Quá đáng lắm rồi! Cô nổi giận, “Ồ” một cái quay đầu trừng mắt với người đàn ông kia.
Anh ta giả vờ như bị hành động của cô làm cho hoảng sợ, tỏ vẻ kinh ngạc mà nhìn cô.
Đóng kịch giỏi lắm, thật đúng là đáng xấu hổ!Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, đã đến tầng tám rồi.
Mạc Thủy Thủy oán hận đi ra khỏi thang máy, ngẫm lại thấy chưa hết giận, nhân lúc cửa thang máy còn chưa đóng, cô ngăn ở cửa ra vào, nói với người đàn ông kia: “Anh, tới đây một chút!”Anh ta cau mày, nghi ngờ dịch về phía trước một bước nhỏ.
Thế cũng đủ rồi, chân của cô đủ dài, hung hăng đá một cái vào hạ bộ của anh ta.
Người đàn ông đau đớn hô “A” một tiếng, mặt mũi trắng bệnh cả ra.
Mạc Thủy Thủy lạnh lùng nói: “Đừng tưởng phụ nữ chúng tôi dễ bắt nạt nhé!”Cô quay người, tiêu sái nghênh ngang rời đi.
——–Thẩm Kiều ở tầng 23.
Sắc mặt anh vô cùng xấu, thư ký Linda chào cũng không trả lời.
Anh đi qua bàn làm việc của Linda rồi lại quay lại, “Ba~” một tiếng đập tay xuống bàn của cô ấy, chỉ vào mặt mình hỏi: “Trông tôi giống sắc lang lắm à? Tôi chỉ đứng yên một chỗ, thế nào mà lại khiến cho người khác tưởng tôi là sắc lang chứ?”Linda run rẩy đứng lên, tuy rằng lúc bình thường tổng giám độc cũng hay cười đùa với các cô, nhưng ai mà chả biết một khi anh ấy nổi giận lên thì chẳng khác nào như gió lốc quét qua, vẫn luôn khó hiểu như vậy đấy!“Tổng giám đốc trông vô cùng tuấn tú lịch sự, anh minh thần võ, khí chất lỗi lạc, kể cả có trần truồng chạy trên đường cái thì quần chúng nhân dân cũng sẽ tưởng rằng đây là một tác phẩm nghệ thuật.
” Linda ra sức vuốt móng ngựa (*).
(*) 拍马屁 (Vuốt móng ngựa): Ý nói hành động nịnh nọt.
Thẩm Kiều hừ một tiếng, cũng không biết có hài lòng với đáp án này hay không, anh bĩu môi bước vào phòng làm việc.
Nửa tiếng sau, Linda nhận được chỉ thị của anh: “Mang hồ sơ của tất cả những nhân viên nữ dưới ba mươi tuổi đến phòng làm việc của tôi.
”Linda kích động rơi nước mắt, a a a, tổng giám đốc, anh rốt cuộc cũng định ra tay với cỏ gần hang rồi sao?.