Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Trong cuộc đời, có một loại dày vò rất thống khổ, không phải là chưa từng có được hay đã mất đi, mà là lo được lo mất.

Khi cô ở bên Mạc Lăng Thiên, có vẻ như là có, nhưng thực chất là không hềcó gì cả. Cho nên khoảnh khắc khi cô xoay người bỏ đi, bất quá cũng chỉlà tự mình sáng tỏ mọi chuyện, để rồi hoàn toàn thừa nhận thất bại màthôi.

Nhưng đối với Kiều Tân Phàm, Vãn Tình mới thật sự trải nghiệm được cảm giác lo được lo mất.

Cũng không phải là Hạ Vãn Tình quá dễ dàng tin tưởng Kiều Tân Phàm, mà sựtin tưởng của cô đã sớm là một sự tín nhiệm với cuộc đời, một sự cố gắng kiên cường cần thiết.

Kiều Tân Phàm, nếu mọi thứ đều là sự thật, nếu cô ấy đã là quá khứ, thì hãy cho phép em ích kỷ và ngang ngược, được chứ?

“Kiều Tân Phàm, nếu việc anh đến thăm cô ấy là chuyện mà anh phải làm, thì mong anh cũng hãy làm điều đó cho em.”

Ngón tay Vãn Tình nắm chặt lấy âu phục của Kiều Tân Phàm, cô không nhìn anh, cũng không thèm để ý đến việc anh có đồng ý hay không. Nếu như anhkhông làm được, vậy thì Hạ Vãn Tình cô sẽ thu lại hết mọi sự tin tưởngvà cảm động.

“Vãn Tình!”

Giọng Kiều Tân Phàm vang dội, nhưng Vãn Tình lại nói tiếp:

“Anh có thể kề vai chiến đấu cùng em, để em đối mặt với thất bại và nhục nhã của chính mình. Vậy thì Hạ Vãn Tình này cũng có trách nhiệm diệt trừsạch sẽ hết oanh yến bên cạnh chồng em.”


Vãn Tình rời khỏi vòngtay Kiều Tân Phàm, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt kiên quyết khôngcho phép lảng tránh của anh. Anh dùng tay lau nước mắt trên má cô, ánhmắt anh ngầm đồng ý, cười khổ nói:

“Hạ Vãn Tình em mãi mãi cũng không thể là chú chim nhỏ yếu ớt nép vào người anh sao?”

Vãn Tình nhìn khuôn mặt đã dịu xuống của Kiều Tân Phàm, thoáng đau lòng vừa rồi đã không còn rõ ràng nữa. Cô còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng chỉcất giấu trong lòng, không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô không muốn nói rahết những lời khoe khoang của Tịnh Ái.

“Chú chim nhỏ yếu ớt?”

Đôi mắt sáng ngời của Vãn Tình hoài nghi nhìn Kiều Tân Phàm hết sức động lòng người.

Ánh mắt Kiều Tân Phàm không khỏi mê muội, chăm chú nhìn đôi môi cô.

“Cô gái yếu ớt như chú chim nhỏ là người biết để người đàn ông gánh vác phong ba bão táp, nhưng Hạ Vãn Tình lại không làm thế.”

Nói xong, khóe môi anh khẽ cong lên, sác thái trong đôi mắt anh khiến VãnTình dần hiểu rõ rằng anh thích khi cô không hiểu, thích cô trực tiếp và đơn thuần.

“Nam và nữ đều có điểm yếu của riêng mình. Người đànông có thể làm bầu trời che chở cho phụ nữ. Phụ nữ cũng có thể trở thành hậu thuẫn cho anh ta. Kiều Tân Phàm, em có thể cho anh thời gian đểgiải quyết quá khứ của mình. Nhưng em không có dũng cảm để đối mặt vớisự lừa dối và phản bội nữa đâu. So với việc chờ đợi trong bất an saulưng anh, chi bằng hãy cho em một cơ hội trực tiếp.”

Khi Vãn Tình nói lời này, khuôn mặt cô vô cùng chuyên chú, giống hệt như dáng vẻ sau khi khóc một trận đã đời, cô ôm bó hoa hồng, mỉm cười vui vẻ nói vớianh trai rằng hoa thật đẹp.

Có lẽ do từng phải đối mặt với sựlạnh lùng và châm biếm của Mạc Lăng Thiên, Vãn Tình lần này cố gắngtranh thủ cơ hội để trả giá, cô tình nguyện chịu đau, chứ không muốnkhóc lóc chờ đợi.

“Được rồi, nếu Hạ Vãn Tình đã muốn làm một nữchiến sỹ kiên cường, vậy thì em hãy đứng bên cạnh Kiều Tân Phàm anh,chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề đi!”

Ánh mắt của Kiều TânPhàm lúc này không hề lạnh lùng, xa lạ như lần đầu tiên gặp mặt, mà tràn đầy sự cưng chiều. Cảm giác này khiến cho bất cứ cô gái nào cũng cảmthấy hạnh phúc, cho nên cần phải cố gắng nắm giữ, không để vuột mất.

“Kiều Tân Phàm ~”

Đột nhiên Vãn Tình nghiêm túc gọi tên Kiều Tân Phàm khiến anh bất giác cảm thấy nghi hoặc và lo lắng.

“Còn gì cần hỏi thì cứ hỏi, đừng giấu ở trong lòng.”


Lời Kiều Tân Phàm nói khiến Vãn Tình không thể tiếp tục nghiêm túc nữa, cô dịu dàng, nũng nịu, ngọt ngào nói:

“Được làm bảo bối của Kiều Tân Phàm rất hạnh phúc, cho nên Hạ Vãn Tình rấtquý trọng, vì thế mà Hạ Vãn Tình không muốn chia sẻ cùng bất cứ ai cả.”

Vãn Tình chân thành nói, giọng cô thoáng chờ mong. Khát vọng hạnh phúc chính là thiên chức của mỗi người phụ nữ.

“Ha ~”

Câu trả lời dành cho Vãn Tình là nụ cười khẽ của Kiều Tân Phàm. Khuôn mặttuấn tú tươi sáng biết bao, anh mạnh mẽ ôm lấy cô, bế bổng cô lên, sauđó đặt Vãn Tình ngồi xuống bàn ăn, tiếp túc bữa cơm dang dở lúc nãy.

Chỉ trong chớp mắt, thiên đường địa ngục phân định rõ ràng, muốn bảo vệtrái tim mình thật tốt, nhưng lòng cô đã sớm không tự chủ mà loạn nhịpvì anh. Tình yêu không phải là thứ tình cảm muốn ngăn cản là có thể tiêu biến mất được.

“Kiều Tân Phàm, em không phải heo, cũng không phải là tuổi con heo.”

Vài phút sau, Vãn Tình không nhịn được kháng nghị, có lẽ là tâm tình tốt hơn nhiều, cho nên cô bắt đầu đùa giỡn.

Trong chén đầy ắp thức ăn mà Kiều Tân Phàm gắp cho cô, Vãn Tình nhíu mày, vừa kháng nghị, vừa đổ chén của mình vào chén anh, ra vẻ vô tội và thoángmong đợi nhìn anh, đồng thời có một ý nghĩ xẹt qua trong đầu.

Bệnh sạch mà Tịnh Ái nói…

“Hiện tại em bị thương, phải ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng.”


Kiều Tân Phàm cũng không vui vẻ khi Vãn Tình đổ vào chén anh, giọng anh thoáng nghiêm túc.

Đột nhiên Vãn Tình dâng tràn nhiệt huyết, cô hôn nhẹ lên mặt anh, sau đó đỏ mặt thúc giục:

“Anh mau ăn đi!”

Vãn Tình cũng không phải là một cô gái dịu dàng, nhõng nhẽo, cho nên sau khi làm như vậy xong, cô hết sức xấu hổ.

Kiều Tân Phàm không trả lời cô, nhưng lại dùng động tác thay cho đáp án. Khi Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm thật sự ăn thức ăn cô đổ vào, cô không khỏi mỉm cười, nhưng cũng không bỏ qua ánh mắt của anh đang nhìn cô:

“Vãn Tình, em đang quyến rũ chính chồng mình đấy sao?”

Kiều Tân Phàm nói xong, đột nhiên Kiều Tân Phàm vươn tay kéo Vãn Tình vàolòng. Cô còn chưa kịp giãy dụa thì anh đã hôn cô, sau đó hai người nhưcá gặp nước, quấn quýt lấy nhau, hôn môi ngọt ngào.

Tiếng đập cửa vang lên thùng thùng, Vãn Tình bỗng tỉnh táo lại, bất giác cô trừng mắt liếc Kiều Tân Phàm một cái, vội vàng cài lại hai chiếc cúc áo đã bị anh tháo ra từ khi nào. Khi cô còn đang mặt đỏ, tim đập thì người kia đãđẩy cửa vào.

Ngoài cửa, ngoài gương mặt dịu dàng hơn bình thườngrất nhiều của cha mẹ, thì còn có một người khác xuất hiện khiến Vãn Tình không khỏi vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận