Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Cả xe và chìa khóa đều là mới, khi Vãn Tình nhận lấy chìa khóa từ Kiều Tân Phàm, cô liền ý thức được điều này, cô không khỏi nhìn Kiều Tân Phàm,một người đàn ông quen biết không lâu lại hiểu cô hơn ai hết.

“Kế tiếp có thể anh sẽ bề bộn nhiều việc, có việc gì em cứ gọi điện thoạicho anh, về việc áo cưới vân vân, cuối tuần chúng ta sẽ đi chuẩn bị.”

Vãn Tình cầm lấy chìa khóa xe, nhưng chưa đi, Kiều Tân Phàm giải thích xong thì thấy vãn Tình mỉm cười ra vẻ đã hiểu:

“Anh cũng thế!”

Kiều Tân Phàm bước đến ôm chặt cô, hôn lên môi cô, Vãn Tình không đáp lại mà chỉ mỉm cười xoay người bước vào xe. Ở trên lầu, Lai Tuyết đang đứngđó, hẳn là cô ta đã nhìn thấy được, Vãn Tình cũng biết đây không phảilàm cho cô ta xem đâu.

Kiều Tân Phàm tỉ mỉ cẩn thận, chăm sóc quan tâm cô như thế, vậy còn đối với cô gái kia thì sao?

Vãn Tình vừa lái xe, vừa suy nghĩ, Kiều Tân Phàm hỏi cô khi nào thì thỏhồng sẽ yêu con sói này, vậy anh có thể quên cô gái kia sao?

Trên thực tế, cô không có lý do gì mà so đo với một cô gái đã không còn tồn tại trên đời nữa.

Cô có quá khứ, Kiều Tân Phàm cũng vậy. Đây là điểm giống nhau giữa họ,cũng chính là một chướng ngại vật. Nhưng trong đầu cô dường như lại hiếu kỳ, Kiều Tân Phàm thích một cô gái như thế nào? Anh cũng đối xử giốngnhư với cô sao?

Một giọng nói vang lên trong đầu nhắc nhở cô, HạVãn Tình sao lại tham lam như vậy, hiện tại Kiều Tân Phàm rất tốt vớicô, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?


Cứ như hiện tại là tốt rồi, suy nghĩ nhiều quá chính là tự tìm phiền não.

Vãn Tình không khỏi cong môi cười nhạo chính suy nghĩ linh tinh của mình.

Cô nên quý trọng hạnh phúc và sự che chở mà Kiều Tân Phàm dành cho cô, chứ không thể vạch trần những điều không nên nghĩ đến. Trong tiềm thức, Vãn Tình hiểu rất rõ, cô chính là sợ cái gọi là hạnh phúc, chỉ cần dùng quá sức thì sẽ lại bị phá hỏng.

Cho nên cô không dám lại làm cái việc gọi là ‘yêu’, không dám đáo lại lời Kiều Tân Phàm nói, chỉ sợ cô cũng đã hơi động lòng.

Buổi chiều, khi Vãn Tình đang chăm chú làm việc thì điện thoại trên bàn làmviệc vang lên, nghĩ là công vụ, Vãn Tình rất lịch sự tiếp điện thoại.

“A lô, xin chào, đây là Cục kiểm toán, tôi là Hạ Vãn Tình.”

Đầu dây bên kia cũng không trả lời ngay, Vãn Tình nhìn thoáng qua bảng hiện số, rất gần với số điện thoại riêng của phòng cô, cô suy nghĩ lệu cóphải là người trong cục gọi đền hay không thì nghe thấy tiếng cười trong điện thoại.

“Hạ Vãn Tình, lúc em làm việc thật đúng là chuyên tâm nha!”

Vãn Tình nghe ra giọng của Tạ Sáng, cô không khỏi ngẩn ra, cách điện thoạimà cô như có thể tưởng tượng ra nụ cười tỉm tủm tít mắt của anh ta. Nếulà bình thường thì có thể Vãn Tình sẽ tức giận nói hai câu rồi liền gácmáy, nhưng lần này cô không làm vậy, mà thoáng trầm ngâm dò hỏi:

“Anh Tạ gọi cho tôi có phải là có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Đúng vậy, cô cũng không tự mình đa tình mà hỏi có phải Tạ Sáng đã giúp côhay không. Nhưng trực giác của cô đoán ra được chính là anh ta. Trướcđây Tạ Sáng không ít lần ăn hiếp cô, nhưng khi họ gặp lại sau này thìcảm giác rất quen thuộc, nhưng bây giờ họ là người lớn, đã không còn làmấy đứa trẻ con nữa. Không bàn đến tình cảm giữa họ ra sao, còn chuyệnTạ Sáng bắt cô làm bạn gái, bất quá cô cũng chỉ xem như một trò hề màthôi.

“Là có một tin tức không tồi muốn báo cho em.”

Nhưthể Tạ Sáng đang lén lút gọi điện thoại vậy, vừa nói chuyện phiếm, vừabận chuyện khác, cô có thể nghe thấy bên cạnh anh ta có người đang nóichuyện.

“Anh Tạ, tối nay đi ăn đậu hũ đi~”

“Tiểu Mao, anh Tạ thấy em cũng ngày càng ham ăn rồi đó, đậu hũ thì ăn gì chứ?”

“Anh Tạ, ghét ghê ~”

Giọng Tạ Sáng cợt nhả, cô có thể tưởng tượng được cảnh anh ta đang liếc mắtđưa tình với phụ nữ bên kia đầu dây, khẳng định là một cô gái rất biếtlàm nũng lấy lòng đây mà. Nhưng cách mà Tạ Sáng từ chối cũng thật khiếncho người ta không dám khen tặng.


Nếu không phải Vãn Tình muốn biết đáp áp thì có lẽ cô đã sớm gác máy rồi.

Nhưng đợi nửa ngày mà Tạ Sáng cũng không mở miệng khiến Vãn Tình không khỏi bối rối.

“Anh Tạ, không phải là anh muốn gọi điện báo cho tôi biết anh lại dụ dỗ được cô gái xinh đẹp nào chứ?”

Vãn Tình nói móc khiến Tạ Sáng bên kia đầu dây bật cười, anh ta dường nhưcũng không để ý cô gái bên cạnh hỏi gì mà mở miệng đáp:

“Em gái à, sao em lại không gác máy đi, có phải là muốn hỏi anh điều gì mà lại ngượng ngùng mở lời không?”

Nhất thời Vãn Tình có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xấu xa bỉ ổi của Tạ Sáng,biết rõ là cô muốn biết mà lại cố ý không nói. Người này quả thật làchẳng thay đổi gì.

“Tạ Sáng, là anh gọi điện thoại đến nói cho tôi biết tin tốt gì đó, tôi mới không có gì muốn hỏi anh đấy.”

Vãn Tình nói xong, cô đành phải gác máy để tự thanh minh cho mình. Bên kia Tạ Sáng lại nói móc:

“Thật nghi ngờ, cô bé ngốc như vậy, sao lại gặp được người đàn ông vĩ đại như Kiều Tân Phàm chứ ~”

Giọng Tạ Sáng như cười nhạo, lại như khó chịu, cảm giác như có gì đó khôngcam lòng, nhưng lại như không thể không thừa nhận. Vãn Tình hơi khóhiểu, tại sao đột nhiên anh ta lại nhắc đến Kiều Tân Phàm chứ.

“Anh gọi đến là để nói cho tôi biết điều này sao?”


Vãn Tình cau mày, tức giận chất vấn, nhưng đổi lại thì Tạ Sáng thoáng trầm mặc. Bên kia đầu dây có một giọng nữ tò mò hỏi:

“Anh Tạ, ai vậy?”

“Qua bên kia tìm Khoa trưởng Lưu chơi đi, anh đang nói chuyện chính sự mà.”

Vãn Tình không khỏi trợn mắt, đây mà anh ta gọi là nói chuyện chính sự. Vãn Tình cảm thấy buồn bực khi vô cớ bị Tạ Sáng làm phiền, cô muốn gác máythì anh ta lại mở miệng nói:

“Người đàn ông như Kiều Tân Phàm sovới anh nghĩ thì có nội hàm đấy, thông minh cũng có, thế lực cũng được,khả năng cũng khá, mà thành đôi với cô gái ngốc Hạ Vãn Tình, thật ra anh có hơi đố kỵ nha.”

Lời Tạ Sáng nói có khen có chê, chẳng quangười bị chê là cô, còn Kiều Tân Phàm là được khen. Mà anh ta nói đố kỵ lại khiến cô tức giận phản bác:

“Tạ Sáng, tôi ngốc ở chỗ nào chứ?”

Bên kia Tạ Sáng không hề bất ngờ trước sự bất mãn của Vãn Tình, nhưng giọng anh ta lại có một sự tiếc nuối không thể lý giải được.

“Khi anhchỉ có thể làm một chút nhất thời vì Hạ Vãn Tình thì Kiều Tân Phàm cóthể cho em được mười lần như vậy. Nếu em không nhận là nhìn ngốc thì hãy quên tên họ Mạc kia đi!”

Nói xong, Tạ Sáng gác máy, còn Vãn Tình lại bị câu nói của anh ta làm cho giật mình, anh ta bảo cô phải quýtrọng Kiều Tân Phàm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận