Tại nhà họ Kiều, khi Vãn Tình và Kiều Tân Phàm về đến, bà Kiều liếc nhìnhai người bằng một vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nhưng khi bà nhìn thấy túi lớn túi nhỏ đầy màu sắc trong tay anh thì sắc mặt cũng dịu đi rấtnhiều.
“Về rồi à, mau vào ăn cơm đi.”
Giọng bà Kiều đã dịu dàng hơn phần nào, sau đó chị Dương lập tức bưng anh đại bổ đã sắc xong đến trước mặt Vãn Tình.
“Thưa bà chủ, có cần mang cho tiểu thư một chén không ạ.”
Vãn Tình đang tự hỏi vì sao vừa rồ bà Kiều lại nghiêm túc như thế, cô liếcnhìn chỗ ngồi phía bên kia, ngoài Lai Phượng Nghi ra thì Kiều Quý Vâncũng không có mặt, Lai Tuyết vẫn không xuất hiện. Kiều Minh Kiều chẳngphải là đã đi dự tiệc rồi sao? Sao lại về sớm vậy?
“Mang cho con bé một chén đi.”
Bà Kiều vừa dặn dò xong, chị Dương lập tức xoay người đi làm việc. Hiển nhiên Kiều Tân Phàm cũng hơi kinh ngạc:
“Minh Kiều sao vậy ạ?”
Bà Kiều nhìn Kiều Tân Phàm rồi lại liếc nhìn Vãn Tình, sau đó lại quay về phía bàn cơm vừa thở dài vừa nói:
“Con bé này ương bướng quá, chẳng biết kiềm chế gì cả, bảo nó đi tham gia vũ hội, vậy mà lại còn đánh nhau với người ta. Thật chẳng chú ý đến hìnhtượng, cứ thế này mà còn đòi làm sao lớn.”
Sắc mặt bà Kiều đầy sự khó hiểu, sau đó bà ngẩng đầu nói với Kiều Tân Phàm và Vãn Tình:
“Đừng quan tâm đến con bé nữa, ăn cơm thôi.”
Vãn Tình vẫn cứ cảm thấy ánh mắt bà Kiều nhìn cô dường như muốn nói gì đó,cô cảm giác chuyện này có vẻ như có liên quan đến cô, thế nhưng bà Kiềukhông nói, cô cũng không tiện hỏi, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.
Dùng bữa xong xuôi, Vãn Tình không kiềm chế được muốn đi xem Kiều Minh Kiều sao lại như thế thì Kiều Tân Phàm lại ngăn cản cô.
“Để anh đi xem sao, có đôi khi Minh Kiều kín miệng lắm, em sẽ không hỏi được gì đâu.”
Kiều Tân Phàm nói xong liền đi đến phòng Kiều Minh Kiều. Lúc anh quay lại, Vãn Tình hơi thắc mắc:
“Sao rồi? Tại sao lại đánh nhau với người ta chứ?”
Kiều Tân Phàm vừa buồn cười vửa nói:
“Còn không phải là giỡn quá trớn sao? Có một cô thiên kim chê cười con bédiễn xuất kém, ì dựa vào gia đình có tiền nên có vai diễn~”
KiềuTân Phàm dứt lời liền không nói thêm gì nữa. Vãn Tình nghe xong rồi cũng không truy cứu thêm, diễn viên mà gặp phải tình huống này là một chuyện bình thường.
Nhưng mà bữa sáng ngày hôm sau, Vãn Tình nhìn thấykhóe môi, khóe mắt Kiều Minh Kiều thì có thể thấy khi đó đánh nhau hẳnlà rất kịch liệt.
Khi Kiều Minh Kiều thấy Vãn Tình xuống lầu, cô ấy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng đau đến mức chỉ có thể khẽ nhếch môi.
“Chào buổi sáng chị dâu ạ.”
Vãn Tình cũng chào lại một tiếng, khi cô ngồi xuống, nhìn thấy khuôn mặtKiều Minh Kiều thành ra thế này cũng không khỏi quan tâm hỏi:
“Còn đau lắm không? Bình thường không nhìn ra tính tình em nóng nảy như vậynha. Có vài người cứ thích nói bừa vậy đấy, họ ưa nói bậy nói bạ, emđừng thèm chấp họ làm gì.”
Vãn Tình vừa khuyên Kiều Minh Kiều, vừa cẩn thậm gắp vài món bổ dưỡng vào chén cho cô bé.
“Chị dâu nói đúng, lần sau em sẽ chú ý ạ.”
Kiều Minh Kiều cười hì hì như chẳng thèm để ý gì cả. Cô đảo mắt nhìn xungquanh bắt gặp khuôn mặt uy nghiêm của bà Kiều, thì liền cúi đầu yên lặng dùng bữa.
“Bảo cháu đi xem mắt thì cứ như lên sàn đấu vậy. Cháu xem còn người đàn ông nào dám qua lại với cháu nữa chứ?
Tuy sắc mặt của bà Kiều còn rất nghiêm túc, nhưng giọng nói thì đầy cưngchìu. Kiều Minh Kiều cũng không nói gì mà chỉ cúi đầu ăn sáng, sau đólại ngẩng đầu nói:
“Vừa đúng lúc có người đã giúp em thoát khỏi rắc rối, kiểu ăn mặc của em may quá cũng có tác dụng.”
Kiều Minh Kiều vừa nói vừa đặt đũa xuống, nói rằng cô ăn xong rồi, xoayngười định đi lên lầu thì lại xoay sang nói với Vãn Tình:
“Chị dâu, chăm sóc cháu của em thật tốt, đừng để cục cưng chịu uất ức, đợi em quay phim về sẽ mang quà cho thằng bé.”
Vãn Tình bật cười trước dáng vẻ của Kiều Minh Kiều, em bé còn chưa lớn,ngay cả giới tính cũng chưa xác định, vậy mà cô ấy đã chắc chắn là cháutrai rồi.
Vãn Tình gật đầu cười, cô nhìn theo bóng Kiều Minh Kiều đi lên lầu, một cô bé vui vẻ, sôi nổi như thế, không hề có chút buồnrầu hay lo lắng nào.
Sáng sớm hôm sau, khi Vãn Tình xuống ănsáng, quả nhiên không thấy Kiều Minh Kiều ngồi dùng bữa, nghe nói là đến thời gian bận rộn phải đi quay phim rồi. Vãn Tình cũng không thắc mắcgì. Ăn sáng xong, bà Kiều dặn dò cô vài việc rồi để Kiều Tân Phàm hộtống cô đi làm.
Vừa đến văn phòng chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của bác sỹ, Vãn Tình bình tĩnh lắng nghe rồi dặn dò:
“Đừng nói với anh ta.”
Gác máy xong, Vãn Tình lại chuyên tâm làm việc đến gần giữa trưa thì Hạ Vãn Dương gọi điện thoại đến. Vãn Tình thoáng chần chừ nhưng rồi cũng nghemáy:
“Tiểu Tình, khi nào có thời gian về nhà ăn bữa cơm đi.”
Giọng Hạ Vãn Dương cũng không có ý ép buộc, Vãn Tình nghe xong, cô hơi do dự, rồi cũng đồng ý:
“Dạ được. Đợi em hỏi Tân Phàm thử xem, buổi tối thường anh ấy rất bận rộn.Nếu anh ấy có thời gian, chúng em sẽ mua quà về thăm.”
Hạ Vãn Dương nghe lời nói xa lạ và lạnh nhạt của Vãn Tình, anh hơi trầm mặc. Còn cô cũng không biết nên nói gì tiếp theo nữa.
“Tiểu Tình, tuy mẹ là người nóng tính nhưng mẹ không có ý xấu đâu ~ Em đừng quá để tâm.”
Cuối cùng Hạ Vãn Dương lại nói thêm. Vãn Tình không hề do dự, lập tức trả lời anh:
“Em không để tâm đâu.”
Cô cũng không cảm thấy những điều mà Cát Mi Xảo đã làm có gì khó hiểu, chỉ là vào lúc ấy, lòng cô thật sự đã lạnh đi rất nhiều.
Cô đã không phải là con ruột của nhà họ Hạ thì Cát Mi Xảo đối xử với cô như thế cũng không ngoài dự đoán.
“Vậy em định thế nào với bên nhà họ Tịnh? Không nhận gia đình sao?”
Câu hỏi của Hạ Vãn Dương cũng không có gì quá đáng, nhưng Vãn Tình cũng hơi bất mãn nói:
“Em chỉ cần biết thân thế của mình là được rồi, quay về nhà họ Tịnh chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Vãn Tình dứt lời, bên kia đầu dây Hạ Vãn Dương cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò cô:
“Ừ, em có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho anh.”
Hạ Vãn Dương nói xong anh liền gác máy. Vãn Tình lười biếng dựa vào lưngghế, mỉm cười tự giễu, dù cho nhà họ Tịnh có hiển hách đến đâu, địa vịphi phàm thế nào, cô cũng không hề muốn quay về đó.