Kiều Tân Phàm nói toạc ra bí mật của nhà họ Kiều, nhưng bà Kiều và Kiều Quý Vân lại càng không có ý che dấu, ông nói:
“Ông Tịnh đến vừa đúng lúc là mùa tốt nhất để ngâm nước nóng.”
Kiều Quý Vân vừa dứt lời, Tịnh Ái đã vui vẻ ra mặt.
“Vậy thật tốt quá, căn bệnh cũ của ông nội cháu mỗi lần đứng lên ngồi xuốngđều rất đau đớn, chỉ có ngâm nước suối nóng thì mới hiệu quả. Chú Kiều,chúng cháu đến quấy rầy chú, chú sẽ không để ý chứ?”
Dung mạoTịnh Ái luôn sáng ngời và nhẹ nhàng, cộng thêm giọng nói và thần tháinày lại càng khiến cô giống như một đứa trẻ hoạt bát, nhưng lại vẫn cósự trầm ổn và tự tin, làm cho người khác không có cách nào cãi lại yêucầu của cô. Hơn nữa lý do khiến người ta càng không thể ghét bỏ cô chính là việc cô là cháu gái của Tịnh Đạo Hoành.
“Khách sáo rồi. Có thể được ông Tịnh ưu ái chính là may mắn của nhà họ Kiều.”
Kiều Quý Vân khiêm tốn đáp lại, vẻ mặt Tịnh Đạo Hoành cũng tỏ ra ôn hòa, lại hết sức cưng chiều nói:
“Đứa cháu gái này của tôi bị tôi chiều hư, chuyện gì nó cũng muốn làm chủ,bệnh ở chân tôi có tính là gì đâu chứ. Đáng tiếc là những cách tôi dùngđể huấn luyện trong quân đội đều chẳng có tác dụng gì. Nếu mà tôi khôngđến đây thì không biết con bé sẽ ồn ào thế nào đâu.”
Tịnh ĐạoHoành vừa nói như thế, không chỉ bộc lộ dáng vẻ gần gũi, bình dị củaông, mà còn thể hiện sự cưng chiều của ông dành cho Tịnh Ái, không aikhông nhận ra được đây chính là bảo bối của Tịnh Đạo Hoành.
“Ông nội ~”
Đôi mắt Tịnh Ái sáng ngời, dáng vẻ cô như thế này rất xinh đẹp, khiến VãnTình không khỏi bấm chặt ngón tay mình, quay sang nhìn Kiều Tân Phàmbằng ánh mắt nghi ngờ.
Ban đầu lý do Kiều Tân Phàm chọn cô là bởi vì Tịnh Ái chăng?
“Nếu như hôm nay đã khéo thế này thì Quý Vân tôi xin mời ông Tịnh và thịtrưởng Hạ ở lại dùng cơm trưa, sau đó lại đến suối nước nóng.”
Lúc này đã là hơn mười giờ ba mươi sáng, trên dưới nhà họ Kiều đã sớm bậnrộn, bây giờ lại có thêm ba vị khách quý đến, cho nên lại càng thêm nhộn nhịp. Còn những nhân vật chính của ngày hôm nay là Vãn Tình và Kiều Tân Phàm đã bị Tịnh Ái thế chỗ.
“Buổi chiều chụp ảnh cưới cũng không muộn, chúng ta vẫn là nên tiếp khách đi đã.”
Vãn Tình ngẩng đầu, vẻ mặt cô điềm tĩnh đón nhận ánh mắt trong trẻo mànghiêm túc dần trở nên áy náy và tán thành của Kiều Tân Phàm.
“Ừm!”
Kiều Tân Phàm thản nhiên gật đầu, nhưng anh cũng không buông tay cô ra, mà chỉ lễ phép cúi chào mọi người để đi thay trang phục.
Vãn Tình để tùy ý Kiều Tân Phàm nắm tay mình, tay còn lại cô nâng váy, nhẹnhàng bước đi. Lúc này cô không có tâm trạng để ý đến ánh mắt của mọingười nữa, ngay cả Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên cũng chỉ như người quađường, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ rằng rốt cuộc Kiều Tâm Phàm cócảm giác thế nào.
Cửa phòng vừa đóng, Vãn Tình còn chưa kịp thayquần áo thì Kiều Tân Phàm đã ôm lấy cô. Cô đón nhận ánh mắt trong trẻonhưng lạnh lùng và nghiêm túc của anh, lòng cô nhói lên từng cơn, nhưngvẫn dũng cảm nhìn thẳng vào anh, dùng hết sức lực để mỉm cười.
“Kiều Tân Phàm, giữ gìn hôn nhân, hay giữ gìn tình yêu, anh đã nghĩ thông suốt chưa?”
Thật ra mặc kệ là giữ gìn hôn nhân hay tình yêu thì đều là bi kịch với Hạ Vãn Tình, không phải sao?
Kiều Tân Phàm dùng nụ hôn để trả lời cô như tỏ ý kiên quyết, nụ hôn của anhmạnh mẽ hơn bao giờ hết, khiến cô không có cách trốn chạy.
Nhưngcách này của anh lại chẳng hề hữu dụng, Vãn Tình đột nhiên đẩy Kiều TânPhàm ra, cảm giác phẫn nộ và sỉ nhục lan tràn trong lòng, nhìn thấy ánhmắt áy náy của Kiều Tân Phàm, cổ họng cô như có gì nghẹn lại, nước mắtchỉ trực trào ra nếu như cô không cố gắng mở to hai mắt.
Dáng vẻnày của Vãn Tình thu hết vào đáy mắt của Kiều Tân Phàm. Cô để tùy anh ôm lấy mặt mình, nhìn thấy biểu cảm cô đơn khó lý giải trên khuôn mặt anh.
“Hạ Vãn Tình, cho anh… thêm một chút thời gian, cô ấy xuất hiện quá đột ngột.”
Ánh mắt Kiều Tân Phàm sáng ngời, chắc chắn cô là sự lựa chọn của anh, nhưng sự cô đơn và bất đắc dĩ trong mắt anh cũng nói lên rằng anh có để ý đến Tịnh Ái. Chuyện này thật khiến người ta không biết nên vui hay nên buồn đây?
“Kiều Tân Phàm, em không yêu cầu tình yêu của anh, chỉ là em vẫn ~” bị tổn thương!
Nếu nói cuộc hôn nhân đầu tiên làm cho cô tuyệt vọng, thì cuộc hôn nhân này là hy vọng với cô. Khi Hạ Vãn Tình cô cố gắng đón nhận hạnh phúc mớinày, cô rất lo sợ ai đó sẽ cắt đứt hy vọng của cô.
Kiều Tân Phàmnói anh thương cô, nhưng cô không thể hiểu được, tình yêu này khiến côkhông dám chắc chắn. Bởi vì Hạ Vãn Tình cô không muốn sống bằng sựthương hại, không muốn miễn cưỡng Kiều Tân Phàm, nhưng cũng không muốnmình bị thất bại thảm hại.
Ngón tay anh ấm áp lau đi giọt nướcmắt nơi khóe mắt cô, Vãn Tình không ngờ cô lại khóc như thế, rõ ràng côkhông muốn yếu đuối, không muốn để mình lại bị tổn thương, nhưng lạinhận ra cô căn bản không thể khống chế trái tim mình.
“Hạ Vãn Tình, em phải tin tưởng anh. Em đã cho anh sự dịu dàng và những điều tốt đẹp, anh rất thích!”
Giọng Kiều Tân Phàm đột nhiên khản đi, bàn tay đỡ gáy cô, áp má cô vào ngực anh, giọng anh vang lên nỉ non.
“Vãn Tình, em biết không? Mỗi khi anh về đến nhà, ôm em vào lòng, có đượcem, anh cảm thấy rất hạnh phúc. Em giống như bảo bối trân quý nhất trênđời này, anh muốn yêu em, hôn em, có em, bảo vệ em. Kiều Tân Phàm tronglúc đó chỉ có một duy nghĩ duy nhất chính là muốn cả đời có được Hạ VãnTình. Nếu đó không phải là yêu, vậy thì là gì nào?”
Ánh mắt Kiều Tân Phàm trầm tĩnh, Vãn Tình ngẩng đầu, chớp mắt khó tin nhìn anh.
Hạ Vãn Tình đối mặt với nguy cơ hôn nhân, thần hồn át thần tính, dáng vẻcô nhút nhát, sợ hãi đã sớm bị anh nhìn thấu. Yêu, khi Kiều Tân Phàmnhấn mạnh điều này, cô hẳn là nên nhảy nhót hân hoan.
“Nếu em không tin thì hãy để thời gian chứng minh tất cả đi.”
Kiều Tân Phàm xoay người thay quần áo, bỏ lại Vãn Tình đang sửng sốt.
Yêu!
Bàn tay nhỏ bé của cô không khỏi nắm chặt tà váy, Vãn Tình mím môi, nghĩ đến lời anh vừa nói, mắt cô trở nên sáng ngời.
p/s: có 1 chút nhầm lẫn ở mấy chương trước, đó là ông Tịnh Đạo Hoành là ông nội chứ không phải là cha của Tịnh Ái ạ.