Thịnh Đường

(*) cật thố = ăn dấm = ghen.

“Cái gì? Bệ hạ vào phủ Ngụy đại nhân...... Còn, còn thắp đèn trò chuyện thâu đêm?!”

“Cái gì? Ông thấy bệ hạ nắm tay Vi tướng quân?!”

“Cái gì? Bệ hạ gặp Hiệt Lợi Khả hãn? Còn vào doanh trướng người ta?”

Hả?

Hả?

Hả?!

......

Thời gian gần đây, cuộc sống của Lý Thế Dân tràn đầy oán niệm. Lý do, không nên thừa lời......

Đến một ngày, rốt cuộc hắn không chịu nổi nữa, bèn gọi Phòng Huyền Linh đến.

“Tiên sinh,” Vò đầu bứt tai ngượng nghịu nửa ngày, cuối cùng mới thổ lộ ra vướng mắc trong lòng, “Tiên sinh thông minh hơn người, nhìn thấu mọi việc, theo ông thấy...... trong lòng bệ hạ rốt cuộc có ta không?”

Phòng Huyền Linh bị dọa cho nhảy dựng, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Cứ đinh ninh Hoàng thái đệ triệu mình đến là có quân tình đại sự gì cần bàn bạc, không ngờ lại là cái vấn đề...... vấn đề...... đậm chất thiếu nữ này......

Kết hợp với tin đồn gian tình giữa hai người không ngớt nổi lên trong cung và truyền thuyết Hoàng thái đệ là thụ...... cảm giác này càng thêm quái dị.

“Điện hạ,” Y hắng giọng, nói úp mở, “Theo như thần thấy, bệ hạ là người trọng tình trọng nghĩa. Các vị công thần kiến quốc khai cương khoách thổ, trong lòng ngài dĩ nhiên phải đối xử như nhau.”

“Đối xử như nhau? Tuyệt không có chuyện đó!” Lí Thế Dân oán giận nói, “Với người ngoài lúc nào huynh ấy cũng cười nói vui vẻ, duy thấy ta là lạnh lùng như băng, tiên sinh nói xem đây là đạo lý gì?

Phòng Huyền Linh biết lần này không thể giả ngu mà tránh thoát, đành âm thầm kêu khổ rồi bất đắc dĩ đáp: “Trong lòng bệ hạ dĩ nhiên là có điện hạ, chẳng qua người...... không khéo bày tỏ đó thôi.”

Lý Thế Dân nhíu mày suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy đại ca đâu chỉ là “không khéo bày tỏ”, căn bản là chưa bao giờ bày tỏ! Lời lẽ ngọt ngào, không có. Hành động thân mật, không có. Mà ngay cả những lúc cá nước giao hòa cũng rất ít khi chủ động......

Ôm oán niệm và bất bình sâu sắc, hắn lại hỏi: “Tiên sinh lúc nào cũng túc trí đa mưu, liệu có kế gì hay để ta biết được tâm ý của bệ hạ?”

Chuyện này tuy không phải không thể hỏi ra miệng, nhưng hắn đường đường là nam nhi bảy thước lại ngượng ngùng đi hỏi người khác: “Huynh...... có yêu ta không?” Hình ảnh này quả đúng là...... đúng là......

Phòng Huyền Linh nghe hắn hỏi vậy, trong lòng lại than khổ không thôi. Dù là thanh quan cũng khó đoạn tuyệt với gia sự, huống chi đối tượng lại là hai người đó...... Nhưng ngoài mặt y vẫn giữ nguyên vẻ khiêm cung: “Theo ý thần...... chi bằng điện hạ chọn lấy một người thân cận, qua đêm ở phủ y rồi để lộ phong thanh, chờ xem bệ hạ phản ứng ra sao......”

“Đúng là thượng sách!” Lý Thế Dân vỗ bàn, hớn hở ra mặt, “Ta sẽ theo lời tiên sinh!”

Phòng Huyền Linh thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, liền vội vàng cáo từ mong lui bước thoát thân, nhưng vừa quay lưng đã bị Lý Thế Dân gọi lại.

“Điện hạ còn có gì phân phó?” Phòng Huyền Linh đành phải xoay người.

“Nếu tiên sinh đã nghĩ ra chuyện này......” Lý Thế Dân chống cằm suy nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên bừng sáng, “Vậy hôm nay ta sẽ qua đêm trong phủ tiên sinh!”

Phòng Huyền Linh: “...... Đúng là tự tạo nghiệt không thể sống.”

*****

Liên tiếp ba ngày, Lý Kiến Thành thấy Lý Thế Dân vào triều với dáng vẻ ngời ngời đắc ý, mặt mũi hồng hào.

Ngày thứ ba bãi triều, anh liếc nhìn Ngụy Trưng bên cạnh mà hỏi: “Gần đây Hoàng thái đệ có chuyện gì vui thế?”

Ngụy Trưng đã ém tin này được vài ngày, chỉ chờ anh hỏi đến, nghe vậy tức khắc trả lời: “Không dám giấu bệ hạ, thần nghe nói...... mấy ngày nay Hoàng thái đệ đều qua đêm trong phủ Phòng đại nhân.”

Lý Kiến Thành đang cúi đầu, tiện tay lật qua lật lại đống tấu chương, nghe vậy nhíu mày, động tác thoáng ngưng, “À” một tiếng rồi thản nhiên nói: “Chẳng trách mấy hôm nay đêm thì chẳng thấy bóng người, mà ngày thì mặt mũi cứ tươi hơn hớn.”

Ngụy Trưng rùng mình một cái, cảm thấy lời này...... nghe không ổn cho lắm.

“Lẽ nào điện hạ muốn......” Y ngập ngừng nói.

“Mặc kệ hắn,” Cuối cùng Lý Kiến Thành chọn một bản tấu chương rồi mở ra, vẻ mặt hết sức dửng dưng, “Hắn còn trẻ, nếu muốn chơi thì cứ tùy hắn đi.”

Phản ứng này nằm ngoài dự liệu của Ngụy Trưng, nhưng anh đã nói vậy thì mình cũng không biết làm gì hơn, đành kiếm cớ cáo lui.

Thầm nghĩ bệ hạ đối với Hoàng thái đệ đúng là khoan dung nha.

Nhưng mà......

Đêm đó khi Lý Thế Dân đến Phòng phủ, lại phát hiện đèn đã tắt, lầu đã trống không, trên cửa phủ còn dán chéo nhau hai tờ giấy niêm phong to đùng......

Một phiến lá khô xoay xoay vài vòng bay qua ngoài cửa phủ...... Quạ đen kêu quang quác hai tiếng......

Phòng phủ trong một đêm...... đã bị niêm phong......

Ngoài cảm giác kinh sợ, trong lòng Lý Thế Dân còn có vài phần vui vẻ. Hay là...... đại ca đã biết chuyện này?

Nhưng mới chỉ có thế còn chưa đủ khẳng định, dù sao đã ba ngày mình không đi tìm đại ca mà anh vẫn không hề phản ứng.

Ôm suy nghĩ đó, hắn quay đầu ngựa, hướng thẳng đến phủ của Vũ Văn Sĩ Cập.

Thế là......

Hai ngày sau...... Vũ Văn phủ bị niêm phong......

Ba ngày sau...... Tần phủ bị niêm phong......

Bốn ngày sau...... Trưởng Tôn phủ bị niêm phong......

Năm ngày sau......

......

Mười ngày sau, rất nhiều tướng lãnh từng là người của Tần vương phủ đồng loạt đến trước mặt Lý Thế Dân, ôm đùi hắn khóc lóc than thở: “Điện hạ ới ời, thần không muốn bị tịch biên......” “Không phải thần không muốn thu lưu điện hạ, nhưng trong phủ nhà thần trên dưới còn hơn trăm mạng......” “Điện hạ, ngài hãy mau làm hòa với bệ hạ đi...... chừa cho thần một con đường sống với......”

Lý Thế Dân không còn cách nào khác, đành phải mặt dày đi cầu kiến Lý Kiến Thành.

Đên đó Lý Kiến Thành thay một bộ áo dài rộng rãi, dựa nghiêng người vào giường. Thấy hắn đến, liền hỏi mà không hề ngẩng đầu lên: “Nghe nói gần đây rất nhiều người bị niêm phong phủ đệ?”

Thấy anh đã biết còn vờ hỏi, Lý Thế Dân cũng đành phải “Dạ” một tiếng.

“Thế Dân đến đây cầu tình cho bọn họ sao?” Lý Kiến Thành đưa tay lật một trang sách, vẫn không ngước mắt lên.

Lại bị anh vạch rõ mục đích đến, Lý Thế Dân đành nói: “A...... đại ca, việc này vốn không phải lỗi của họ, là ta cố ý muốn ngủ lại phủ đệ của họ thôi.”

“Thế à?” Lý Kiến Thành cuối cùng cũng ngước mắt lên, “Vì sao?”

Lý Thế Dân nhìn anh, im lặng không nói.

“Nếu ngươi thật sự muốn làm ra chuyện không thể nhìn mặt người thì cần gì phải tung tin đồn rộng rãi như thế?” Lý Kiến Thành chậm rãi đóng sách, nhíu mày hỏi, “Ngươi chẳng qua là muốn xem...... ta sẽ có phản ứng gì?”

Lý Thế Dân vừa rồi còn không biết nói gì, còn bây giờ là á khẩu không nói được.

Thầm nghĩ mưu tính nhỏ nhoi của mình đã bại lộ triệt để như thế, lần này coi như chết chắc rồi, nhẹ thì đóng cửa hối lỗi, nặng thì e là sẽ bị cấm dục vài tháng cũng không chừng...... đúng là đáng sợ!

Đang nghĩ ngợi lung tung, đã nghe Lý Kiến Thành nói: “Lại đây.”

Lý Thế Dân ngước lên, thoáng ngây người, “Đại ca muốn......”

Lý Kiến Thành vênh cằm, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Thị tẩm.” Trong lòng thầm nghĩ, đã mười đêm không đến mà vẫn còn chậm chạp như thế.

Lý Thế Dân rốt cuộc cũng hoàn hồn, tức thì mừng rỡ, “soạt” một tiếng đã trườn lên long tháp.

Lý Thế Dân ghé vào cần cổ anh, vừa nhấm nháp hôn vừa hỏi mập mờ: “Đại ca...... không trách ta?”

Lý Kiến Thành để mặc cho hắn cởi ngoại bào của mình, nhắm mắt nâng cằm, không đáp lại, chỉ thở ra một hơi khoan khoái giữa những động tác của hắn. Thầm nghĩ cái ý đồ cỏn con của ngươi mà mong qua được mắt ta, hãy về luyện thêm vài năm nữa đi.

Lý Thế Dân giống như được cổ vũ, lại càng dốc sức, nhanh chóng cởi áo ngoài vốn đã buông lỏng, rải những nụ hôn khắp thân thể anh.

Thầm nghĩ ta thật không dễ dàng gì, đã đói khát nhiều ngày rồi...... rốt cuộc cũng được ăn chút thịt......

Tình sự xong xuôi, Lý Kiến Thành nằm sấp, thân thể vùi vào nệm chăn mà trầm trầm thở dốc. Lý Thế Dân nằm bò trên người anh, một tay vòng qua eo anh, mang theo chút dục vọng còn sót lại, cúi đầu không ngừng lưu luyến nơi vành tai.

“Trong lòng đại ca...... có Thế Dân chăng?” Hôn đến động tình, tiếng lòng bất giác hỏi ra miệng.

Thân thể Lý Kiến Thành rõ ràng cứng đờ ra, một lúc sau mới nói: “Cái gì?”

Lý Thế Dân đã tỉnh táo hơn, thầm nghĩ không xong, mình nói sai rồi, thôi tốt nhất là ngậm miệng lại.

Chợt cảm thấy người bên dưới xoay người đè mình xuống.

Lý Kiến Thành ngồi lên người hắn, nhìn từ trên cao, nhếch khóe miệng cười nói: “Theo ta bao lâu, chẳng lẽ còn chưa nhìn ra sao?”

“Chưa nhìn ra...... cái gì?” Lý Thế Dân không biết nên đáp lại thế nào.

Lý Kiến Thành cười khẽ một tiếng, cúi người ghé sát tai hắn, hơi thở ướt át phun ra theo từng câu từng chữ.

“Nếu trong lòng ta không có ngươi thì sao lại để ngươi làm càn đến thế?” Dứt lời cúi người, thong thả mà cũng không hề do dự hôn xuống.

Xúc cảm trên môi khiến đầu óc Lý Thế Dân trống rỗng trong giây lát, sau đó lại bị thứ gì lấp đầy đến gần tràn. Thật ra chuyện chẳng qua cũng chỉ đơn giản vậy thôi, sao trước kia mình lại phải dò xét quanh co cơ chứ?

Hắn trở tay giữ chặt cổ anh, ra sức đáp lại, hạnh phúc muốn nở hoa luôn.

Nhưng đợi hắn chuẩn bị chiến đấu đợt hai xong xuôi, Lý Kiến Thành lại đột ngột bất động. Lý Thế Dân mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy anh đang lặng lẽ ngắm khuôn ngực mình, lát sau mở miệng hỏi: “Đây là cái gì?”

Lý Thế Dân nhìn theo ánh mắt anh, mơ hồ thấy một điểm đỏ ở đâu đó.

“Vừa rồi ta đâu có cắn vào chỗ này,” Lý Kiến Thành nheo mắt, đôi ngươi lóe hàn quang, “Đây là cái gì?”

“Đại ca, ta không, không......” Có dự cảm mơ hồ, Lý Thế Dân hoảng hồn, vội nói, “Đây, đây là......”

Còn chưa nói xong, đã bị đá bay xuống đất.

Lý Kiến Thành khoác áo ngồi sang một bên, mặt không đổi sắc cao giọng hô: “Bay đâu!” Anh vừa dứt lời, một đám thị vệ đã hùng hổ xông vào.

“Mời Hoàng thái đệ ra ngoài!” Lý Kiến Thành tối mặt vung tay, Lý Thế Dân lập tức bị khiêng lên.

“Đại ca, nghe ta giải thích đã, đây là......”

Thái dương Lý Kiến Thành nổi đầy gân xanh, anh quay lưng lại, “Câm miệng, kéo ra ngoài cho ta!”

“Đại ca...... a......”

Sau đó, đường đường Hoàng thái đệ liền bị ném ra ngoài cửa cung trong tình trạng quần áo xộc xệch......

......

Vì thế đêm đó, ngoài điện Thái Cực quanh quẩn tiếng gào thét đắng lòng của Lý Thế Dân.

“Đại ca!!! Đó là vết muỗi đốt mà!!!”

– Toàn văn hoàn –

Lời tác giả: Cảm ơn mọi người đã thông cảm với khiếu hài hước khiếm khuyết bẩm sinh của tui...... Nên đến đây đã hết cả chính văn lẫn phiên ngoại.

Trong lúc gõ chữ tâm huyết trào dâng mới viết ra một bài hát, đưa lên đây coi như làm cái kết. Nếu có thím nào hát hay muốn thử thì tùy, hát xong đừng quên cho yêm nghe với ~

《 Thịnh Đường 》

Nhạc: Lâm Tuấn Kiệt, trong phim “Tào Tháo”

Lời: Lâu Thượng Hoàng Hôn

Vung kiếm Tây Châu tựa lầu Mã Giang

Trường An vẫn như xưa, ngàn năm sau vì ai mà bất hủ

Trăng sao gánh trên tay rượu mạnh vương trên miệng

Giang sơn thâu hết phồn hoa níu người ở lại

Mặc âm mưu dương mưu khó địch một kiếm chỉ hầu

Vó ngựa thời loạn đạp chín châu, ai chí khí hào hùng

Khói hiệu phương xa ai tráng chí khó đền thù hận khó nguôi

Thịnh Đường danh hoa thêu gấm vóc, ai ba kiếp lặng nhìn

Đỏ xanh như vệt ố máu nhuộm phong lưu cũ ngoảnh đầu đã thiên thu.

Hẹn gặp lại ở truyện sau ~(≥w≤)/


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui