Câu nói trước đó của Tạ Sáng cứ quanh quẩn trong đầu Vãn Tình: “Chúc mừng em gái vừa có được cả người lẫn tiền tài.”
Bản năng không có phép cô thừa nhận khả năng này, thế nhưng nhìn thấy TạSáng xoay người bỏ đi, cô còn chưa kịp đuổi theo hỏi cho rõ ràng thì HạVãn Dương đã đi trước cô một bước, còn Triệu Cường bên cạnh lại đưa mộtchiếc bút ghi âm và USB cho cô.
“Chứng cứ mà cô Kiều muốn đều nằm trong này.”
Dường như Triệu Cường rât sợ Vãn Tình đổi ý, anh ta nhất quyết chặn đường cô, nhắc nhở cô. Vãn Tình nhận lấy thứ anh ta đưa xong, cô liếc nhìn anhta, nói:
“Ngày mai tôi sẽ báo với bác sỹ Bạch sau. Ở đây không có việc của anh nữa.”
Triệu Cường hơi lo lắng, anh ta lại nói :
“Cô Kiều sẽ không nuốt lời chứ?”
Vãn Tình liếc anh ta một cái khiến Triệu Cường hơi ngượng ngừng, nhưng lạiliếc nhìn Tịnh Ái đang đứng phía sau cô rồi mới xoay người bỏ đi. Lúcnày, Tịnh Ái nghi hoặc nói:
“Đây là kí giả đã công bố thân phận của cô sao?”
Vãn Tình đối diện với anh mắt sáng ngời không chút lo lắng của Tịnh Ái, rồi lại nhìn sang Kiều Tân Phàm đang nhíu mày, nhất thời cô không nói gì.Phía bên kia, ông Tịnh Đạo Hoành đã gọi tên hai người, chính thức giớithiệu cô với thân phận là thành viên nhà họ Tịnh với tất cả mọi người.Từ nay về sau, thân phận của Hạ Vãn Tình lại bước lên một nấc thang mới.
Lúc này đây, Vãn Tình đã không còn lý do để từ chối việc nhận người thânnày nữa, cô thấy Hạ Vãn Dương đuổi theo Tạ Sáng, đồng thời khó tin cúixuống nhìn chiếc USB và bút ghi âm trong ta mình.
“Thật sự không ngờ chính là Tạ Sáng!”
Khi giọng nói ấm áp của Kiều Tân Phàm vang lên, anh cầm lấy chiếc USB vàbút ghi âm trong tay cô, đồng thời thoáng nhìn sang Tịnh Ái, vẻ mặt củaanh càng thêm nghiêm túc và lạnh lùng.
“Quả nhiên, vì lợi ích mà lợi dụng bất cứ ai. Thật sự đã xem thường tên này rồi.”
Dường như Tịnh Ái không nhìn thấy ánh mắt của Kiều Tân Phàm, giọng điệu củacô ta đầy trào phúng, đồng thời lại kéo theo Vãn Tình:
“Việc này, đợi sau hẵng tìm anh ta tính sổ đi.”
Vãn Tình muốn tìm Tạ Sáng để tính sổ, thế nhưng lòng cô lại cảm thấy rấtrối ren.Tạ Sáng đã vạch trần thân phận của cô, nếu để nói xấu Hạ ChínhLãng thì còn có khẳ năng, chứ nếu để phá đám cưới của cô, thì thật không có lý nào. Còn vừa rồi người cố ý nói những chuyện kia với kí giả Tiếtđể châm ngòi căng thẳng cho mối quan hệ giữa cô và nhà họ Kiều, chẳng lẽ cũng là Tạ Sáng sao?
Vãn Tình không kịp suy nghĩ gì nhiều, cômuốn đuổi theo Tạ Sáng, nhưng lại bị giữ lại. Hạ Chính Lãng và Cát MiXảo tha thiết mong cô bước ra, còn Kiều Tân Phàm cũng nhắc nhở bên tai:
“Đợi bữa tiệc kết thúc rồi tìm anh ta cũng không muộn.”
Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm rồi gật đầu. Trong tiếng vỗ tay của mọi người,Vãn Tình cứ thế mơ mơ hồ hồ trở thành một thành viên của nhà họ Tịnh,còn nhà họ Hạ vẫn là hậu thuẫn phía sau lưng cô như cũ.
Khi bữa tiệc kết thúc, Vãn Tình lại không có tâm trạng đối diện với những chuyện này.
“Đã nhận ông bà nội rồi, nhớ dành thời gian đến thăm. Nhà họ Hạ vẫn là giađình của con, con vẫn có mẹ, rảnh rỗi thì về thăm nhà nhé.”
Trước lúc chia tay, Cát Mi Xảo dặn dò cô, ánh mắt bà đầy dịu dàng, thậm chícòn có vẻ khoan dung và chăm sóc cô hơn trước đây nữa. Vãn Tình chỉ gậtđầu không nói gì thêm. Lúc này Tịnh Ái lại nói:
“Phòng đã chuẩn bị cho cô rồi, khi cô rảnh rỗi thì đến ở vài ngày.”
Vãn Tình gật đầu, rồi cũng không trả lời. Nếu không có gì quá cần thiết thì cô sẽ không đến ở nhà họ Tịnh, còn hiện tại trong lòng cô lại đang cómột điều khúc mắc. Nếu như cô không tìm thấy Triệu Cường thì có phải làmãi mãi Tạ sáng cũng sẽ làm như không có chuyện gì hay không?
Trên xe, Vãn Tình mở bút ghi âm, bên trong phát ra cuộc đối thoại của hai người đàn ông.
“Nếu như phía bên Thị trưởng Hạ truy cứu thì tòa soạn nhỏ của chúng tôi không chịu nổi đâu.”
“Chủ biên sợ Thị trưởng Hạ sao? Hay là sợ Bí thư Tạ?”
Hai câu nói đơn giản nhưng lặp lại rất nhiều lần, Vãn Tình vừa nghe vừa nhớ đến dáng vẻ cười cười của Tạ Sáng cùng với lần đầu tiên anh ta đưa côđi chữa mắt cá chân bị thương. Vì quyền lực và địa vị của cha anh ta màanh ta thật sự phải làm thế sao? Vãn Tình vẫn còn nhớ tại buổi tiệc tốihôm đó ở câu lạc bộ đêm của Hà Lỗi cô cũng nhìn thấy anh ta ngồi ở đónhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm. Bây giờ nghĩ lại thì từ lâu Tạ Sáng đãkhông còn là Tạ Sáng mà cô quen khi còn bé nữa rồi.
“Em đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Bàn tay to của Kiều Tân Phàm vỗ vỗ đầu vai Vãn Tình, vẻ mặt của anh cũngtràn đầy quan tâm và thân thiết. Vãn Tình không thể không mỉm cười,chuyện này hoàn toàn không quá kì lạ, chỉ là bởi vì đó là Tạ Sáng nênkhiến lòng cô đột nhiên cảm thấy bức bối mà thôi.
“Chẳng trách cha mẹ lại tích cực muốn em nhận lại nhà họ Tịnh, em nghĩ có lẽ là do chuyện này.”
Vãn Tình nhíu mày tự hỏi, nghĩ đến thái độ hữu hảo của Cát Mi Xảo vừa rồi,lòng cô thoáng mất mác, tất cả tình thân đều đi đôi với lợi ích, dù chocô có xem nhẹ đi chăng nữa thì cũng không thể tránh được.
Chỉ làcô vốn nghĩ rằng là do Tịnh Ái gây nên, bây giờ lại đột nhiên thành ralà Tạ Sáng, điều này khiến lòng Vãn Tình khó có thể chấp nhận được.
Cũng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hạ Vãn Dương gọi đến.
Vãn Tình không hề do dự, lập tức bắt máy. Bên kia đầu dây, Hạ Vãn Dương trấn an cô bằng giọng nói đầy quan tâm.
“Tiểu Tình, em đừng quá buồn, anh đã đánh tên họ Tạ đó một trận rồi, từ naycắt đứt quan hệ với anh ta. Lại còn dám động đến em nữa cơ đấy.”
Hạ Vãn Dương rất ít khi nói chuyện bằng thái độ phẫn nộ như thế, hay nóicách khác là từ xưa đến nay anh chưa từng quá để tâm đến bất cứ việc gìcả. Bây gờ nghe anh nói thế này cô lại cảm thấy giống như lúc còn bé anh hai bảo vệ mình, điều này khiến tâm trạng của cô không khỏi tốt hơn.
“Em không sao đâu, cảm ơn anh hai!”
So với cô thì có lẽ Hạ Vãn Dương càng khó chấp nhận chuyện này hơn, từ béđã cùng nhau chơi đùa, đến khi lớn lên cũng thường liên lạc với nhau,bây giờ đột nhiên lại thành ra thế này, hơn nữa dáng vẻ không hề sợ hãicủa Tạ sáng thật sự là rất đáng đánh.
Nhưng nếu thật sự so đo với Tạ Sáng thì cũng chẳng có ích lợi gì, lại không thể kiện anh ta ra tòa. Từ lâu Tạ Sáng đã ngờ đến việc này rồi, cho nên anh ta mới thản nhiênnhư thế.
Chỉ là Tạ Sáng không cần phải uy hiếp cô mà, điểm này khiến Vãn Tình rất khó hiểu.
“Có lẽ thật sự không như đơn giản như những gì chúng ta thấy và nghe được.”
Lời Kiều Tân Phàm nói có cảm giác rất chắc chắn. Vãn Tình nhìn về phía anhthì chỉ thấy ánh mắt anh trấn tĩnh, rồi anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóccô theo thói quen.
“Chuyện này anh sẽ giúp em lấy lại công bằng, em đừng quá để tâm.”
Vãn Tình nhìn thẳng vào mắt Kiều Tân Phàm, ánh mắt anh ngoài cảm giác quantâm ra thì cũng thoáng nghiêm túc. Dường như anh còn để tâm chuyện nàyhơn cả cô.