Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Đáp lại Kiều Tân Phàm chính là nụ hôn chủ động hiếm thấy của Vãn Tình, môi cô mềm nhẹ như bọt biển khiến anh hơi chần chừ và lo lắng. Khi Vãn Tình vòng tay lên cổ
Kiều Tân Phàm, cô cảm nhận được sự chấn động của anh rất rõ ràng, bàn
tay anh dùng sức đỡ lấy gáy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu đầy
thân quen.

“Tân Phàm ~”

Khi Vãn Tình cảm thấy hô hấp khó khăn, không khỏi cúi đầu than nhẹ thì Kiều Tân Phàm mới buông cô ra.

“Hạ Vãn Tình ~ Làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Kiều Tân Phàm không còn đủ bình tĩnh nữa, khóe môi anh cũng cong
lên rõ ràng, áp sát tai cô thì thầm bằng giọng khan khan, phả hơi thở
nóng rực vào vành tai cô.

Bởi vì cô mang thai và gần đây đã xảy
ra quá nhiều việc, cho nên tuy Kiều Tân Phàm luôn rất thân thiết với cô, nhưng đã rất lâu rồi họ không hề thân mật. Vừa rồi nhận được nụ hôn của Vãn Tình dường như đã châm lửa trên cơ thể anh khiến anh không thể tiếp tục tỏ ra bình tĩnh nữa.

Giờ phút này dù không thể nhưng lại vô
cùng chờ mong hỏi Vãn Tình phải là thế nào bây giờ. Vãn Tình đỏ mặt,
lòng cô nhiễu loạn vì khuôn mặt anh tuấn của Kiều Tân Phàm. nhưng cô lại vươn tay chạm vào môi Kiều Tân Phàm, nghiêm túc nói:

“Yêu một
người chính là muốn dùng tất cả mọi cách thức để người đó được hạnh
phúc. Ích kỷ một chút thì hy vọng người ấy thuộc về mình. Cao thượng thì sẽ muốn tặng những điều tốt đẹp nhất, muốn cả đời ở bên cạnh người ấy,
nắm lấy anh người mình yêu đến khi trời đất chia lìa, muốn khiến người

ta cảm thấy trên thế giới này mình là tốt nhất ~”

Vãn Tình bối
rối dừng lại, là bởi vì cô nhìn thấy khuôn mặt Kiều Tân Phàm dần dần trở nên im lặng và nghiêm túc, đột nhiên lòng cô cảm thấy áy náy. Tình yêu
mà cô miêu tả chính là những gì cô từng làm cho Mạc Lăng Thiên chứ chưa
từng làm cho Kiều Tân Phàm, so với những gì anh đã hy sinh cho cô thì rõ ràng Hạ Vãn Tình cô đã cho đi quá ít.

Không đúng, phải nói rằng
Kiều Tân Phàm căn bản không cho cô cơ hội được đáp lại anh. Cô chỉ cần
hưởng thụ sự ấm áp và bảo bọc của anh thôi.

Nhưng giờ phút này,
Kiều Tân Phàm vẫn nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh tĩnh lặng như mặt hồ
lẳng lặng quan sát cô. Khuôn mặt anh tuấn của anh dường như có hơi bối
rối và do dự.

Nhìn thấy sắc mặt của Kiều Tân Phàm thay đổi, Vãn
Tình cho rằng bởi vì cô cho đi không đủ mà khiến anh mất mác, cô không
khỏi nghiêm túc hứa hẹn:

“Tuy rằng những điều em nói còn quá kém
cho với những gì anh đã làm cho em, thế nhưng em sẽ cố gắng để cuộc hôn
nhân của chúng ta không chỉ là một trò hề, mà phải khiến mọi người
ngưỡng mộ.”

Vãn Tình nói lời này giống như khi cô nói với Mạc Lăng Thiên vậy, cũng là một lời hứa hẹn đầy kiêu ngạo và khát khao.

Cuộc hôn nhân ba năm cuối cùng lại thất bại, Vãn Tình cho bằng mình sẽ không bao giờ nói ra những lời thế này nữa, thế nhung khi thấy sắc mặt của
Kiều Tân Phàm trỏ nên cô đơn thì cô không nghĩ gì nhiều nữa, cứ thế nói
ra.

Khuôn mặt của Kiều Tân Phàm đột nhiên trở lại bình thường,
tao nhã và mong chờ vui sướng khi nghe những gì Vãn Tình nói. Môi anh
khẽ chạm vào đầu mũi cô, giọng anh nói cũng tràn đầy tự nhiên và cưng
chiều.

“Những gì em nói thì đừng quên đấy nhé.”

Kiều Tân
Phàm tuy vẫn luôn trưởng thành và tao nhã như thế, nhưng lời nói của anh không khỏi khiến Vãn Tình xúc động, nội tâm trầm ổn của anh cũng cần sự ấm áp và được ủng hộ.

“Em luôn nói lời giữ lời nha.”

Vãn Tình trêu chọc, Kiều Tân Phàm lại không hề cười, anh mở cửa xe cho cô, sau đó bế bổng cô lên không rời.


“Kiều Tân Phàm ~ thả em ra, em tự đi được. ~”

Tuy hai người lên lầu từ cửa hông nhưng vẫn bị người giúp việc nhìn thấy,
Vãn Tình không ngừng dùng tay đẩy Kiều Tân Phàm, nhưng anh lại vẫn rất
kiên trì, anh cúi đầu nhìn cô, khóe môi vẫn cong lên, nhìn cô bằng ánh
mắt nóng rực.

Một đêm này, khi Vãn Tình chìm vào giấc ngủ, cô vẫn còn nhờ tay Kiều Tân Phàm lần vào áo ngủ của cô, dùng miệng ngậm vành
tai cô, thở dài nặng nề, dường như anh đã không còn kiềm chế được nữa.

Trong khi dùng bữa sáng, đột nhiên bà Kiều buông đũa xuống, nói với Vãn Tình:

“Tối nay cháu có thời gian thì đi mua sắm với bà.”

Yêu cầu này không hề quá mức nhưng lại hơi đột ngột, bình thường bà Kiều
đều vẫn luôn đi cùng Lai Phượng Nghi, lúc này đột nhiên muốn đổi sang đi với Vãn Tình khiến cô hơi kinh ngạc. Nhưng cô hiểu rằng ý của bà Kiều
là gần đây cô và Kiều Tân Phàm lúc nào cũng như hình với bóng nên bà
không có thời gian để huấn luyện hay dặn dò gì cô cả.

Có lẽ là bà Kiều có lời muốn nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Vâng ạ, vừa hay cháu cũng muốn đi mua sắm ạ.”

Vãn Tình mỉm cười, nhưng cô lại nhìn Kiều Tân Phàm, cô biết là anh không
thiếu thứ gì, nhưng cô vẫn muốn làm gì đó cho anh, đây có lẽ chính là
bản năng của người làm vợ, hoặc cũng chính là tình yêu và quan tâm mà cô dành cho anh.

“Có cần cháu đi cùng hai người không ạ?”

Kiều Tân Phàm ảm đạm cười nói, dường như thoáng cái mà anh đã hiểu được mục
đích của bà Kiều. Anh nhìn khuôn mặt vui vẻ và tự tin của Vãn Tình,

nhưng không nói gì thêm. Quả nhiên bà Kiều phẩy tay từ chối:

“Hai bà cháu ta đi mua sắm, còn cháu cứ lo việc ở công ty là được rồi.”

Bà Kiều đã nói thế, Kiều Tân Phàm cũng không nói gì nữa. Bên cạnh, Lai
Phượng Nghi nhìn lên lầu, rồi lại nhìn Vãn Tình và thở dài như khẳng
định Hạ Vãn Tình đã thắng.

Quả nhiên, lúc trời sập tối, tài xế đa lái xe đến chờ sẵn dưới nơi cô làm việc, mọi người đều thi nhau tán
thưởng phong thái của bà Kiều, dù đã có tuổi nhưng vẫn rất tao nhã và
thu hút ánh nhìn người đối diện.

“Chị Hạ, bà Kiều đã đến rồi ạ.”

Tiểu Quách vội vàng vào báo với Vãn Tình, cô cười cười rồi chuẩn bị xuống lầu. Lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

Là Tịnh Ái gọi đến, Vãn Tình thoáng do dự, nhưng vẫn bắt máy.

“A lô, Vãn Tình, tối nay cô có thời gian không, cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm đi.”

Giọng Tịnh Ái thoải mái tự nhiên, như thể xem Vãn Tình là chị em vậy. Nhưng Vãn Tình nhẹ nhàng từ chối vì cuộc hẹn với bà Kiều.

“Thât ngại quá, bà nội đã hẹn tôi rồi, hôm khác nhé.”

Hiển nhiên Tịnh Ái đã sai rồi, cô nhận lại nhà họ Tịnh không phải là để qua lại thân thiết với họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận