Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Đối diện với ánh mắtthông minh lại thoáng chút nghi vấn của Tịnh Ái, Vãn Tình cảm thấy giống như đang chơi một ván cờ, lúc này dù cô có đi nước cờ nào thì cũng đềusẽ thua.

Cô có thể không cần nhà họ Tịnh bồi thường, thế nhưng cô không thể chịu đựng được sự khiêu khích của Tịnh Ái.

“Các vị trưởng bối đã chân thành như thế, vậy thì hãy cho tôi một lý do đểtôi thuyết phục chính mình nhận sự bồi thường này đi.”

Đối mặtvới Tịnh Ái, Vãn Tình luôn gia tăng tinh thần chiến đấu, lời nói này của cô hoàn toàn không phải là nhắm vào Đảng Mẫn, mà là nói với Tịnh Ái.

Cô có thể tiếp nhận tâm ý của người lớn ở nhà họ Tịnh, nhưng lại không thể bỏ qua những trò mánh khóe mà Tịnh Ái đã làm được.

Tịnh Ái thôi quan sát Vãn Tình, khóe môi khẽ mỉm cười như thể tràn đầy tựtin. Vãn Tình cũng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt thư giãn, không cần phảinhiều lời nữa.

Nơi đây là một trong hai nhà hàng tốt nhất củathành phố này, khung cảnh tao nhã, giá cả xa xỉ. Trước khi Tịnh ĐạoHoành thì đã có người chuẩn bị chỗ ngồi tốt nhất rồi. Khi Vãn Tình đến,người phục vụ liền cung kính dắt ba người đi vào một căn phòng hết sứctao nhã.

“Vãn Tình đến rồi sao? Ngồi bên này.”

Khi TịnhĐạo Hoành mở lời chào đón, giọng ông vẫn mang theo sự uy nghi cố hữu của một quân nhân, tuy rằng ông đã cố gắng tỏ ra ôn hòa. Vãn Tình cũngkhông sợ gì cả, nhưng cô lại không có cảm giác ấm áp thật sự. Dù sao thì hai mươi năm qua cô lớn lên ở nhà họ Hạ chứ không phải nhà họ Tịnh.

“Ông nội, ông thật là bất công ạ.”


Tịnh Ái vừa cười vừa ngồi uống bên cạnh bà Vinh Quyên và Đảng Mẫn, sau đórót rượu mới Tịnh Đạo Hoành và Vinh Quyên xong, cô ta lại nhìn VãnTình,hỏi cô:

“Tuy rằng hôm nay cha không đến được, chúng ta cũng xem như đoàn tụ rồi, nâng ly nào.”

Hiển nhiên Tịnh Ái đã xem cô như một người nhà họ Tịnh. thái độ tích cực này khiến Tịnh Đạo Hoành và Vinh Quyên rất thích.

“Chị của cháu không có nghịch ngợm gây sự như cháu vậy đâu. Cô nương à, mới đến là đã uống rượu rồi?”

Khi bà Vịnh Quyên mỉm cười trách cứ Tịnh Ái có thể thấy sự sự thân tình,một người ngoài như Vãn Tình không thể nào có thể hòa mình ngay được.

“Thật xin lỗi, tôi đang mang thai, không thể uống rượu được.”

Vãn Tình thản nhiên trả lời. Trên bàn, Tịnh Đạo Hoành và Vinh Quyên vẫnbình tĩnh, vẻ mặt Đảng Mẫn hơi hơi giãn ra, còn Tịnh Ái vừa nhìn cô, tay cầm ly rượu cũng chặt hơn, mặt cũng chợt biến sắc nhưng lập tức mỉmcười che giấu đi.

“Thảo nào Kiều lại cưng chiều như vậy, thì ra là có tin vui, vậy mà lại không cho tôi biết.”

Ánh mắt Tịnh Ái trách cứ, không phải là nhìn Vãn Tình, mà như thể đang nóivới vợ chồng Tịnh Đạo Hoành. Nhưng bà Vinh Quyên chỉ ho khan một tiếngrồi nói:

“Chuyện này, anh rể của cháu giấu kỹ quá.”

VãnTình hiển nhiên nghe hiểu lời của bà Tịnh là đang nhắc nhở Tịnh Ái,chuyện đã đến mức này rồi, họ cũng không giúp gì cho cô ta được, đây làtạo hóa, là vận mệnh, không ai có thể nói rõ được.

“Thưa ông bànội, cháu rất vui khi các vị thật lòng muốn nhận đứa cháu gái này, lạiđặc biệt chuẩn bị bữa cơm này nữa, thế nhưng cháu rất mãn nguyện mớitình trạng hiện tại, cháu lại càng cảm kích ơn dưỡng dục của nhà họ Hạ.Ban đầu, mẹ cháu không nói ra thân phận của cháu, cháu nghĩ rằng nhấtđịnh bà ấy có lý do của mình, các vị thấy có phải không ạ?”

Hiểnnhiên không ngờ Vãn Tình lại thay đổi thái độ như vậy, Tịnh Đạo Hoành và Vinh Quyên hơi sửng sốt, nhưng lại trở nên nghiêm túc hơn, tuy rằng tức giận nhưng lại không thể bộc lộ ra. Lần này Tịnh Ái lại mở miệng đỡlời:

“Thưa ông bà nội, ông bà cũng không thể trách Vãn Tình được ạ, là gia đình chúng ta có lỗi với cô ấy.”

Tịnh Ái dứt lời, bà Tịnh cũng không nói gì thêm mà liếc nhìn Đảng Mẫn, bà ta lập tức đứng dậy nói với Vãn Tình:

“Chúng ta nói chuyện riêng có được không?”


Vãn Tình thấy ánh mắt khẩn cầu của Đảng Mẫn, cô gật đầu đứng dậy, đi theo ra ngoài.

Đảng Mẫn vẫn cứ không ngừng ho, Vãn Tình đi theo bà ta đến một nơi yên tĩnh rồi hai người cùng dừng lại.

“Tôi biết cháu cảm thấy tức giận tha cho Dương Hiểu An, khụ khụ ~ nhưng quákhứ đã qua rồi, người đã không còn nữa ~ khụ ~ tôi nghĩ cháu có thể bỏqua mới là tốt nhất.”

Vãn Tình quan sát khuôn mặt trắng bệnh nhợt nhạt trước mặt, cô cũng chân thành đáp:

“Không phải là tôi không từ bỏ được, mà là nhà họ Tịnh không chịu từ bỏ đấy,hay nói cách khác là bà không thể buông xuống được. Bởi vì năm đó mẹ tôi rút lui là sự lựa chọn của bà ấy, không có liên quan đến ai cả.”

Đảng Mẫn lẳng lặng nhìn Vãn Tình, rồi lại hòa hoãn nói:

“Cháu rất giống mẹ cháu, năm đó mẹ cháu tìm đến đây, tôi hoàn toàn không biết là bà ấy và cha cháu đã kết hôn. Khi ấy tôi chỉ muốn cạnh tranh côngbằng ~ tuổi còn trẻ, suy nghĩ đó của tôi tương đối ganh đua, khụ khụ ~Mẹ cháu hỏi thái độ của tôi như thế là sao, tôi liền nói với bà ấy mốiquan hệ giữa nhà họ Tịnh và nhà họ Đảng ~ khụ khụ ~ Cha cháu nhậm chứcPhó thị trưởng ở Bắc Kinh, còn tôi là một nữ cảnh viên ưu tú, hình tượng rất tốt, lại thêm mối quan hệ sâu sắc cùng với nhà họ Tịnh nên cha mẹhai bên rất vừa lòng ~ khụ khụ ~”

“Khi ấy ông nội cháu là Quânđoàn trưởng, ông ấy quản giáo con trai rất nghiêm khắc, hôn sự với mẹcháu chưa bao giờ được công khai mà lại giới thiệu tôi qua lại kết thân ~ khụ khụ ~ Cha cháu rất lạnh lùng, là nhân vật đứng đầu trong đại đội bộ đội đặc chủng ~ Tôi là nhất kiến chung tình với ông ấy ~ Sau này có một lần cha cháu xảy ra sự cố nghiêm trọng, vừa vặn tôi lại có mặt ở đó,ông ấy là vì ngắm ảnh của mẹ cháu mà quên mất thời gian. Nhưng dù saothì đó cũng xem như là một bước ngoặt ~ khụ khụ ~ tôi đã nghĩ dù mẹ cháu không lùi bước thì tôi cũng sẽ giúp ông ấy.”

“Tôi đã nói vớiDương Hiểu An rằng việc môn đăng hậu đối có ý nghĩa quan trọng với việcthăng tiến của cha cháu, và chỉ cần bà ấy đồng ý không quấn quýt lấy cha cháu nữa thì tôi sẽ giúp Tịnh Vanh giải quyết sai lầm kia. Tôi đã nóivới mẹ cháu rằng tôi và Tịnh Vanh đã đính hôn ~”

Lòng Vãn Tình chùng xuống, cô nghiêm túc nhìn Đảng Mẫn, nhưng bà ta lại không thẹn mà nói tiếp:

“Tôi hoàn toàn không cảm thấy ta có lỗi với Dương Hiểu An, bởi vì khi ấy tôi không biết mối quan hệ giữa bà ấy và Tịnh Vanh, còn bà ấy ~ dường nhưcũng ra quyết định này rất nhanh, bà ấy nói bà ấy rút lui không phải làbởi vì sợ tôi, mà là sợ Tịnh Vanh lại gặp chuyện.”

“Vì thế, tôiđã cố gắng hết sức để vượt qua Dương Hiểu An, nhưng dù cho thế nào thìtôi bỏ cả cái mạng này có lẽ cũng chẳng được gì.”


“Khụ khụ khụ ~”

“Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với cháu.”

“Hãy cho cha cháu một cơ hội, cho tôi một cơ hội, có được không? khụ khụ ~”

Vãn Tình nhìn Đảng Mẫn dùng tay che miệng ho mãnh liệt, cô trầm mặc.

“Cháu hãy tự mình suy nghĩ thật kỹ càng, ông bà nội của cháu tuy rằng tứcgiận nhưng vẫn hy vọng cháu có thể quay về. Như vậy thì cha cháu mới cóthể yên tâm làm việc ~ công việc mà ông ấy làm thật sự rất nguy hiểm ~”

Vãn Tình thấy rõ sự lo lắng của Đảng Mẫn, cuối cùng cô cũng nói:

“Cho tôi chút thời gian.”

Đảng Mẫn nói xong liền quay lại phòng ăn, Vãn Tình vẫn đứng ở chỗ cũ, cô mím môi, thật ra cô đã quyết định rồi. Khi cô xoay người chuẩn bị bước đithì lại đụng phải hai người phụ nữ đang hùng hùng hổ hổ bước đến.

Mùi nước hoa sang trọng thoảng qua mũi khiến Vãn Tình không khỏi cảm thấybuồn nôn. Khi ngẩng đầu lên nhìn họ thì cô hơi bất ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận