Thịnh Đường

Editor: Thanh Du

*****

Đại quân Lý Uyên đóng ở thành Hoắc Ấp hơn nửa tháng, thứ nhất để binh sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn, thứ hai để chờ vết thương của Lý Thế Dân khép miệng.

Trong nửa tháng này, toàn quân trên dưới được tạm thời nhàn rỗi. Lý Kiến Thành ngày nào cũng dậy sớm, tuần tra một vòng trong quân, thời gian còn lại chủ yếu là bồi tiếp Đốt Bật uống rượu hàn huyên. *bảo sao em Dân ghen =))*

Hai người chuyện trò rất vui vẻ, tựa như quay về khoảng thời gian sơ ngộ ở Lạc Dương năm đó, khi hai bên còn chưa rõ thân phận của nhau. Nhưng Lý Kiến Thành dù hết sức ngưỡng mộ tính tình thẳng thắn vô tư của gã thì trong lòng cũng hiểu rất rõ, hai người dẫu thân thiết gắn bó đến nhường nào, chung quy vẫn mang thân phận đối địch.

Ngoài mặt anh vẫn cười nói vui vẻ, kì thực lại không ngừng chăm chú quan sát Đốt Bật, trong lòng chung quy vẫn muốn nghiệm chứng ý đồ thực sự của gã trong chuyến đi này, muốn nhìn xem ẩn sau những cử chỉ phóng khoáng không hề bó buộc có thực là một tâm hồn thẳng thắn hay không.

Có lẽ là vì cái giá quá đắt phải trả cho lòng tin ở kiếp trước, cho nên Lý Kiến Thành dần dần nhận ra mình rất khó có thể dễ dàng tin tưởng một người.

Đêm hôm ấy anh cáo từ Đốt Bật, một mình quay về phủ. Mang theo cơn say váng vất đi được nửa đường, chợt nhớ ra đã lâu mình chưa đi thăm Lý Thế Dân. Suy nghĩ vừa lóe ra trong đầu, liền bước sang một hành lang khác.

Nhưng bước vào trong phủ, đẩy cửa phòng ra lại chẳng thấy bóng dáng Lý Thế Dân đâu.

Còn đang nghi nghi hoặc hoặc, một nha hoàn đã theo hành lang bước lại gần, thấy Lý Kiến Thành thì vội vàng hành lễ: “Bái kiến thế tử.”

Lý Kiến Thành hỏi: “Thế Dân đi đâu rồi?”

“Thưa thế tử,” nha hoàn kia đáp, “Dùng xong bữa tối là nhị công tử vào thẳng hậu viện, còn nói bất cứ kẻ nào cũng không được quấy nhiễu.”

Lý Kiến Thành gật đầu, cho nha hoàn kia lui, đứng tại chỗ vọng về hậu viện, cuối cùng cất bước hướng sang nơi đó.

Đêm yên ắng khác thường, Lý Kiến Thành vừa vào đến của viện đã nghe bên trong truyền ra tiếng gió, hình như có người đánh nhau. Vội vàng nhìn kĩ, thì ra chỉ là một người đơn độc múa ngân thương.

Lý Kiến Thành cả kinh, ban đầu muốn tiến lên ngăn cản, nhưng không hiểu vì sao cuối cùng vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa. Lý Thế Dân vận hắc y, cơ hồ tan biến trong màn đêm, ngoại trừ tiếng gió vun vút không ngừng bên tai, mắt chỉ nhìn thấy ánh trăng giá buốt như sương đọng lại nơi đầu thương, vẽ ra những đường cong lạnh lẽo trong bóng tối mịt mùng.

Thân pháp của Lý Thế Dân từ nhỏ đã được người ta khen ngợi, lớn lên lại trở thành một đại tướng trí dũng song toàn trong tam quân. Trong đầu Lý Kiến Thành hiện lên vài cảnh tượng trong quá khứ, chợt nhận ra kì thực từng giai đoạn trưởng thành của hắn mình đều chứng kiến hết sức rõ ràng.

Nếu không có tấm gương Huyền Vũ môn rành rành trước mắt thì nhìn thấy cảnh này, anh nhất định sẽ vui vẻ mỉm cười. Nhất định sẽ nghĩ, đứa em này đang dần trưởng thành, ngày sau sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực cho mình.

Nghĩ đến đây Lý Kiến Thành vẫn mỉm cười, nhưng tuyệt không phải nụ cười vui mừng, chẳng qua chỉ là tự giễu mà thôi. Lắc đầu, khẽ xoay người rời đi.

Không biết kiếp này khi binh đao tương ngộ, rồi ai sẽ chết dưới tay ai đây?

Tiếng gió bỗng dừng hẳn, Lý Kiến Thành nghe một giọng nói vang lên từ phía sau: “Đại ca?”

Lý Kiến Thành hoàn hồn, thấy Lý Thế Dân đã cầm trường thương đi tới liền nói: “Ta chỉ tiện đường tới thăm thôi.”

Lý Thế Dân đứng thẳng trước mặt anh, trên người còn mơ hồ toát ra hơi nóng, nhìn anh bằng một đôi mắt long lanh ngời sáng, lặng thinh không nói gì.

Lý Kiến Thành cúi đầu nhìn vào vị trí vết thương của hắn, đưa tay ra, nói bằng giọng trách cứ: “Thế Dân, vết thương trên người ngươi vẫn chưa lành hẳn, sao đã vội múa thương?”

Nhưng tay anh còn chưa chạm đến vết thương trên ngực, Lý Thế Dân bỗng giật mình lùi lại vài bước, nói: “Đại ca, thương thế của ta đã không còn đáng ngại, ta tự biết chừng mực mà.”

Không ngờ hắn lại phản ứng như vậy, bàn tay Lý Kiến Thành đã vươn ra giữa không trung lại từ từ thu về, thở dài nói: “Thôi được rồi. Ngươi cũng biết phụ thân đóng quân ở đây mấy ngày là có ý muốn đợi ngươi khỏi hẳn, ngươi…… phải nhớ nhắc mình cẩn thận.”

Lý Thế Dân đứng cách anh vài bước, nghe vậy chỉ gật đầu không nói.

Mơ hồ cảm nhận được sự kháng cự của hắn, Lý Kiến Thành nói: “Đã vậy thì ngươi cũng mau nghỉ ngơi đi, đại ca về đây.” Nhưng đúng lúc đang định xoay người, khóe mắt lại thoáng liếc qua ngực trái của Lý Thế Dân, nơi đó mơ hồ có một mảng màu lạ.

Trong lòng căng thẳng, Lý Kiến Thành lập tức kéo hắn đến dưới đèn lồng treo ở cửa viện, đưa tay vuốt qua chỗ kia một cái, đã thấy lòng bàn tay nhuốm máu.

“Thế Dân, đây là……” lời còn chưa kịp ra khỏi miệng Lý Kiến Thành, đã thấy Lý Thế Dân đè tay lên ngực trái rồi lùi lại một bước.

“Đại ca…… chuyện này ta không muốn để người khác biết.”

Những lời trách cứ bỗng nghẹn lại đầu môi, Lý Kiến Thành nhìn hắn hồi lâu rồi hít một hơi dài, chỉ nói: “Thế Dân, hãy mau theo ta vào phòng băng bó lại.”

Lý Thế Dân im lặng một lúc mới cúi đầu “Dạ” một tiếng.

*****

Lý Thế Dân cởi trần ngồi ở đầu giường, băng lụa trắng trên ngực quá nửa đã nhuốm màu đỏ máu. Mà hắn dường như chẳng hề cảm nhận được, chỉ lẳng lặng ngồi ở đầu giường, nhìn Lý Kiến Thành mở súc lụa trắng dưới ánh đèn tù mù.

Lụa trắng nhẹ như cánh ve, bay phất phơ theo từng động tác của anh, khi thì che khuất gương mặt như cách một tầng sương mờ, khi lại mơ hồ hiển hiện.

Hắn cứ nhìn đăm đăm không dời mắt, mãi cho đến khi Lý Kiến Thành cầm lụa bước đến trước mặt mình.

Lý Thế Dân quen tay tự tháo băng vải trên người mình, nhưng lại bị Lý Kiến Thành giữ lại, nói: “Yên nào.”

Lý Thế Dân bèn buông tay, đặt lên mặt giường bên cạnh. Hắn nhìn Lý Kiến Thành hơi hơi cúi người về phía trước, áp sát thân thể mình, bỗng dưng hốt hoảng nhắm mắt, mơ hồ cảm thấy băng vải trên vai mình bị người nhẹ nhàng tháo ra từng tầng từng tầng một. Ống tay vạt áo của Lý Kiến Thành nhẹ nhàng quét qua quanh người hắn, đụng chạm như có như không khiến toàn thân hắn bỗng căng thẳng.

Chẳng mấy chốc, băng vải trên ngực đã bị tháo đi, thay vào đó là cảm giác lành lạnh đau đau nơi ngực. Hắn mở mắt, bắt gặp Lý Kiến Thành đang cúi người giúp mình bôi thuốc.

Dưới vạt áo hơi hơi hé mở đối diện với tầm mắt mình, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng như ngọc. Năm ngón tay của Lý Thế Dân khẽ siết lớp chăn trải giường, không thể rời mắt đi.

Hình như cảm nhận được động tác của hắn, Lý Kiến Thành hơi sững lại, nhìn Lý Thế Dân hỏi: “Thế Dân, sao ngươi lại đổ mồ hôi?”

Lý Thế Dân lắc đầu: “Ta không sao, đại ca xin cứ tiếp tục.”

Lý Kiến Thành đặt thuốc bôi trong tay xuống, xoay người lấy băng vải mới, lại trở về bên giường. Lý Thế Dân vô thức nhắm nghiền hai mắt, chỉ cảm thấy đây rõ ràng là một trận giày vò đối với mình.

Nhưng bản thân mình, rốt cuộc lại không thể mở miệng chối từ.

Lý Thế Dân muốn hỏi Lý Kiến Thành, cớ gì không hỏi mình vì sao lại liều mạng múa thương luyện võ? Ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn không mở miệng. Mà Lý Kiến Thành chỉ ra sức cẩn thận giúp hắn quấn băng vải, lặng thinh không nói lời nào, giữa hai người chỉ có bầu không khí trầm mặc chậm rãi lưu chuyển.

Lý Thế Dân ra sức kiềm chế bản thân mình đừng quá để tâm vào cảm giác đụng chạm như có như không kia. Hắn từ từ nhắm mắt, giữa không gian tràn ngập hơi thở của Lý Kiến Thành, lại giật mình nhớ tới vô vàn hình ảnh.

Hắn còn nhớ lần đầu tiên mình mơ thấy đại ca, nhớ vẻ mặt ẩn nhẫn của anh khi nằm dưới mình, cũng nhớ rất nhiều đêm mình đã gắng gượng chợp mắt mà tràn ngập tâm trí là hình ảnh đại ca.

Còn nhớ vẻ mong manh khiến tim mình loạn nhịp khi đại ca đau đớn ngã quỵ, cũng nhớ vẻ hoảng hốt lóe lên trong mắt đại ca khi mình thay anh đỡ một kiếm.

Nhớ nét ôn nhuận của đại ca khi vận áo trắng, nét trang nghiêm khi vận áo đen, cũng nhớ nét uy nghi hòa cùng kinh diễm những khi anh vận bạch bào ngân giáp, ngồi trên lưng ngựa, phía sau áo choàng tung bay như lửa.

Nhớ ánh mắt đại ca nhìn mình thủy chung vẫn bình lặng mà xa cách, lại nhớ tới ánh mắt sắc bén thẳng thắn của trụ quốc Đột Quyết kia khi đối diện với mình.

……

Tựa như trúng phải ma chướng, Lý Kiến Thành không biết đã ăn sâu vào tâm trí hắn tự lúc nào, bỏ không được, buông chẳng đành. Rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng vươn tay ra lại chẳng thể nào với tới.

Ngày ấy khi nhìn anh thân mật khác thường với trụ quốc Đột Quyết kia, Lý Thế Dân  hiểu rõ mình đang ghen tị. Hắn đã sớm chiều ở bên đại ca hơn mười năm vẫn chưa từng thấy ánh mắt này, vì sao chỉ là một trụ quốc Đột Quyết mới quen biết đã có được diễm phúc ấy?

Rồi sau đó lời đồn Lý Kiến Thành ngày nào cũng vui vẻ tiếp đãi người nọ thỉnh thoảng lại lọt vào tai hắn. Hắn biết có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng không hiểu vì sao cứ cảm thấy ánh mắt trụ quốc kia nhìn đại ca khiến lòng mình bức bối.

Nếu Lý Thế Dân là văn nhân mặc khách, hẳn sẽ có thiên ngôn vạn ngữ gửi gắm vào ngòi bút. Nhưng hắn lại là võ tướng, đối với hắn cách giải tỏa tốt nhất hiển nhiên là một cây thương. Chỉ những lúc múa ngân thương trong tay, bóng dáng người kia mới có thể tiêu tan vài phần.

Trong lúc trầm ngâm, Lý Kiến Thành chợt bước tới, khiến cho Lý Thế Dân đột ngột mở mắt. Rồi cảm giác buộc chặt bên hông ngay sau đó đã kéo suy nghĩ của hắn trở về hiện tại.

Lý Kiến Thành hơi hơi dùng sức, giúp hắn siết chặt dải lụa trắng. Mỗi lần buộc giống như một cái ôm; mỗi tấc anh chạm vào, đều khiến hơi thở của Lý Thế Dân gấp gáp thêm vài phần.

Cuối cùng, đợi cho Lý Kiến Thành một lần nữa với tay ra sau lưng Lý Thế Dân, bên eo bỗng căng thẳng, thì ra hắn đã đưa tay ôm ngang thắt lưng anh. Kế đó cánh tay này lại dùng sức, thân mình đã nghiêng về phía trước, dán sát vào ngực hắn.

“Thế Dân……” Lý Kiến Thành kinh ngạc, lại thấy Lý Thế Dân cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai mình.

“Đại ca, đừng nhúc nhích.” Giọng Lý Thế Dân trở nên mơ hồ, “Cứ để như thế một lúc đi……”

Lý Kiến Thành chần chờ giây lát, cuối cùng buông cánh tay đang vươn ra giữa không trung, nói: “Thế Dân, để ta giúp ngươi băng xong vết thương đã.”

Lý Thế Dân vùi đầu vào ngực anh, lặng yên không nói, chỉ khẽ lắc đầu.

Lý Kiến Thành trầm mặc nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Thế Dân, ngươi đã không còn là kẻ không hiểu chuyện, biết trong người mang thương tích, sao hôm nay còn cậy khỏe múa thương một mình?”

Lý Thế Dân lặng thinh rất lâu mới buông anh ra. Kì thực ban nãy vừa ra tay hắn đã biết mình lỗ mãng, sau khi hao hết tâm lực để bình ổn trở lại, hắn cũng không muốn nhìn Lý Kiến Thành nữa, chỉ xoay người úp mặt vào tường. Dừng một chút, cúi đầu đáp: “Đại ca, ta không sao đâu. Việc này…… về sau sẽ không tái diễn nữa.”

Lý Kiến Thành hơi ngẩn ra, cũng không biết cái “việc này” hắn nói rốt cuộc là múa thương luyện võ, hay là cái ôm đột ngột vừa rồi. Anh đã mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng lại không thể nói cho rõ ràng, bèn tiến lên một bước, cầm đầu băng vải rủ xuống bên vai Lý Thế Dân buộc lại thật kĩ, nói: “Vậy Thế Dân hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”

Chờ cho Lý Kiến Thành đẩy cửa rời đi, Lý Thế Dân ngẩng đầu nhìn lên đỉnh màn, thở ra một hơi rất dài.

Nỗi lòng này, cho dù nhất thời có thể nén xuống trước mặt đại ca, nhưng ngày sau còn có thể đè nén được bao lâu nữa? Tự cười nhạo mình một tiếng, hắn quả thực không biết.

*****

Do Lý Thế Dân ra sức che giấu chuyện miệng vết thương tái phát, Lý Uyên đợi ở thành Hoắc Ấp vài ngày rồi quyết định tiến quân. Khi đại quân dàn quân ở bờ đông Hoàng Hà, Lý Uyên cho gọi Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân vào trướng, hỏi: “Mấy ngày trước vi phụ nhận được hai phong thư, hai người Tôn Hoa, Tiêu Tạo ở Quan Trung dẫn bộ binh nguyện ý quy thuận dưới trướng ta, các con nghĩ thế nào?”

Lý Kiến Thành trầm ngâm nói: “Tiêu Tạo kia vốn là thái thú Phùng Dực, Tôn Hoa lại là thế lực lớn nhất trong quân khởi nghĩa Quan Trung, hai người hiển nhiên nắm rõ tình hình ở Quan Trung như lòng bàn tay. Vừa hay quân ta lại tổn thất một phần binh mã trong trận đánh Hoắc Ấp, nếu hai người này thật tâm quy hàng, thu nhận vào quân ta đương nhiên là chuyện có ích.”

Nhìn nét mặt của con trưởng, Lý Uyên quay sang hỏi Lý Thế Dân: “Vết thương của Thế Dân đã lành chưa?”

Lý Thế Dân thu lại ánh mắt nhìn Lý Kiến Thành, bái tạ Lý Uyên: “Tạ ơn phụ thân lo lắng, Thế Dân đã khỏe rồi.” Cũng may mấy ngày qua chỉ hành quân chứ không đối chiến, Lý Thế Dân an tâm điều dưỡng một thời gian, giờ cũng đã khôi phục vài phần.

Lý Uyên gật đầu hỏi tiếp: “Thế Dân, con nghĩ sao?”

“Mấy ngày trước thương nghị việc quân, phụ thân đã định ra kế sách đi vòng qua Hà Đông, trước tiên vượt Hoàng Hà, đoạt lấy kho Vĩnh Phong, sau tiến vào chiếm đóng Quan Trung. Có điều kế sách này tuy bớt quanh co hơn so với trực tiếp đánh chiếm Hà Đông, nhưng Khuất Đột Thông phụng mệnh Đại vương ngăn đại quân ta, đương nhiên sẽ không ngồi nhìn. Nếu quân ta chọn được thời cơ qua sông bí mật khiến hắn không kịp xuất binh thì tốt, nhưng lỡ như đang qua sông lại bị hắn đưa quân chặn đánh thì chắc chắn sẽ tan tành.” Lý Thế Dân dừng một chút mới nói tiếp, “Nhưng nếu thu nhận hai người này thì có thể phái bọn họ dẫn một cánh nhân mã qua sông trước theo cầu Bồ Tân, thay chúng ta mở đường. Đến lúc đó nếu Khuất Đột Thông thủ vững trong thành không ra thì quân ta hãy cấp tốc qua sông cho bọn họ đoạn hậu; còn nếu Khuất Đột Thông truy kích thì mệnh cho bọn họ phá cầu, sau đó cùng đại quân ta công phá Hà Đông, khiến hắn hai mặt ngộ địch.”

“Hay lắm!” Lý Uyên nghe vậy lập tức mỉm cười, “Kế của Thế Dân quả là thượng sách!”

Đúng lúc này, Lý Kiến Thành lại tiến lên một bước nói: “Phụ thân, Kiến Thành nghĩ kế này dù hay, nhưng vẫn có lỗ hổng.”

Lý Thế Dân nghe vậy liền nhìn sang Lý Kiến Thành, lại nghe Lý Uyên hỏi: “Có lỗ hổng gì?”

“Tôn Hoa, Tiêu Tạo ở Quan Trung đều nắm trong tay thế lực của riêng mình, sao bỗng dưng lại muốn đầu về dưới trướng phụ thân?” Lý Kiến Thành nghiêm nghị nói, “Phụ thân làm sao khẳng định được hai người này thật tâm quy hàng?”

Lý Thế Dân nghe vậy chỉ lặng yên không nói, Lý Uyên đáp: “Hai người này hẳn là thấy quân ta thế như chẻ tre, sớm muộn gì cũng vào Trường An. Đến ngày đó nhất định hao binh tổn tướng, so ra thì sớm đầu hàng chẳng hay hơn sao?”

Lý Kiến Thành lắc đầu nói: “Lời phụ thân chung quy vẫn chỉ là phỏng đoán, nếu không đích thân tra xét thì làm sao khẳng định được?”

Lý Thế Dân không nhịn nổi nữa, lập tức hỏi: “Ý đại ca không lẽ là……?”

“Không giấu gì Thế Dân, ta nghĩ nếu thật sự tiếp thu đề nghị vừa rồi của ngươi thì hai nhánh binh mã của Tôn Hoa, Tiêu Tạo chính là mấu chốt thành bại, há có thể giao trọng trách khi còn chưa xác nhận hai người này có thật lòng hay không?” Dừng một chút, quay sang chắp tay với Lý Uyên, “Phụ thân, Kiến Thành nguyện đến Phùng Dực ở Quan Trung để thăm dò hư thực.”

—————————————–

Lời editor: Từ chương sau là bắt đầu cao trào rồi:”> Có lẽ mình phải kiếm một tấm bản đồ để mọi người hình dung cho dễ, chứ nhân vật cứ phun ra toàn địa danh lạ hoắc thì hơi khó tưởng tượng.

Đồng chí Tôn Hoa và kế sách vòng qua Hà Đông. Đọc xong thì thấy tác giả hơi nhầm lẫn xíu, Lý Uyên nói nếu Khuất Đột Thông không vào Quan Trung thì chia binh hai đầu chặn đánh Hà Đông, còn nếu Khuất Đột Thông thủ vững thành thì mới chặt cầu:

壬寅, 孙华率其腹心轻骑数十, 至自合阝阳. 华年余弱冠, 言容质直. 帝见而轻之, 华每殷勤诚款, 请先立效. 帝乃厚加抚遇, 甚得其情. 谓华曰: “卿能渡河, 远来相见, 吾当贵卿, 不减邓仲华也. 关中卿辈不少, 名并劣卿, 卿今率先 従 我, 群雄当相继而至.” 于是拜华左光禄大夫, 封武乡县公, 加冯翊郡守. 従 其来者, 仍委华以次授官, 颁赐各有差. 仍命华先济, 为西道主人, 华大悦而去. 仍命左右绕军王长谐, 刘弘基, 并左领军大都督府长史陈演寿等, 率师次华而渡, 据河西岸以待大兵. 九月乙卯, 张纶自离石道下龙泉, 文城等郡, 获文城太守莘公郑元 璹, 送焉. 帝见元 璹, 释而遣之. 初, 王长谐, 刘弘基, 陈演寿之济河也, 帝诫之曰: “屈突通今在河东, 精兵不少, 相去五十余里而不敢来, 足验人情不为之用. 然通虽不武, 久在戎行, 守法惧罪, 终无坐位. 不妨伺便时相邀袭, 宜为之备, 以折要冲. 通若不入关, 河东自然归我, 分兵向彼, 我即击其河东. 通若全兵守城, 卿其绝其桥道, 可谓前扼其喉, 后抚其背, 首尾相救, 非通所堪. 若不走之, 必成擒矣. 吾且按兵观其进退.”

Còn đồng chí Tiêu Tạo thì có nhõn một dòng này thôi:

丙辰, 冯翊太守萧造率官属举郡归义.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui