“Mời tôi dùng cơm sao?”
Vãn Tình mở to mắt nghe Tạ Sáng nói, như thể anh ta đang nói chuyện linhtinh mà thôi, Vãn Tình cũng sự nhiên đáp lại bằng một câu châm biếm.
Tạ Sáng dùng giọng quái dị hỏi lại khi bị Vãn Tình chế nhạo:
“Sao nào, không nể mặt sao? Em nghĩ rằng anh muốn mời con sao hả?”
Vãn Tình tự nhiên hiểu rằng Tạ Sáng cũng không phải là người vô vị như thế, ít nhất thì đối với cô, anh ta không xum xoe như với những cô gái khác, cô bất giác khó hiểu hỏi:
“Không phải là anh mời?”
Đột nhiên trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩa, không phải là Tạ Sáng, chẳng lẽ là Tịnh Ái?
Đáp lại Vãn Tình chính là sự trầm mặc ngắn ngủi của Tạ Sáng, điều này đãchứng minh rằng cô đoán đúng, quả nhiên là Tịnh Ái ngồi không yên rồi,cho nên bắt đầu ra tay.
Vãn Tình bất giác rùng mình, nhất thời cô cũng im lặng, lập tức bên kia truyền đến tiếng cười nhạo nhưng rất có ý cổ vũ của Tạ Sáng.
“Sao thế, không dám đến, sợ sao? Hạ Vãn Tình mà anh biết không có nhát gan như vậy đâu.”
Nghe xong lời Tạ Sáng nói, lòng Vãn Tình đã bắt đầu suy tính. Thứ nhất, côkhông có lý do gì để từ chối; thứ hai, cô căn bản không cần phải sợ.
“Được rồi, được anh Tạ yêu quý như vậy, tôi không đi là rất không nể mặt anh, anh nói địa chỉ đi.”
Vãn Tình cũng không khách sáo, cô cố ý giả giọng hách dịch, nhưng lại không hề nghe thấy tiếng cười của Tạ Sáng.
“Thế này mới đúng, bằng không thì thật sự không giống với Hạ Vãn Tình mà anh biết. Địa chỉ là số 18 đường Triều Hoa, Đông phố.”
Vãn Tình ghi lại địa chỉ xong, Tạ Sáng lại bổ sung thêm một câu:
“Sau khi tan tầm anh sẽ đến đón em.”
Nhưng Vãn Tình lập tức từ chối:
“Không cần, tôi tự đến là được rồi.”
Vãn Tình xưa nay không thích dây dưa với đàn ông, nhất là người như TạSáng. Cô từ chối nhanh như vậy, lại nghe thấy anh ta khó chịu bổ sung:
“Vậy được rồi, khi Hạ Vãn Tình thich ai thì trong mắt chỉ có người đó mà thôi.”
Khi Tạ Sáng đưa ra lời bình luận như thể rất hiểu cô, Vãn Tình không nhiềulời nữa rồi gác máy. Khi thích một người thì trong mắt chỉ có mình người đó, nghĩa là tình cảm của cô dành cho người kia vô hình chung đã rấtsâu. Trước đây là anh trai cô, sai đó là Mạc Lăng Thiên, và bây giờ làKiều Tân Phàm.
Lần thứ hai gặp lại Tịnh Ái, Vãn Tình cố ý ăn mặcthật đẹp và trang điểm nhẹ, cố gắng khiến bản thân tinh tế, không chêvào đâu được.
“Thật có lỗi quá, tôi chỉ vừa đến thành phố này, lại không có người quen, chỉ có thể làm phiền hai người.”
Giọng Tịnh Ái ngọt ngào, trong sáng, nhưng cũng lại có chút cứng rắn, có lẽchính là do hoàn cảnh sinh trưởng tạo thành. Phàm là xuất thân từ giađình có chức quyền, không phải ai cũng khiêm tốn, tôn trọng người khácgiống như Vãn Tình đâu.
Tịnh Ái vẫn ăn mặc đơn giản, cô mặc mộtchiếc áo thun màu vàng cùng với quần sooc, tóc búi cao để lộ đôi chândài và chiếc cổ nhỏ nhắn, không cầu kỳ phức tạp, nhưng lại hoàn toàn phô bày làn ra trắng noãn của cô. Hơn nữa cả người cô toát ra một khí chấttao nhã, khi không nói chuyện, đôi mắt cô khẽ cong lên như vầng trănglưỡi liềm, nhẹ nhàng mà uyển chuyển.
Khuôn mặt cô hoàn toàn không nhìn ra sự thù địch nào, thậm chí là vừa nhìn liền cảm giác giống nhưmột cô em gái đáng yêu, nghịch ngợm. Thế nhưng sự tự tin của cô khi bước đi lại hoàn toàn không giống cô em gái nhà bên chút nào.
“Đừng nói thế, có thể cùng ăn tối với Tiểu Ái xinh đẹp là vinh dự của chúng tôi. Em gái này, em nói xem đúng không?”
Tạ Sáng trêu chọc, hôm nay anh ta chọn một bộ trang phục rất tao nhã,không chỉ lịch lãm mà màu sắc cũng cực kỳ hài hòa. Ba người cùng ngồi ởđây khiến cho nơi này càng thêm phần sinh động.
“Đúng vậy, không có nhiều mỹ nữ có thể khiến anh Tạ đi theo tháp tùng vậy đâu.”
Vãn Tình cũng tiếp lời chọc ghẹo khiến Tịnh Ái bật cười. Rốt cuộc Vãn Tìnhcũng đã biết được dáng vẻ này của cô ấy là giống ai. Cô cố gắng áp chếcảm xúc của chính mình khi đối diện với đôi mắt và vẻ mặt bình yên củaTịnh Ái.
“Tôi nói làm thế nào mà tôi và Vãn Tình lại hợp nhau như vậy nhỉ, Tạ Sáng, anh xem khi chúng tôi cười có phải rất giống nhaukhông?”
Quả nhiên điều mà Vãn Tình nhận ra là thật, Tạ Sáng saolại nhìn không ra. Còn Tịnh Ái đã sớm phát hiện ra điều này, chẳng qualà lúc này cô ấy cỏ ra kinh ngạc mà thôi.
“Ừm, quả thật là hơi giống.”
Tạ Sáng vừa vuốt cằm, lại vừa giả vờ nheo mắt ra vẻ hứng thú. Vãn Tìnhkhông xác định được là Tạ Sáng đã đoán ra được bao nhiêu phần, cô chỉmỉm cười sáng lạn đón nhận ánh mắt của Tịnh Ái.
“Có lẽ chúng ta vốn là chị em, ngày trước bị người ta lừa bán đi ~”
Vãn Tình đưa ra lý do này hiển nhiên là có ý trêu chọc, ý cười trong mắt Tịnh Ái càng rõ ràng hơn, cô ngây ngô nói:
“May là cô không sống cùng tôi, nếu không thì phải chịu khi dễ rồi. Ông nộicủa tôi thường nói may mắn cha mẹ tôi sinh cho ông một cô cháu gái, nếumà sinh hai thì ngày nào cũng đều là đại náo thiên cung mất.”
Tịnh Ái cũng không thừa thắng xông lên, không ai có thể nghe ra được cô cócố ý khiêu khích hay không khi nói lời này. Nhất thời Vãn Tình không nói gì cả, đối với một đối thủ cứ không chịu ra tay, hoặc là cô ấy có kếsách nào khác, tỷ như thông qua người khác mà chiếm được cảm tình củaKiều Tân Phàm chẳng hạn. Về điểm này, cứ theo lời Lai Tuyết và các đồngnghiệp của cô thì biết.
Hoặc là cô ấy đang chờ đợi thời cơ.
“So với cô, khi Hạ Vãn Tình còn nhỏ cũng là một cố bé rất nghịch ngợm. Khiấy, có mấy lần cứ gây chuyện với tôi, hại tôi bị cha mẹ nhốt vào trongphòng. Khi đó tôi đã nghĩ, cô bé này thật giống một thằng nhóc con. Vậymà bẵng một thời gian đã trở thành một cô gái hy sinh chính mình nhiềunhư thế này.”
Lời Tạ Sáng nói không khói khiến Tịnh Ái nhướng mày, tỏ ra vui vẻ nói:
“Thì ra hai người từ nhỏ đã là oan gia nhỉ, thật sự nhìn không ra nha. TạSáng, không phải là trước đây anh có ý với Vãn Tình đó chứ? Có thể nhớvề một người rõ ràng như vậy, quả thật là không phải là thích bìnhthường đâu.”
Tịnh Ái thản nhiên nói khiến Vãn Tình khẽ nhíu mày, cô không tiện nhiều lời, nhưng cô gái này rất giỏi giả vờ.
“Đừng ~ đừng, tôi nào dám thích cô ấy chứ, Hạ Vãn Tình chính là hoa đã có chủ.”
Tạ Sáng vội vàng phủ quyết, giả vờ sợ hãi. Vãn Tình nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi trên mặt Tịnh Ái.
Quả nhiên Tịnh Ái mỉm cười, nhưng ánh mắt cô lại tràn đầy vẻ lạnh lùng, thách thức.