhìn chằm chằm Cố Duệ, ánh mắt như nói: Cô có biết xấu hổ không? Lừa gạt lão hồ ly kia thì thôi đi, ngay cả tiểu mầm non cũng không tha.

Cố Duệ nhìn lại hắn, chân mày khẽ động: Mặt mũi có ăn được không, chỉ cần không bị ướt mưa là được rồi.

Lý Đại Hùng: So với Nhạc cô nương thì mặt cô cũng không đẹp đẽ gì, ánh mắt của hắn đúng là có vấn đề!

Cố Duệ: Anh thì hiểu cái rắm gì! Tôi có vẻ đẹp tâm hồn!

Mấy người Nhạc Nhu đi bên cạnh có chút khó hiểu, sư huynh muội nhà này còn có thể dùng ánh mắt để giao tiếp nữa sao? Hơn nữa còn cảm thấy có thể giao tiếp rất nhiều ngôn ngữ nữa nha!

Trong khung cảnh yên lặng như vậy, bọn họ cuối cùng cũng về đến cổng thôn, đột nhiên đám người Tiết Lương Bình đang đi đầu nhịn không được mà dừng bước…

Trước mắt là cổng thôn hoang vắng, mưa bão sấm chớp đan xen, trời đất mờ mịt bất phân, trong vài gian nhà hắt lên ánh đèn leo lét, một chiếc dù giấy dầu lặng lẽ dưới mái hiên…

Người đứng ở đó, thân mình khoác bộ áo vải chất liệu thông thường. Chất vải trắng tinh, phóng khoáng nhẹ nhàng, màu trắng khoan thai ôn nhu kia tựa như mảnh tuyết được cơn gió quyện vào trong mây, không hề lạnh lẽo hoa lệ như Bạch Ngọc Đường, chỉ có sự ung dung và thuần khiết.

Hạt mưa rơi tí tách trên chiếc dù giấy dầu, nước mưa chảy xuống cạnh đôi giày hình thành nên vũng nước đục. Sương mù lạnh lẽo nhạt bớt đi, cơn lôi vũ này, thật biết làm tổn thương người, mảnh thiên địa này, thật là u lạnh!

Huống hồ, còn có cả cương thi.

Nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy bộ y phục mộc mạc cùng với chiếc dù giấy kia, bất giác trong khoảnh khắc tất cả mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa. Người trước mắt nghe thấy tiếng động nhẹ nhàng di chuyển chiếc ô lên, nhất thời tất cả âm lạnh, tất cả điên cuồng của đất trời vụt tan biến… dáng vẻ kia… quá sức thần tiên thoát tục!

Nam, nữ? Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người chỉ cảm thấy bản thân vừa nhìn thấy thần tiên hạ phàm.

Tiên nhân bước đến, Lý Đại Hùng đã sớm vui mừng phát điên, bước chân như chim sáo, tựa hồ như muốn bay bổ nhào tới.

“Yêu Yêu! Nhớ chết đi được! Sao lại đến đây! Còn có…”

“Đồ ăn ở trong nhà.” Yêu Yêu chẳng hề có nhu cầu muốn ôm Đại Hùng, con người thanh nhã cất tiếng nhưng ánh mắt không hề rơi trên người hắn.

“Tốt quá!” Lý Đại Hùng thu hồi cánh tay, vui vẻ chạy đi.

Sau đó Yêu Yêu nhìn đến chỗ tên đầu trọc, nhìn nhìn Cố Duệ, giơ tay ra…

Ngón tay thon dài mịn màng như ngọc đặt lên trán Cố Duệ, ngón tay ướt nước mưa, lạnh lẽo tựa băng tuyết.

Ánh mắt của anh cũng lạnh lẽo như băng, nhưng đôi con ngươi vẫn vô cùng trong trẻo và sáng ngời: “A Duệ, có lạnh không?”

“Lạnh!” Cố Duệ gật gật đầu, rồi lại nhìn Yêu Yêu, trong lòng có chút kinh ngạc: “Yêu Yêu, sao anh lại đến đây?”

Cố Duệ vẫn là Cố Duệ, vẫn luôn luôn lý trí như vậy.

“Sư phụ nói cô luôn gặp xui xẻo, sợ cô ở đây bị nguy hiểm, cho nên tôi đến đây.”

“Sao anh không nói là do anh nhớ tôi rồi?” Cố Duệ vẫn quen thói chọc ghẹo người khác.

“Ừ.” Yêu yêu nhẹ nhàng vuốt gọn mái tóc rối bời của Cố Duệ, dịu dàng cất tiếng: “Tôi nhớ cô rồi.”

Âm thanh rất khẽ, nhưng vô cùng dịu dàng, thanh khiết tựa châu ngọc.

Ngữ khí của anh vô cùng tự nhiên, dáng vẻ của anh vô cùng tuyệt mỹ, khí chất của anh vô cùng ôn nhu, ngay cả đám người Bắc Đường tự xưng nhân kiệt U Châu đều tụ hội trong nhà mình cũng bị mê mẩn đến thất thần.

Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường cũng không ngoại lệ.

Bọn họ cũng xem như là những kẻ đi nhiều biết nhiều, nhưng chưa bao người nhìn thấy người nào có dung mạo tuyệt sắc đến như vậy.

Nhưng người này là người của Khuê Sơn, phong cách xuất hiện lại hoàn toàn khác biệt so với ba người kia… có thể nói là vô cùng siêu phàm.

Hàng Sư thiếu niên kia cũng thất thần, từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm Yêu Yêu, Cố Duệ nhìn thấy, khóe miệng cong lên.

Những người này thật là nông cạn!

Tên đầu trọc cuối cùng cũng mở miệng: “Thân là đại đệ tử, Yêu Yêu, con có phải nên hỏi thăm sư phụ trước không?”

Yêu Yêu quay đầu: “Ừ, sư phụ, người cũng ở đây sao.”

Tên đầu trọc: “…”

Quá qua loa, thật là quá qua loa mà.

---

Sau khi trở về thôn, Nhạc Nhu mới biết cái vị đệ tử Khuê Sơn gọi là Yêu Yêu kia nước nóng, canh gừng đều đã chuẩn bị sẵn cả rồi.

Có điều phần chuẩn bị sẵn không nhiều, những người khác vẫn phải tự mình làm, nhưng Nhạc Nhu là cô nương thế gia, Yêu Yêu biết nàng đã giúp Cố Duệ rất nhiều, nên nói nàng cùng dùng chung.

Nước và canh gừng cũng đủ phân chia.

Chờ Nhạc Nhu tắm rửa xong, đã thấy trên bàn bày sẵn một chén canh gừng, ngoài ra còn có ba đĩa đồ ngọt cùng ba chén đồ ăn, hơi nóng nghi ngút, mùi thơm khiến người ta cồn cào.

Yêu Yêu rót trà gừng: “Uống trà gừng trước rồi ăn, nghe lời.”

Lý Đại Hùng cao to lực lưỡng và tên đầu trọc đều ngoan ngoãn uống trà gừng.

Đồ đệ thì bỏ đi, cả sư phụ cũng vậy?

“Nhạc cô nương.” Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười ôn nhu.

Nhạc Nhu gật đầu, đi qua uống trà gừng, dù gì cũng đã vất vả quá lâu rồi, người dù có lễ nghi hơn nữa cũng không thể không ăn, cô cám ơn Yêu Yêu, cầm lấy một miếng bánh đưa vào miệng.

Nhưng cô cũng để ý ở đây chỉ có ba phần, vậy phần của Cố Duệ…. Quả nhiên, cô nhìn thấy Yêu Yêu lấy một phần khác, đưa vào một căn phòng.

“Rất ngon, Yêu Yêu cô nương cao quý thuần khiết, lại còn đối xử rất tốt với Cố cô nương nữa.” Nhạc Nhu cất tiếng khen ngợi.

Lời này nói ra, khiến miếng bánh trong miệng Đại Hùng bị nghẹn lại: “Đúng vậy, Yêu Yêu sư huynh đối xử với Khỉ rất tốt, còn tốt hơn cả với tôi nữa.”

Vậy khẳng định là do đối xử với sư muội nên quan tâm hơn, mặc dù Cố cô nương không hề yếu đuối, nhưng…. Hả?

Nhạc Nhu đột nhiên ngừng động tác ăn bánh, ngước mắt lên nhìn mặt tên đầu trọc.

Vẻ mặt của hắn rất trực tiếp… Không sai, cô không hề nghe lầm!

---

Trong phòng, Cố Duệ vốn đang ngồi uể oải, nhìn thấy Yêu Yêu bước vào liền thay đổi nét mặt, vội vàng ngồi dậy xếp bằng, hai tay vẫy vẫy: “Mau lên, qua đây, đói chết tôi rồi!”

Yêu Yêu dường như chẳng hề có chút bất ngờ, sau khi bước qua, mang thức ăn đặt xuống, đưa bát canh gừng đến trước cho Cố Duệ.

“Còn biết đói sao? Nhiều người như vậy sao có thể không có đồ ăn, sao lại để đói như vậy.”

“Tôi đâu có muốn, bọn họ mang theo toàn là bánh mì lương khô, không ngon!”

Nếu là tên đầu trọc thì khẳng định sẽ mắng Cố Duệ tự tìm đường chết, nhưng Yêu Yêu sớm đã biết Cố Duệ là người như thế nào, thấy vậy cũng không chỉ trích cô, chỉ yên lặng nhìn cô ngồi ăn.

Lúc ăn không nói chuyện, sợ cô mắc ghẹn, đây là thói quen của Yêu Yêu, Cố Duệ cũng quen rồi.

Chờ ăn xong, cô phủi phủi tay, lúc này mới nhìn Yêu Yêu.

“Thật sự là tên đầu trọc chết dẫm kia gọi anh tới?”

Yêu Yêu gật đầu: “Ông ấy gửi bồ câu đưa thư, nên tôi đến đây.”

Sư phụ gửi bồ câu đưa thư, một người chưa từng rời khỏi Khuê Sơn, một mình đơn độc đến đây.

Không có quá trình, Yêu Yêu đến đây.

Đó chính là kết quả.

Cố Duệ đột nhiên khựng lại, một hồi sau mới mở miệng.

“Yêu Yêu, nếu như tôi là nam nhân, tôi nhất định sẽ cưới anh.”

Yêu Yêu: “…”

 ***

(1) Diện triều đại hải, xuân noãn hoa khai: bài thơ của Hải Tử, đại ý là, mặt hướng về biển lớn, muôn hoa đua nở trong hơi ấm mùa xuân.

(2) Thất nhật lôi vũ: sấm sét và mưa gió bảy ngày


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui