Trong thế giới củacô, khi cô chưa kịp chữa lành vết thương chảy máu đầm đìa do một mạcLăng Thiên lạnh lùng cao ngạo gây ra, thì sự dịu dàng của Kiều Tân Phàmgiống như là thuốc phiện, tấn công mãnh liệt vào nội tâm yếu ớt đangbàng hoàng của cô.
Thật xin lỗi, đã để cô đợi lâu như vậy.
Giọng anh dịu dàng, vẻ mặt anh áy náy, mặc dù rất gầy gò, mệt mỏi nhưng cũngkhông làm giảm đi sự tuấn mỹ của anh. Một người đàn ông như anh dùng ánh mắt sâu vô tận kia dịu dàng xin lỗi, anh ôm chặt cô không chịu buôngra.
Nhưng chính là sự dịu dàng này vô hình chung đã khiến VãnTình chờ mong, hy vọng, cũng làm cho cô càng thất vọng và dày vò hơn cảkhi cô vừa ly hôn.
“Kiều Tân Phàm, tôi không cần sự dịu dàng của anh, không cần anh giải thích, anh tránh ra!”
Cô sợ rằng một khi không cẩn thận, anh sẽ nhìn thấy sự yếu ớt, khiển trách của cô. Cô chỉ sợ cô sẽ tình nguyện để anh ôm trong lòng, khóc lớn mộthồi. Cô rất sợ, sợ cảm giác bản thân ỷ lại vào anh.
Khi Kiều TânPhám thoáng lơ đễnh, cô dứt khoát đẩy anh ra, quay đầu bỏ chạy, cô chạytrối chết, giận dỗi mà chạy cũng được. Nói tóm lại, cô không muốn nhìnthấy anh.
Cô đã quyết định không cần sự giúp đỡ của Kiều Tân Phàm nữa, không cần sự dịu dàng của anh. Cho nên cô không muốn thấy sự dịudàng và quỷ dị của anh nữa, cũng không muốn thấy anh đi tìm người phụ nữ khác.
“Vãn Tình!”
Nhưng bước chân của Kiều Tân Phàm lúcnày không hề có chút do dự nào, annh quyết tâm đuổi theo, giống như làhai người yêu nhau, cãi nhau một trận ầm ỹ.
“Vãn Tình!”
Giọng của anh mỗi lúc một lớn hơn, dù cho Vãn Tình đi về hướng nào, đi quacác cửa hàng lớn, dọc theo những góc đường nhỏ, nhưng tiếng anh gọi côvẫn văng vẳng theo cô.
“Vãn Tình!”
Giọng anh du dương, ấmáp, rất có lực xuyên thấu, từng tiếng đều có cảm giác dịu dàng, triềnmiên. Mỗi lần anh gọi đều như đang từng chút một tước hết vũ khí ươngngạnh của cô.
Hơn cả sự chịu đựng, quyết tâm và cố chấp của cô, Kiều Tân Phàm khiến cho lần đầu tiên Vãn Tình buồn bực mà yếu đuối sụp đổ.
“Kiều Tân Phàm, anh không thích tôi, thì không cần đi theo tôi.”
Vãn Tình bắt được chén đá bào trong tay người bán hàng rong ven đường némvào anh. Ba một tiếng, cô nhìn thấy nước đá đập vào mặt anh, chầm chậmchảy xuống.
Sao anh lại không tránh đi?
“Cô còn tức giận không? Nếu không thì đừng chạy nữa.”
Khi nước đá chảy xuống khỏi mặt anh, Kiều Tân Phàm mỉm cười thản nhiên, ánh mắt nhẹ nhàng, giọng điệu cưng chiều, anh nói với cô nếu không tức giận thì đừng chạy nữa.
Vãn Tình chưa từng biết được sự dịu dàng củamột người đàn ông có thể sắc bén đến thế, nháy mắt đã đánh sập tất cả sự kháng cự và nội tâm yếu đuối của cô, khiến cô như một đứa ngốc để choanh dễ dàng bắt được.
“Vãn Tình!”
Khi Kiều Tân Phàm ôm cô, hương thơm mát và cái lành lạnh của nước đá bao lấy cô, lần đầu tiênVãn Tình ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ôm trả anh, giọng cô hơi làm nũngnói:
“Kiều Tân Phàm, vì sao anh không tránh?”
Mà câu trả lời của Kiều Tân Phàm như thần chú mãi mãi giam cầm cô:
“Nếu tôi tránh, thì sẽ mãi mãi vuột mất cô.”
Một giây đó, Vãn Tình mới cảm nhận được mùi vị được người khác chân thành quý trọng.