Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Khi Vãn Tình cầm giấy chứng nhận kết hôn đỏ chói trên tay, rốt cuộc cô cũng cảm thấy như trúy được gánh nặng. Cô nhìn lại Kiều Tân Phàm, anh cũng đang nhìn giấychứng nhận kết hôn, ngón tay thon dài của anh chỉ vào ảnh chụp của cô,nói:

“Hạ Vãn Tình gả cho Kiều Tân Phàm hình như là không vui, em xem khuôn mặt này nghiêm túc như vậy!”

Khi Kiều Tân Phàm nói như thế, giọng anh nghe rất nghiêm trọng, Vãn Tìnhkhông khỏi mở ra nhìn ảnh chụp của mình. Quả thật là khi chụp ảnh giấytờ như thế này, khuôn mặt sẽ không khỏi trở nên nghiêm trang Nhưng màbức ảnh này nhìn khá lịch sự thôi chứ đâu có khoa trương như anh nóivậy.

“Không vui chỗ nào chứ? Chỉ là thoáng nghiêm túc thôi mà.”

Vãn Tình vội vàng biện luận cho mình. Kiều Tân Phàm nhìn cô, cười cười:

“Vui vẻ là tốt rồi!”

Bỗng nhiên Vãn Tình hiểu được ý anh nói, cô thấy sự lo lắng hiện lên trongmắt Kiều Tân Phàm, lòng cô không khỏi cảm động, cô nắm chặt lấy anh tay:

“Hạ Vãn Tình gả cho Kiều Tân Phàm rất là vui vẻ. Đi thôi, ông xã!”

Nụ cười trên mặt Vãn Tình rất chân thành, còn dáng vẻ cô lôi kéo Kiều TânPhàm khiến cho cô có vẻ như thật sự rất vui vẻ khi cưới anh. Nhưng khiđụng phải vẻ mặt tức tối của Lai Tuyết ở cửa thì lập tức nụ cười sánglạn trên mặt Vãn Tình tắt ngấm, cô bình tĩnh trở lại.

“Vì saonhất định phải làm như vậy? Vì sao không thể để cho chúng tôi sống yênổn? Ba năm trước đây, bởi vì cô thích Mạc Lăng Thiên mà tôi đã tặng anhấy cho cô. Bây giờ cô lại còn cố tình chọc tức chúng tôi. Cô muốn nhưthế nào mới chịu dừng tay đây?”

Lai Tuyết kích động nói, nước mắt chực trào ra, còn Mạc Lăng Thiên vừa bước xuống xe kia cũng đi về phíacửa Cục dân chính. Khi anh ta nhìn thấy quyển sổ đỏ trên tay Vãn Tình,vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng ôm lấy Lai Tuyết, nhẹ giọng nói:

“Chúng ta quay về đi!”

Nghiễm nhiên, Lai Tuyết đến là để hỏi tội, còn Mạc Lăng Thiên lại đến khuyêncô quay về. Cảm giác này cứ như thể Kiều Tân Phàm và Vãn Tình cô đã bắtnạt bọn họ vậy. Thật khiến cho người ta khó có thể bình tĩnh, hòa nhãđược.

“Đúng rồi, Mạc Lăng Thiên, anh trông chừng vị hôn thê củamình cho tốt. Đừng có mà không có việc gì cứ đến làm phiền tôi. Tôi gảcho Tân Phàm không dễ dàng, tôi cũng không hy vọng mỗi ngày đều có người khóc lóc, khiến cho người khác chẳng có chút tâm trạng vui vẻ nào cả.”

Cô ta ủy khuất thì cho cô ta ủy khuất đi. Cô ta không thoải mái thì cứviệc mà không thoải mái. Đây cũng không phải là do Vãn Tình cô, mà là do tự cô ta chuốc lấy.

“Hạ Vãn Tình, làm người đừng quá ác độc. Hai người các người sẽ không hạnh phúc đâu.”

Mạc Lăng Thiên xoay mặt lại nhìn Vãn Tình bằng đôi mắt lạnh lẽo. Cảm giáclạnh như băng này thậm chí còn hơn cả ba năm trước đây. Vãn Tình tứcgiận chuẩn bị phản bác thì lại nghe Kiều Tân Phàm nói:

“Vậy xem ai có thể thật sự tìm đến được hạnh phúc. Người đàn ông thông minh, cưới một người vợ tốt là một việc rất may mắn.”

Kiều Tân Phàm thong thả mỉm cười như một làn gió nhẹ, ánh mắt tự tin trờisinh của anh nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên.

“Hừ, kết hôn vì mục đích như vậy, hạnh phúc hay bất hạnh, chính các người biết rõ.”

Dáng vẻ Mạc Lăng Thiên ngạo nghễ quy đầu kéo Lai Tuyết đi. Từ đầu đến cuốitrong mắt anh ta, Vãn Tình và Kiều Tân Phàm đều là kẻ xấu.

Được. Mạc Lăng Thiên, để xem rồi ai có thể có được hạnh phúc, để xem cuối cùng ai mới là người có thể mỉm cười.

“Đi thôi ông xã. Đừng để ý đến hắn ta, hạnh phúc hay bất hạnh, chính mình hiểu rõ.”

Vãn Tình kéo tay Kiều Tân Phàm, vui vẻ cười nói. Còn anh nhìn thấy khuônmặt tươi cười sáng lạn, kiên định của cô, anh càng thêm dũng cảm và bình tĩnh. Anh bước đến xoa đầu cô:

“Chúng ta sẽ hạnh phúc!”

Vãn Tình xoa tay Kiều Tân Phàm, hờn mát nói:

“Em không phải là con cún con đâu ông xã. Anh đừng có lúc nào cũng chiều chuộng em như một đứa bé như vậy.”

Vãn Tình không hề đỏ mặt mà còn trừng mắt khiêu khích Kiều Tân Phàm. Làthật hay là giả, bản thân cô cũng không rõ ràng. Nếu là diễn trò thì côchẳng cảm thấy có chút gì mất tự nhiên cả.

“Quỷ nghịch ngợm, đi thôi!”

Quả nhiên Kiều Tân Phàm mỉm cười, trong mắt anh đầy sự cưng chiều với vợmình. Đột nhiên anh ôm lấy cô, Vãn Tình lập tức hét to về phía bãi đậuxe.

“Gả cho Kiều Tân Phàm, Hạ Vãn Tình sẽ hạnh phúc!”

VãnTình mỉm cười sáng lạn, cô nép vào lòng Kiều Tân Phàm, lớn tiếng tuyênbố, ánh mắt cô cũng nhìn khuôn mặt của Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết ởphía sau.

Lai Tuyết cắn môi, hận không thể ăn tuôi nuốt sống cô,còn Mạc Lăng Thiên cũng lạnh lùng nhìn cô hệt như ba năm qua. Vãn Tìnhnắm chặt tay Kiều Tân Phàm, nhưn cô cũng phóng ánh mắt lạnh như băng vềphía Mạc Lăng Thiên.

Được lắm. Mạc Lăng Thiên, anh mang cái ánhmắt mãi mãi không thay đôi kia của anh đi mà gặp quỷ đi. Hạ Vãn Tình tôi dù hạnh phúc hay bất hạnh cũng không cần sự tán thành của anh.

Tình yêu đã khiến cho cô héo rũ đi, cho dù là đau, hận, không cam lòng,không thể buông tay thì lòng cô cũng rất chua xót, bởi vì Mạc Lăng Thiên từ đầu đã không hề đáng để cô phải như thế.

Hạ Vãn Tình mỉmcười, sau đó lai nép vào lòng Kiều Tân Phàm mà khóc. Khi Mạc Lăng Thiênđã trở thành người qua đường, khi tình yêu của cô cuối cùng lại trởthành sự sỉ nhục và khinh thường. Tình yêu như vậy đã đi theo cơn gió.

“Kiều Tân Phàm, anh cưới một đứa ngốc như em, anh có hối hận hay không?”

Khi chiếc khăn tay mềm mại lau đi nước mắt đang tuôn như mưa bên má của cô, Vãn Tình hơi xấu hổ, vội vàng tự đưa tay lau. Cô ngước lên nhìn KiềuTân Phàm, không khỏi tự trách vì mình đã khóc. Cô lại phát tiết đauthương vì Mạc Lăng Thiên với Kiều Tân Phàm.

“Trong sách nói, nămtrăm lần quay đầu nhìn lại ở kiếp trước mới đổi lại được sự gặp gỡthoáng qua ở kiếp này. Vãn Tình, hôm nay chúng ta có thể ở cùng nhau đãchưng minh chúng ta có duyên phận. Cho nên không được hối hận.”

Kiều Tân Phàm đang lái xe nên anh không nhìn Vãn Tình, nhưng cô lại nhìnthấy rõ ràng ánh mắt kiên định của anh. Cô cảm thấy mình thật sự là trẻcon nên bật cười.

“Anh nói đúng, chúng ta có thể ở bên nhau, chính là duyên phận!”

Nếu đã là duyên phận thì nên được chúc phúc, cho dù người ta không đồngtình đi chăng nữa thì họ cũng muốn chúc phúc cho lựa chọn của chínhmình.

“Kiều Tân Phàm, kết hôn thì phải phát kẹo cưới. Chúng ta đi mua kẹo đi!”

Đột nhiên Vãn Tình thốt ra như vậy, khiến Kiều Tân Phàm thoáng sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu nhận lời.

Nửa giờ sau, Vãn Tình ôm các loại kẹo sặc sỡ đủ màu đến Cục kiểm toán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui