Tình thế trở nên kịch liệt, tính tình Tuyết Dao từ trước đến nay rất nóng nảy, mà hiện tạicòn đột nhiên bị kích thích, lại không có gì kìm hãm, cô như thể muốnmạnh mẽ nổ tung.
Hoàn cảnh này thật sự vượt qua dự liệu của VãnTình, còn Lai Tuyết tức giận và oan ức vì bị Tuyết Dao công kích, cô tacúi đầu, bàn tay nhỏ bé vội vàng túm lấy đầu vai Mạc Lăng Thiên, sau đóanh ta mở miệng nói:
“Liêm Tuyết Dao, cô nói chuyện lịch sự một chút.”
Nói xong, Mạc Lăng Thiên liền lạnh lùng, cao ngạo tự động đẩy xe lăn, nhưthể không muốn nhìn thấy Tuyết Dao thêm một giây nào nữa. Điều này càngkhiến cho cô phát hỏa.
“Tôn trọng? Đối với loại đàn ông nay Tầnmai Sở, bội tình bạc nghĩa, có mắt không tròng, ăn trong nồi nhìn trongbát như anh và loại đàn bà giả vờ giả vịt, âm mưu đùa giỡn như cô ta thì không xứng để tôi tôn trọng.”
Liêm Tuyết Dao càng nói càng độc,mỗi một câu đều có thể khiến người ta tức giận không nói nên lời. VãnTình cảm thấy nếu như cô cũng có khí thế và tính cách như thế này, hẳnlà lúc đó cô cũng sẽ mắng như vậy, nhưng đáng tiếc là cô không làm được, mà hiện tại cô cũng không cần phải làm thế nữa rồi.
“Tuyết Dao, đừng nói nữa.”
Vãn Tình không khỏi bước đến ngăn cản, Kiều Tân Phàm bước đến ôm lấy đầu vai cô, thoáng nhíu mày, nhưng lại không hề nói gì.
“Tại sao lại không nói, mình càng muốn nói. Lúc trước cậu đã làm nhiều việcvì anh ta như vậy, tim anh ra bị chó ăn mất rồi à. Từ một nhân viên nhỏbé ở văn phòng đến ánh mặt trời sáng chói, Mạc Lăng Thiên anh chó má,không có sự giúp đỡ của Vãn Tình, anh cho là anh dễ dàng thành công thếsao?”
Tuyết Dao càng lúc càng kích động thay cho Vãn Tình. CònMạc Lăng Thiên đã trở nên tức giận, nhìn Tuyết Dao bằng ánh mắt gần nhưgiết người. Không thể không nói Mạc Lăng Thiên có một tính cách lãnhkhốc đặc thù, trước kia anh ta luôn luôn im lặng, theo thời gian ngàycàng trưởng thành, hiện giờ anh ta vụt sáng trở thành một người đàn ôngđầy khí phách.
“Cô nói cái gì?”
Khuôn mặt Mạc Lăng Thiên ngay cả khi giằng co với Vãn Tình cũng chưa từng lãnh khốc đến mức này.
Hiển nhiên là Liêm Tuyết Dao đã chạm vào chỗ đau của anh ta. Đây chính làđiểm yếu của anh ta, và cũng là điều mà Vãn Tình luôn cố gắng bảo vệ.
“Tôi nói gì à, tôi nói là lúc trước khi anh còn ở văn phòng, một triệu láđơn đó là Vãn Tình đã lén phát đi cho anh, thậm chí còn không có cả thời gian ăn cơm trưa. Tôi nói, hạng mục đầu tiên của anh là do Vãn Tình tìm đến tôi, chạy trước chạy sau, nhờ vả thầy hướng dẫn, lại móc nối quanhệ, cuối cùng mới khiến cho nhà đầu tư kia đồng ý nhòm đến. Tôi nói, mỗi lần anh gặp cực khổ đều có một cô gái phấn đấu quên mình vì anh, rồilại sợ anh biết, sợ làm tổn thương cái tự tôn nực cười của anh, sợ ~”
Ánh mắt của Mạc Lăng Thiên sắc nhọn nhưng lại ẩn ẩn khiếp sợ, khuôn mặttuấn tú căng thẳng, như thể gân xanh trên trán đều hiện lên rõ ràng làmcho Tuyết Dao không khỏi sợ hãi mà dừng lại.
“Cô còn biết gì nữa?”
Giọng Mạc Lăng Thiên khàn khàn vang lên đầy chấn vấn, Liêm Tuyết Dao còn muốn nói tiếp nhưng Vãn Tình đã nhanh chóng kéo cô lại. Dù cho như thế nàothì đều đã qua rồi, cô không cần khoe ra việc này với Mạc Lăng Thiên.Những điều mà cô từng làm vì anh là cô cam tâm tình nguyện. Hiện giờ côkhông muốn nhắc đến nữa, là vì anh ta đã không còn là gì của cô nữa.
“Tuyết Dao, đủ rồi. Mới vừa xuống máy bay, hẳn cậu cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi!”
Giọng Vãn Tình có vẻ nghiêm khắc và thoáng thức giận, Tuyết Dao cũng dần dầnbị khí thế của Mạc Lăng Thiên dọa, lại nhìn thấy dáng vẻ không đồng ýcủa Vãn Tình, cô không thể không dịu xuống, một lần nữa xách hành lý lên tay, xoay người chuẩn bị đi thì lại nghe Lai Tuyết nói:
“Hạ VãnTình, cô có ý gì? Cô đã tìm được hạnh phúc của chính mình, chẳng lẽ anhtrai tôi không tốt với cô sao? Những việc từng làm cho Lăng Thiên còncần phải mang ra khoe sao hả? Bây giờ cô cố ý mượn lời người khác nói ra chứ gì? Rốt cuộc cô muốn gì chứ?”
Lời nói của Lai Tuyết khiến Tuyết Dao quay phắt lại, chuẩn bị mở miệng phản bác thì Vãn Tình lại nói trước.
“Cô nói đúng, tôi đã tìm được hạnh phúc của mình, chồng tôi đối với tôi rất tôi, tôi rất hạnh phúc. Mạc Lăng Thiên kia đã hết rồi, tôi đã sớm không thèm nữa. Tôi cần gì phải tranh công? Sao lúc trước tôi không nói màbây giờ cần phải mượn lời người khác chứ?”
Vãn Tình dựa vào lòngKiều Tân Phàm một cách tự nhiên, anh ôm đầu vai cô. Vãn Tình ngẩng lênmỉm cười nhìn anh, sau đó mới xoay sang nhìn sắc mặt dần dần trở nênphức tạp của Mạc Lăng Thiên.
“Tôi nói rồi, tôi không cần sự cảmkích của Mạc Lăng Thiên, vĩnh viễn cũng không cần. Nếu tất cả đàn ôngtrên đời này đều chết sạch, tôi cũng không cần. Cho nên, những lời nóivừa rồi bất quá chỉ là do bạn tôi bất bình không nhịn được phải nói ramà thôi. Nếu cô cảm thấy không chịu được thì tôi cũng chẳng có cách nào. Ông xã, chúng ta đi. Tuyết Dao, bọn mình tiễn cậu.”
Vãn Tình vừa nói xong, cô kéo tay Kiều Tân Phàm, thậm chí còn cố ý tỏ ra ngạo nghễ dựa vào lòng anh, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Nếu nói chỉ vì mặt mũi thì Hạ Vãn Tình cô cũng không hà tất phải tích cựcnhư thế với Mạc Lăng Thiên. Nhưng cô không thể khiến cho Tuyết Dao cũnghiểu điều đó, cho nên cô ấy nhất quyết phải làm sáng tỏ. Vãn Tình côkhông cần Mạc Lăng Thiên cảm kích, lại càng không muốn khoe khoang.
Hai người phía sau quả nhiên không thể nói gì nữa, chỉ là không cam lòng nghiến răng nghiến lợi nhìn Liêm Tuyết Dao và Vãn Tình.
“Quá tuyệt, quá đã!”
Vào thang máy, Tuyết Dao hết sức vừa lòng tươi cười, cô nhìn vẻ mặt bìnhtĩnh mà lạnh lùng của Vãn Tình, lại liếc Kiều Tân Phàm một cái, rồi rấthứng chí nói:
“Em rể Kiều, vừa rồi cô gái kia chính là tiểu tam,là biểu tượng của hồ ly tinh. Đàn ông các anh hễ gặp thì phải cẩn thậnmột chút, đừng thấy cô ta đáng thương, cô ta một bụng toàn ý nghĩ xấu xa đấy. Nếu mỗi ngày mà phải gặp cô ta thì đúng là số con rệp rồi.”
Trên trán Kiều Tân Phàm và Vãn Tình hiện lên vai vạch đen. Sau đó, Vãn Tình lại nghe thấy Kiều Tân Phàm dịu dàng, bình tĩnh nói:
“Lai Tuyết là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.”
Dường như lúc này Liêm Tuyết Dao mới hiểu được lời nói vừa rồi của Lai Tuyết, cô không khỏi kinh ngạc. Dáng vẻ cô như thể gặp quỷ nhìn Vãn Tình vàKiều Tân Phàm.