Trong phòng bệnh yêntĩnh, Vãn Tình chăm chú ăn cơm đã được dọn lên sẵn, dường như không hềquan tâm đến việc Kiều Tân Phàm còn chưa quay lại. Chị Dương lập tứcthức thời lui ra ngoài.
“Vãn Tình, em đi đâu vậy? Đầu còn bị thương mà!”
Vãn Tình vốn đang bình tĩnh ăn cơm, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại,không muốn mình mang dáng vẻ oán phụ kích động. Nhưng khi đối diện vớiánh mắt quan tâm cùng bàn tay dịu dàng xoa đầu cô và lời nói đau lòng,thoáng bất đắc dĩ của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình không khỏi khựng lại.
“Mau ngồi xuống ăn đi.”
Vãn Tình dịu dàng nói, cô cũng không trả lời vấn đề của Kiều Tân Phàm, mà chỉ thản nhiên mỉm cười khi nhìn vào mắt anh.
“Vết thương còn chưa khỏi hẳn, không nên ra gió, có biết không?”
Kiều Tân Phàm ngồi xuống, nhăn mặt, nghiên túc nhìn cô, giống như một ngườithầy đang giáo huấn cô học trò nghịch ngợm. Rốt cuộc Vãn Tình dừng ăn,hờn dỗi nói:
“Biết rồi!”
Kiều Tân Phàm nghe cô nói xong, khóe môi anh mới khẽ cong lên, sau đó cầm lấy đôi đũa, gắp thức ăn vào chén của Vãn Tình.
“Ăn nhiều một chút, bị thương thì phải tĩnh dưỡng thật tốt, hiểu chưa?”
Không biết từ khi nào mà anh hình như đã biết thứ cô thích, Vãn Tình bưngchén cơm lên, cô không ăn và vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhưng cô khôngnói gì, cô sợ một khi nói ra rồi, cuối cùng bản thân cô sẽ không thể đối mặt.
Đúng vậy, Hạ Vãn Tình chỉ vừa có được hạnh phúc nhỏ nhoi cùng cuộc hôn nhân thật sự, cô không muốn huông tay.
“Hiểu rồi, anh mau ăn đi!”
Đột nhiên sắc mặt cô thay đổi, Vãn Tình thoáng ưu tư, điều này khiến KiềuTân Phàm chú ý, nhưng dường như anh hiểu lầm ý cô, nên nhẹ nhàng nói:
“Có thể phải buồn thêm hai ngày nữa, em cố nhịn một chút nhé!”
Giọng điệu của anh như thể đang dỗ một đứa bé. Vãn Tình nhìn khuôn mặt tươicười, tỉnh táo của Kiều Tân Phàm, khóe môi anh cong lên như vậy rất anhtuấn, không hề có chút dối trá nào.
“Kiều Tân Phàm `”
Càng không có chút sơ hở nào như thế càng khiến cho người ta bất an. LòngVãn Tình rối rắm, cô không thể lại làm ra chuyện lừa mình dối người nhưthế.
“Ừ?”
Kiều Tân Phàm chăm chú lắng nghe, anh cũng bắtđầu ăn cơm, vẻ mặt anh thản nhiên, ánh mắt rất dịu dàng như thể đanghưởng thụ sự ấm áp khi hai người bên nhau.
“Cái đó ~”
Lời Vãn Tình nói lộn xộn, lòng cô vẫn do dự và bất mãn.
“Làm sao mà cứ ấp a ấp úng vậy?”
Đôi mắt anh trong suốt như nước, lại vừa thoáng buồn cười. Ánh mắt cổ vũcủa anh rõ ràng như thế, hai ngày qua anh thật sự đã trăm phần trăm quan tâm đến cô, ngày nào cũng tan ca sớm để đến đây cùng cô. Trước mặt côanh không phải là cậu chủ cao quý nhà họ Kiều, mà chỉ đơn giản là mộtngười đàn ông bình thường.
Anh như thế này, chẳng lẽ đều là giả sao?
“Ừm, em muốn nói là Mạc Lăng Thiên cũng bị thương, việc ở công trường khôngphải càng thêm bận rộn sao? Anh không phải tăng ca à?”
Cuối cùng Vãn Tình cũng nói, sau đó cô cúi đầu. Đột nhiên Kiều Tân Phàm bật cười, anh bất đắc dĩ nói:
“Bên đó còn có ba và phó tổng của Mạc thị, anh ít đến đó vài ngày cũng chẳng sao cả.”
Anh thản nhiên nói, nhất thời Vãn Tình cảm thấy mình thật không có tiền đồ, cô lại không nói gì nữa.
Vài phút sau, đột nhiên Vãn Tình mở miệng:
“Hôm nay Tịnh Ái đến thăm em.”
Chính bản thân Vãn Tình cũng ngẩn ra khi cô bỗng buột miệng không suy nghĩ mà nói ra điều này. Cô chăm chú quan sát Kiều Tân Phàm, trong mắt anh làhình ảnh cô nghiêm túc và khẩn trương. Vãn Tình không khỏi thở dài, quảnhiên là cô giấu đầu hở đuôi, rốt cuộc chẳng thành ra cái gì cả.
Lúc này cuối cùng Kiều Tân Phàm cũng hiểu ra một loạt phản ứng của cô, ánhmắt anh không khỏi nhìn về phía giỏ trái cây bên góc tường kia, sau đólại nhìn Vãn Tình bằng ánh mắt tinh tường của mình.
“Cô ấy đã nói gì?”
Ánh mắt của Kiều Tân Phàm chuyên chú, biểu cảm của anh đã thoáng trở nênnghiêm túc, điều này chứng minh rằng anh đang tức giận, Vãn Tình đã dầndần quen với điều này rồi.
Khi Kiều Tân Phàm tức giận, anh sẽ càng tỏ ra bình tĩnh, lý trí.
“Tối hôm đó, anh đã đến gặp cô ấy sao?”
Vãn Tình quyết định bằng bất cứ giá nào cô cũng muốn tìm hiểu. Nhưng giọngcô lại trở nên run rẩy khi nhìn thấy dáng vẻ quyết liệt không nao núngcủa Kiều Tân Phàm.
“Đúng.”
Kiều Tân Phàm đón nhận ánh mắtcủa Vãn Tình, anh cũng không hề khách khí trả lời cô. Vãn Tình chỉ cảmthấy tim cô khẽ nảy lên giống như bị ai đó bất ngờ đụng phải, suýt chútnữa thì không cầm nổi cái chén trong tay.
Cô giật mình khi mìnhkhông tức giận, không khóc lóc chất vấn, càng không tỏ ra đáng thương,uất ức. Cô chỉ cắn chặt môi, không để lộ chút bi thương nào. Cô lại nghe thấy Kiều Tân Phàm thoáng trách cứ và bất đắc dĩ nói:
“Hạ Vãn Tình, cô bé ngốc này, sao em không thể tin tưởng anh chứ?”
Đũa và chén trong tay cô được anh lấy đi, cả người bị Kiều Tân Phàm ôm vàolòng, sau đó anh bế bổng cô lên, đặt cô ngồi trên chân anh, hai mắt giao nhau. Rõ ràng trong mắt anh là tình cảm mãnh liệt, đôi môi anh đặt lênmôi cô, tiến dần, tiến dần đến khi trở thành hôn sâu.
Vãn Tìnhkhông tránh được nụ hôn của Kiều Tân Phàm, cô chỉ có thể bị động nhậnlấy, cho đến khi cô khẽ hừ một tiếng, anh mới đột ngột dừng lại. Khuônmặt tuấn tú của anh lúc này ngoài sự quan tâm, bất đắc dĩ thì còn rấtkiên định:
“Tịnh Ái đã là quá khứ, em hiểu chứ?”
“Anh có yêu cô ấy, nhưng anh hiểu rõ lòng mình hiện tại.”
“Kiều Tân Phàm chưa từng hối hận khi đã cưới Hạ Vãn Tình. Anh không phải là loại người đó.”
Lời Kiều Tân Phàm nói hệt như bùa chú, Vãn Tình bất giác nhìn anh, nghetừng lời anh nói. Đột nhiên cô cảm thấy mình quả thật giống như một đứabé thiếu cảm giác an toàn, cô không nhịn được bật khóc.
“Kiều Tân Phàm!”
Khi Vãn Tình vươn tay ôm lấy Kiều Tân Phàm, mắt cô đẫm nước, đáp lại cô làcái ôm ấm áp mà mạnh mẽ của Kiều Tân Phàm. Anh nhẹ nhàng, che chở vỗ vỗlưng cô.
“Anh đến gặp cô ấy, nhưng anh không đi một mình. Nếu anh biết em đến, nhất định anh sẽ ở đó chờ em.”
Anh lần nữa nhẹ giọng bổ sung, để mặc cho Vãn Tình thỏa thích khóc ướt một mảng âu phục của anh.