Trên thế gian này, duyên phận không phải là vấn đề thời gian sớm hay muộn,mà chính là vào một khoảnh khắc nào đó khi tôi nhìn thấy bạn và bạn cũng nhận ra tôi. Tình yêu là như thế, tình thân cũng như vậy.
Duyên phận chính là quanh đi quẩn lại bạn cũng không thể thoát khỏi được số mệnh.
Vãn Tình nghĩ, có lẽ chính vào giây phút này, bánh xe định mệnh đã lăn bánh, mang đến cho cô trực giác mãnh liệt như thế này.
“Vãn Tình ~”
Kiền Tân Phàm gọi tên cô, không phải cô không nghe, mà cô còn đang chú ý vào mặt tì hưu của chiếc vòng cổ nên không quay lại nhìn anh mà lấy mảnh vỡ của sợi dây tì hưu của mình ra, bình thản nói với Tịnh Vanh đang bấtngờ kia:
“Ông có quen người nào tên là Dương Hiểu An không?”
Giọng cô vừa như khẳng định, lại vừa như hoài nghi.
Ánh mắt của Tịnh Vanh lúc càng càng khiến người khác thêm sợ hãi, thế nhưng Vãn Tình không hề sợ hãi, mà nược lại cô càng bình tĩnh và thoáng phẫnnộ. Cô không biết ông ta là một người đàn ông như thế nào, nhưng nếu như đây thật sự là người cha đã bỏ rơi cô thì liệu cô có còn hòa nhã đượchay không.
“Cháu là con gái của Dương Hiểu An sao?”
VãnTình chưa từng bị ai tra hỏi như phạm nhân bằng ánh mắt lạnh lẽo thếnày. Khi cô đối diện với ông ta, cô đã không còn cảm giác sợ hãi nữa, mà càng thêm bình tĩnh.
“Dương Hiểu An là gì của ông?”
Câu nói của Vãn Tình khiến Tịnh Vanh hơi cứng đời, và cách đó không xa đã có một người đang chạy đến.
“Cha ơi !”
Sau khi giọng Tịnh Ái vang lên thì mọi thứ lại yên lặng trở lại. Hiển nhiên là cô ta không ngờ sẽ gặp Vãn Tình và Kiều Tân Phàm ở đây cũng như tình thế gay gắt hiện tại. Ánh mắt Vãn Tình bình tĩnh và phẫn hận như thếnày khiến bất cứ ai cũng sẽ hiểu đang có chuyện gì.
Vãn Tình không chú ý đến Tịnh Ái, mà vẫn nhìn Tịnh Vanh, rồi ông ta thản nhiên nói:
“Cha ~ Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt của Tịnh Ái nhìn về phía chiếc vòng cổ của Tịnh Vanh và mặt ngọc tì hưu trong tay Vãn Tình.
Giọng Tịnh Ái hơn run run, hiển nhiên cô ta không muốn tin những gì mình nhìn thấy chính là điều mà bản thân đã đoán ra từ trước.
“Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”
Tịnh Vanh không trả lời Tịnh Ái, mà nhìn Vãn Tình bằng ánh mắt dần trở nên dịu dàng và kích động.
Thế nhưng Vãn Tình lại cắn chặt răng nhìn Tịnh Vanh một lúc, sau đó lạiliếc qua Tịnh Ái một cách hoài nghi, rồi quay người kéo Kiều Tân Phàmđi.
“Cha, đây là chuyện gì? Tại sao cô ta lại co chiếc bùa hộ mệnh đó chứ?”
“Cha ~”
Giọng Tịnh Ái hiển nhiên cũng đầy xúc động và phẫn nộ khi đã đoán ra được sựthật. Nhưng Tịnh Vanh lại không hề để ý đến cô ta, mà tiếp tục đi vềphía Vãn Tình.
“Chú Tịnh, vợ tôi không được khỏe, mong chú đừng khiến cô ấy kích động.”
Lời Kiều Tân Phàm nói khiến Tịnh Vanh dừng bước, nhưng Tịnh Ái lại nhanh chân đuổi theo và nói:
“Hạ Vãn Tình, cô đang trốn tránh sao?”
Vãn Tình dừng bước, quay người nhìn ánh mắt trong trẻo hiện rõ sự phẫn hận của Tịnh Ái đang nhìn cô, cô khẽ nhếch mép cười nhạt.
“Cô Tịnh, cô nói rõ ràng ra đi.”
Vãn Tình thẳng thắn đối diện với ánh mắt của Tịnh Ái, cô không thể để thuacô ta bất cứ điều gì cả, dù là Kiều Tân Phàm hay Tịnh Vanh.
“Kiều, là anh sợ cô ta và tôi phát hiện ra là chúng tôi có quan hệ huyết thống nên mới đưa cô ta ra nước ngoài du lịch chứ gì?”
Nhưng không ngờ Tịnh Ái lại lảng câu chuyện sang hướng khác, ánh mắt cô tanhìn Kiều Tân Phàm đầy tinh ranh, khiến người ta thấy rõ cô ta hoàn toàn không tầm thường.
Lòng Vãn Tình chấn động, cô quay sang nhìnKiều Tân Phàm, nhưng cô cũng đã hiểu ra rằng nếu chiếc vòng kia có thểgiúp Tịnh Ái đoán ra được thân thế của cô, thì hẳn là cô ta cũng có mộtchiếc giống như vậy. Có lẽ Kiều Tân Phàm đã từng nhìn thấy, cho nên ngay từ bữa cơm tối ngày hôm đó, sự kinh ngạc của anh đã chứng minh có thểanh đã đoán ra được quan hệ giữa cô và Tịnh Ái.
Sau đó, anh lậptức quyết định đưa cô ra nước ngoài. Vãn Tình vẫn nhớ rõ cô đã tự nóivới mình một câu: ‘không biết gì cả chính là hạnh phúc.’
Bởi vì câu nói này mà Kiều Tân Phàm quyết định giúp cô trốn tránh sự thật mà cô phải đối mặt này sao?
“Kiều, là anh sợ đối mặt với tôi, hay là muốn bảo vệ cô ta?”
Giọng Tịnh Ái trong trẻo như ngọc bóc trần sự thật khiến lòng Vãn Tình chợtnổi sóng, lại thêm nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và hờ hững của Kiều TânPhàm, lòng Vãn Tình càng thêm rối ren.
Kiều Tân Phàm, là anh muốn bảo vệ em, hay là sợ đối mặt với cô ta?
Khi Vãn Tình nhìn vào đôi mắt tinh anh của Kiều Tân Phàm, dường như cô đã tìm được câu trả lời mà mình muốn.
“Tôi không muốn vợ của mình phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
Khi Kiều Tân Phàm nói lời này, anh nghiêm túc nhìn Tịnh Ái, rồi lại nhìn về phía Tịnh Vanh.
Tịnh Ái hơi hơi hoảng hốt, rồi cũng trừng mắt nhìn Kiều Tân Phàm:
“Kiều, anh là tên đàn ông dối trá.”
Tịnh Ái vẫn tràn đầy tự tin, tất cả những lần chạm mặt nhau, cô ta luôn biết nói bóng gió, dùng chiến thuật tâm lý, nhưng lần này cô ta cũng khôngkhỏi thốt ra lời trách mắng, sau đó lại nói với Vãn Tình:
“Nếu cô là con gái riêng của cha tôi, tôi sẽ không phân biệt đối xử với cô đâu.”
Câu nói này nghe có vẻ êm tai, nhưng cũng thể hiện rõ ràng vị thế của côta. Vãn Tình đón nhận ánh mắt của Tịnh Ái, cô cũng từ tốn đáp lại:
“Kiều Tân Phàm đã là chồng của tôi rồi, mong cô Tịnh tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy.”
Sau đó, Vãn Tình lại nhìn Tịnh Vanh, dùng tất cả sự bình tĩnh nói với ông ta:
“Nếu như tôi bất hạnh là con của ông, vậy thì hãy quên tôi đi, tôi cũng không có một người cha như vậy.”
Vãn Tình nói xong, cô nắm lấy tay Kiều Tân Phàm, một lần nữa xoay người bỏ đi thì Tịnh Vanh lại nói:
“Con không phải là con riêng, ta và Dương Hiểu An là quan hệ vợ chồng danh chính ngôn thuận.”
Những lời này của Tịnh Vanh không chỉ khiến Vãn Tình khiếp sợ, mà cả Tịnh Ái cũng khó tin nhìn ông ta.
“Cha, cha lừa mẹ!”
Nhưng Tịnh Vanh dường như không nhìn thấy ánh mắt và sự nghi ngờ của Tịnh Ái, ông chỉ nhìn Vãn Tình.
“Ta tìm con là muốn đưa con đến gặp mẹ con.”