Vãn Tình nhìn thấy sự đau đớn lóe lên trong mắt Tịnh Vanh, cô trầm mặc một lúc, sau đó chấp nhận yêu cầu của ông.
“Cha, trong lúc vô cùng bận rộn, đột nhiên cha đến thành phố này không phải là vì thăm con, mà để tìm cô ta sao?”
Tịnh Ái khó tin nhìn người đàn ông mà cô vẫn luôn hằng tôn kính này, nhưng Tịnh Vanh quay sang nói với cô:
“Chuyện này, sau khi về ta sẽ giải thích với con.”
Khóe môi Tịnh Ái giật giật nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tịnh Vanh. Cô takhông tiếp tục troi hỏi nữa, mà liếc nhìn Kiều Tân Phàm và Vãn Tình, sau đó xoay người bỏ đi.
“Vãn Tình đang không được khỏe, cháu nghĩ cô ấy không đi xe lúc này được đâu.”
Sắc mặt Vãn Tình hơi tái nhợt, tuy rằng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng sựthật thì trong lòng cô vô cùng rối bời. Cha, mẹ đều vẫn còn sống, nhưngcô lại sống ở nhà người khác nhiều năm như thế, cô thật không hiểu nổi!
Kiều Tân Phàm vừa nắm tay cô vừa tình bày với Tịnh Vanh. Vẻ mặt ông cũng dịu dàng đi rất nhiều.
“Vậy ta sẽ đợi hai ngày, sau khi nghi ngơi rồi hẵng đi.”
Có thể thấy rõ, thời gian hai ngày dường như rất quý giá đối với Tịnh Vanh qua ánh mắt quan tâm của ông, nếu không phải thế thì ánh mắt của ông sẽ vẫn luôn sắc bén như dao.
“Không cần lâu như vậy, ngày mai là ổn rồi.”
So với bất cứ ai, Vãn Tình càng muốn biết, nhiều năm qua Dương Hiểu Anlạnh lùng bỏ rơi cô ở trại trẻ mồ côi, không quan tâm, không để ý là vìtình yêu sao?
Theo cảm nhận của cô về mẹ thì bà chắc hẳn không phải là một người phụ nữ máu lạnh, vô tình mà.
“Ngày mai, ta sẽ đến đón con.”
Tịnh Vanh nhìn sắc mặt Vãn Tình, dặn dò cô xong, nhưng lại không đi ngay.Lúc này Kiều Tâ Phàm giúp Vãn Tình nói ra những gì cô muốn nói.
“Cháu nghĩ Vãn Tình bây giờ rất cần yên tĩnh, cháu đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước.”
Tịnh Vanh gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầu vẻ quan tâm và dịu dàng. Vãn Tình dựa vào lòng Kiều Tân Phàm, cô không muốn nhìn thấy sự dịu dàngcủa ông, tình cha của ông đến quá trễ, nhất thời cô không thể nào tiếpnhận được.
“Tân Phàm, em không sao.”
Vãn Tình thấy Kiều Tân Phàm định bế bổng cô lên thì cô cố sức đứng thẳng dậy,mỉm cười thản nhiên:
“Về nhà rồi thì em phải chú ý nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Giọng Kiều Tân Phàm ấm áp và nhẹ nhàng, Vãn Tình có thể cảm nhận được TịnhVanh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cô cũng nhìn thấy Tịnh Ái đứng cách đókhông ra, khuôn mặt cô ta khuôn túc, ánh mắt dường như vẫn không ngừngquấn lấy cô.
“Kiều Tân Phàm, em không yếu đuối đến thế đâu mà.”
Vãn Tình nắm chặt cánh tay Kiều Tân Phàm, nói với anh, đồng thời nhìn anh bằng ánh mắt đầy cảm kích và nghiêm túc.
Sự yếu đuối mà cô nói đến không chỉ là về cơ thể, và còn về tinh thần, tỉ như dự tính ban đầu của anh khi đưa cô đi du lịch vậy.
Nhưng Kiều Tân Phàm nhìn cô một cái rồi không nói thêm gì nữa, mà chỉ ôm cô lên xe về nhà họ Kiều.
Cùng lúc cô nhận tin chấn động khi gặp Tịnh Vanh thì trên dưới nhà họ Kiềuđã đang hết sức nhộn nhịp rồi, nhất là bà Kiều, từ xa đã đứng chờ ở cửalớn. Khi Vãn Tình và Kiều Tân Phàm xuống xe, bà Kiều đã nắm lấy tay cô,quan sát sắc mặt cô, rồi nói:
“Hai đứa thật là sơ ý, bà nội không nhắc thì cũng quên luôn việc này.”
“Cháu xem, sắc mặt này, cơ thể này thật sự không ổn, tháng đầu mang thai làthời kì nguy hiểm, ta thấy sau này, Vãn Tình đừng đi làm nữa, ở nhà yêntâm dưỡng thai.”
“Còn nữa, chị Dương, mau chóng sắp xếp phòng embé, những món đồ chơi của Tân Phàm và Minh Kiều thì đều mang sang phòngkhác hết.”
Trước sự rốt suột của bà Kiều, Vãn Tình nhất thời không biết phải nói thế nào, cô đành nhìn Kiều Tân Phàm bằng ánh mắt cầu cứu.
“Bà nội ơi, Vãn Tình không yếu ớt như bà nghĩ đâu ạ, chỉ cần chú ý chăm sóc mà thôi, cô ấy vẫn có thể làm những việc vừa sức mà ạ.”
Bà Kiềunghe xong liền liếc Kiều Tân Phàm, mặc kệ anh nói gì, bà chỉ nhìn sắcmặt Vãn Tình, rồi bảo chị Dương bưng lên một chén canh bổ dưỡng, nhẹnhàng và không dầu mỡ, khiến cô vừa nhìn liền cảm thấy đói bụng.
Chỉ là do mọi người đều đang chăm chú nhìn nên Vãn Tình trở nên ngượng ngùng.
“Bà nội, mọi người như thế này sẽ gây áp lực với chị dâu đấy ạ, cứ như là bảo vệ gấu trúc không bằng.”
Kiều Minh Kiều nói xong, cô xoay người lên lầu, bà Kiều thấy thế thì cũng ho khan một tiếng, nghiêm mặt dặn dò người làm:
“Mọi người mau giải tán.”
Bà Kiều ra lệnh cho mọi người, nhưng bà thì vẫn đứng ở đó, Vãn Tình cúiđầu cười cười, cô cũng chú ý đến việc không thấy bóng dáng Lai PhượngNghi và Lai Tuyết đâu, nhưng cô không nghĩ gì nhiều, chỉ chuyên tâm uống hết chén canh.
Cảm giác lúc này khiến Vãn Tình cảm thấy rất ấmáp, giúp cô bình ổn tâm trạng nổi sóng khi gặp Tịnh Vanh vừa rồi. Côuống hết chén canh khiến bà Kiều rất vui mừng.
Khi bà Kiều lại gọi chị Dương bưng chén thứ hai lên thì liền nghe thấy chị Dương nói vọng vào:
“Lão phu nhân, bà thông gia đến ạ.”
Vãn Tình sửng sốt, cô không ngờ Cát Mi Xảo lại đến vào lúc này, không biết bà ấy đến đây là có ý gì.
So với sợ nghi hoặc của Vãn Tình thì bà Kiều cũng cảm thấy rất khó hiểu,hiển nhiên là bà không hiểu gì cả về thân thế của Vãn Tình, bà chỉ biếtcô không vui vẻ gì cả khi đột nhiên thân thế bị công khai.
Lúc này khi thấy Cát Mi Xảo, bà Kiều lại càng thêm khách sáo.
“Sao đột nhiên bà thông gia lại đến đây? Chị Dương mau mời trà.“
Cát Mi Xảo chào hỏi dăm ba câu với bà Kiều xong thì lại nhìn sang Vãn Tình.
Vãn Tình thấy sắc mặt của Cát Mi Xảo đã tốt hơn rất nhiều so với tuầntrước, và Hạ Vãn Dương đi cùng bà ấy cũng đang mỉm cười. Dù cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn gọi:
“Mẹ, anh hai?”
Cát Mi Xảo nhìn vẻ mặt khó hiểu của Vãn Tình, lại thấy chén thuốc trước mặt cô, bà cười quan tâm nói:
“Không khỏe sao? Phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Vãn Tinh vẫn không hiểu tại sao Cát Mi Xảo lại thay đổi 180 độ thế này thì lại nghe thấy bà nói:
“Mẹ đã biết rõ thân thế của con rồi, hôm nay mẹ đến là muốn nói với con,tuy rằng cha mẹ ruột của con đã không còn nữa, nhưng vẫn còn người mẹnày, con vẫn là con gái của nhà họ Hạ chúng ta.”
Vãn Tình nhìn vẻ mặt ôn hòa của Cát Mi Xảo, cô chỉ cảm thấy đầu mình như bị ai đập một cái, sắc mặt đột nhiên lại trắng bệch.