Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Kiều Tân Phàm cứ nhưvậy mà bất ngờ xuất hiện trước mắt Vãn Tình. Anh đến đây từ khi nào, anh đã đến từ lúc Lai Tuyết nói rằng cô không muốn đến bữa tiệc kia sao?Hay là anh đến từ khi Mạc Lăng Yến càng muốn làm sáng tỏ càng giấu đầuhở đuôi? Vãn Tình chỉ cảm thấy lòng cô tê dại, cô quan sát vẻ mặt bìnhtĩnh của Kiều Tân Phàm, ánh mắt cô vừa lo lắng, vừa bất đăc dĩ, cô mởmiệng nhưng lại không biết phải nói sao cho phải.

“Tân Phàm ~”

Những điều cô muốn nói, những lời giải thích cô đều không nói ra được. Nếunhư cô biết Kiều Tân Phàm sẽ đợi cô ở buổi tiệc kia, nếu như cô biếttrước được Lai Tuyết sẽ bất bình và vẻ mặt tự cho là đúng kia của MạcLăng Thiên, thì cô vẫn sẽ đến đây sao?

Đáp án là đúng, cô vẫn sẽ giúp đỡ Mạc Lăng Yến, cho nên không có gì phải nói cả.

Nhưng lý luận và sự thật không giống nhau, quả thật là cô sẽ bị hiểu lầm,lòng tốt bị xem như lòng lang dạ sói, vậy thì ai còn có thể bình tĩnhđược chứ?

Mà sự lo lắng của cô không phải bởi vì Lai Tuyết hayMạc Lăng Thiên, mà là bởi vì Kiều Tân Phàm, anh thật sự cho rằng cô vẫncòn chú ý đến Mạc Lăng Thiên mà chăm sóc Mạc Lăng Yến, đến mức khôngthèm đến tham dự bữa tiệc kia sao?

Môi cô hơi giật giật, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

“Anh Kiều, là tôi cố ý tìm chị Vãn Tình, trước kia chị ấy cũng từng chăm sóc tôi, cho nên tôi chỉ nghĩ đến chị ấy mà thôi. Bởi vì chị ấy là một côgái tốt, dù biết chân của tôi tàn phế nhưng cũng sẽ không cười nhạo haysợ hãi, không khiến tôi cảm thấy tự ti.”

Mạc Lăng Yến cao giọngđầy kích động. Vãn Tình nghe thấy cô ấy vì chứng minh sự trong sạch củacô mà không tiếc mang chuyện mình tàn phế phô bày trước mặt người khác.


“Lăng Yến, em giải thích gì cho cô ta chứ? Chẳng phải là giấu đầu lòi đuôisao? Em hỏi Kiều Tân Phàm đi, anh ta có tin tưởng không?”

LaiTuyết hiển nhiên vẫn phẫn hận vì vừa rồi bị Vãn Tình cười nhạo. Nhữnglời cô ta nói lại càng có lý, đúng vậy, Mạc Lăng Yến rõ ràng là muốngiúp cô, nhưng càng nói càng bế tắc.

“Đương nhiên là tôi tin!”

Nhưng giọng Kiều Tân Phàm thản nhiên vang lên, vừa dịu dàng, vừa trầm ổn, đủđể khiến cho Lai Tuyết giật mình, còn Mạc Lăng Yến cũng nhẹ nhàng thởphào.

“Nếu người mà chị Vãn Tình để ý là anh trai tôi, thì hẳn là chị ấy sẽ hận cả tôi, chứ không tốt bụng giúp tôi đâu. Nếu người mà chị Vãn Tình thích không phải là anh Kiều, vậy thì hiện tại khi đối mặt với anh, chị ấy sẽ ba hoa chích chòe giải thích đủ kiểu vì mình ~”

Lăng Yến thật sự là một cô gái tốt, lòng Vãn Tình cảm thấy ấm áp. Từ khi bắt đầu thì họ đã luôn quá mức hiểu nhau như là duyên phận vậy.

Kiều Tân Phàm mỉm cười với Mạc Lăng Yến, đồng thời bàn tay anh cũng khoác lên đầu vai Vãn Tình, anh nghiêm túc nói:

“Cô nói rất đúng, vợ của tôi, tôi hiểu nhất. Trên thực tế thì buổi tiệc tối nay Vãn Tình căn bản không biết là tôi sẽ đến. Tôi chờ cô ấy bất quá là muốn cho cô ấy một sự bất ngờ mà thôi. Thật không ngờ rằng hai vị đâylại là người khiến tôi bất ngờ đấy.”

Khi Kiều Tân Phàm nói lờinày, ánh mắt anh đầy vẻ cười nhạo nhìn Lai Tuyết. Nói vậy thì Kiều TânPhàm đã đến từ khi Lai Tuyết bắt đầu châm ngòi, bằng không thì làm saoanh lại biết được cô ở đây.

“Tân Phàm ~”

Vãn Tình cũng chỉ có thể thốt ra hai chữ này, không còn dáng vẻ hùng hổ vừa rồi khi đốidiện với lai Tuyế và Mạc Lăng Thiên nữa. Chỉ khi nhìn thấy Kiều TânPhàm, cô bộc lộ rõ sự cảm kích và tin tưởng anh. Khi cô gọi tên anh,giọng cô dịu dàng và cẩn thận đã chứng minh hết mọi thứ.

“Ngốc ạ, sao phải làm cho bản thân chịu uất ức vì chuyện của người khác chứ? Nếu người giám hộ của cô Mạc đây đã đến rồi thì tôi có thể đưa vợ mình vềđược rồi chứ?”

Vế đầu là Kiều Tân Phàm dịu dàng nói với Vãn Tình, rồi vế sau là anh nói với Mạc Lăng Yến, đồng thời cũng là thể hiện công khai sự tín nhiệm và tâm tình của anh đối với Vãn Tình.

Đúng vậy, anh tin cô.

Sự tin tưởng của anh đủ để đánh bại mọi cái cớ của Lai Tuyết.


Vãn Tình nhìn thấy Mạc Lăng Yến vui sướng gật đầu, sau đó cô ấy phất taynhư lời tạm biệt. Cô nhẹ nhàng thở phào, để tùy ý Kiều Tân Phàm ôm lấycô, vui vẻ bước đi.

Kiều Tân Phàm không nói gì, Vãn Tình cũngkhông mở miệng, đột nhiên cô xoay người, bước đến ôm lấy Kiều Tân Phàm.Vì cô bước nhanh đến nên bị đụng phải cơ thể anh, nhưng Vãn Tình cũngmặc kệ. Lúc này ánh mắt cô sáng trong, đong đầy tình cảm, đây chính làđộng tâm.

Vãn Tình cứ ôm Kiều Tân Phàm như vậy, anh dừng bước,đứng yên lặng hợp tác với cô, ánh mắt anh dịu dàng, lại vừa buồn cườinhìn cô sắp sửa đỏ mặt, khuôn mặt anh bừng sáng vui vẻ.

Cảm giác này hoàn toàn đến một cách rất tự nhiên.

“Kiều Tân Phàm, lòng anh có phải là máy kiểm tra công nghệ cao hay không? Sao cái gì cũng nhìn thấu được vậy?”

Giọng cô xúc động, ánh mắt cô đảo quanh, khi nhìn thấy anh, cô bất giác tỏ ra vui sướng, ánh mắt cô nhìn chăm chú từng góc cạnh trên khuôn mặt tuấntú của anh. Giống như năm đó, khi cô nhìn thấy sườn mặt của Mạc LăngThiên, càng nhìn càng rung động.

“Hạ Vãn Tình, nếu người xuất hiện bên cạnh em không phải là anh, thì em phải làm sao đây?”

Giọng anh hơi khàn khàn, tràn ngập sự bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng và đùa giỡn. Ánh mắt anh dịu dàng như nước, nhìn thẳng vào mắt Vãn Tình.

Nếu như tối hôm nay người đứng bên cạnh cô không phải là Kiều Tân Phàm, nếu như người cô cưới không phải là Kiều Tân Phàm thì Hạ Vãn Tình sẽ chếtrất thảm thương.

Đúng vậy, gặp được Kiều Tân Phàm chính là chiếc phao cứu sinh của Hạ Vãn Tình.


“Cái đó ~”

Để cho anh vĩnh viễn bên em, nhìn em khóc, ngắm em cười.

Vãn Tình còn chưa nói xong vế sau, cô nhắm hai mắt lại, vui vẻ, thỏa mãn ôm lấy anh.

“A ~”

Kiều Tân Phàm được sự chủ động của Vãn Tình cổ vũ, ngay sau đó bàn tay anhgiữ lấy gáy Vãn Tình, cúi đầu vô cùng dịu dàng , triền miên hôn cô, tâmhồn họ như hòa làm một, thật lâu mà không thể dừng lại.

“Cô bé Hạ Vãn Tình này!”

Rốt cuộc anh cũng buông tha cho đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, hai gò mácô ửng hồng, ánh mắt mờ mịt. Giọng anh khàn đi, Vãn Tình thậm chí còn có thể cảm giác được yết hầu anh lên xuống liên tục, ngọn lửa trong ngườianh đã bùng lên.

“Ưm ~ Kiều Tân Phàm!”

Cô cúi đầu chôn trong ngực anh, cô biết rõ rằng đêm nay họ sẽ có được nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận