Thỉnh Quân Tự Trọng

Editor: Miri

- --------------

"Nhưng hắn là Văn Nhân Nhiễm!", Đồ Khâm Phiêu Phiêu nổi điên, "Hắn đã từng có thể hồi phục lại bí phương Chấn Thiên Lôi, hắn cũng từng là nam nhi bảy thước, là thế gia nhi lang!"

Khi còn túc trực bên linh cữu dưới Tỏa Long Tĩnh, Gia Cát Loan nói Văn Nhân Nhiễm còn sống, Đồ Khâm Phiêu Phiêu cũng đã nghĩ tới Văn Nhân Nhiễm đã trải qua 10 năm khổ sở thế nào. Có lẽ sẽ bị người khinh miệt khinh thường, có lẽ sẽ phải uốn gối quỳ xuống dưới kẻ khác, có lẽ sẽ bị nhục nhã, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới Văn Nhân Nhiễm sẽ lựa chọn lối tắt chịu bao khuất nhục như vậy.

"Văn Nhân Nhiễm, hắn không về được."

Nước mắt Đồ Khâm Phiêu Phiêu đột nhiên tràn ra hốc mắt, tim như bị đao cắt, không ngăn được ho khan, phế phủ bị sặc bởi gió lạnh mưa bụi. Đồ Khâm Phiêu Phiêu ngồi xổm xuống, lòng bàn tay ấn ở trên sàn đá lạnh lẽo dưới nước mưa đục ngầu.

Trong tiếng mưa rơi tí tách, nàng chậm rãi nói: "A Loan, đưa ta rời khỏi nơi này. Huynh đi làm chuyện của mình đi, cả đời này đừng để cho Thập Tam biết, ta từng thấy chàng ấy."

Dù Thập Tam không thể hiện lòng kiêu ngạo trước mặt nàng, nhưng nàng biết Thập Tam kiêu ngạo hơn bất kì ai, cho nên, nàng không thể khiến cho Thập Tam khổ sở.

Nàng tình nguyện ở dưới đêm đông trăng lạnh, chờ hắn cả đời.

Gặp quân mười năm, nhớ quân mười năm, nguyện chịu rét chịu khổ, vạn thỉnh quân trường an.

Gia Cát Loan cũng cúi xuống theo nàng, đỡ bả vai nàng nói: "Ừ."

Tiểu thái giám bên cạnh Dương Phụng Tiên cầm dù che mưa cho hắn, "Dương công, chúng ta đã gặp hai vị đại nhân, có thể về cung chưa ạ?"

Mưa bụi dần dần dày lên, đã trở thành mành lụa rất khó nhìn xuyên qua thấy người khác. Dương Phụng Tiên bỗng nhiên có chút thất vọng, đúng là hắn nhớ nhung đến hồ đồ rồi, nếu nàng còn sống, sao Gia Cát Loan có thể để nàng tới gặp hắn.

"Hồi cung."

Xoay người, cơn mưa bụi giấu đi bóng người hắn không thể nhìn thấy. Từ nay về sau, thứ chờ hắn không chỉ là một tòa cấm thành, mà còn có một góa phụ vĩnh viễn không thể tương kiến.

Đèn hoa thanh mai trúc mã năm xưa, rốt cuộc vẫn phải cô phụ.

Mưa rơi rào rạt, bóng người rất mau liền tan đi.

Nhan Tuế Nguyện lại mang theo Hữu An đi về hướng Dương Phụng Tiên.

Triệu Quyết nhìn bóng người càng lúc càng xa trong mưa bụi, quay đầu liếc mắt nhìn công tử một cái, nói: "Công tử, nếu Nhan thượng thư thật sự nâng đỡ Thủ Cư vương thành Đại Ninh trữ quân, hoặc là tân đế, vậy thì phải tẩy sạch chuyện mưu phản của Sơn Nam đạo. Đến lúc đó, án Sơn Nam đạo mưu nghịch có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể tẩy sạch. Tất cả mọi người sẽ cho rằng đây chỉ là thủ đoạn chiếm ngôi của Thủ Cư vương, còn những người mưu nghịch ở Sơn Nam đạo chỉ là một nước cờ sai. Người chết oan ở Sơn Nam, vĩnh viễn không thể yên nghỉ."

"Ngươi nói xem," ánh mắt Trình Tàng Chi như sương mù, nhìn không thấu triệt, "Ta giết Lý Yên, Nhan Tuế Nguyện sẽ tức giận hơn cả khi ta quật phần mộ tổ tiên nhà y sao?"

"......"

Triệu Quyết nhủ thầm trong lòng, trời ạ suýt nữa thì quên mất chuyện quật mồ, Nhan thượng thư vẫn chưa thật sự tính toán với ngài nữa. Nhưng mà hắn vẫn nói: "Mới sáng sớm ngài đã nghĩ muốn giết Thủ Cư vương?"

Trình Tàng Chi bước qua vũng nước, "Hoàng đế không có con nối dõi, tôn thất tử không một ai có đủ tư cách lên ngôi bằng Lý Yên. Giết hắn, Nhan Tuế Nguyện còn có ai để chọn sao? Đưa đại một con cháu hoàng tộc nào đó lên làm ấu đế, còn y thì làm chủ chính sự? Chỉ sợ các đạo sẽ giết ấu đế ngay lúc làm lễ sắc phong, từng người lập đỉnh tự xưng bá vương."

"Vậy nếu ngài giết hắn, không phải thiên hạ sẽ lập tức rối loạn?"

Bởi vậy hắn mới chưa động thủ. Trong lúc suy ngẫm, Trình Tàng Chi phân phó Triệu Quyết: "Để ý cấm quân nhiều chút, đặc biệt là Phương Quy. Trà trộn thay hết quân Phòng Vệ bằng người mình, để ngừa đêm dài lắm mộng."

Thật ra vẫn còn một phương pháp, chỉ là hơi lằng nhằng.

Nhưng mà Trình Tàng Chi vẫn muốn gặp Lý Yên một lần.

Sau khi đuổi kịp Dương Phụng Tiên, Nhan Tuế Nguyện nói chuyện với Dương Phụng Tiên ở trước một cửa hàng đã đóng cửa trong phố.

"Người đứng sau Dương công và Tần Thừa, rốt cuộc là ai?", Nhan Tuế Nguyện vọng nhìn tiếng mưa tí tách trên mái hiên.

Dương Phụng Tiên không nhúc nhích nét mặt, "Nhan thượng thư, không phải đã giải quyết An tiết độ sứ sao?"

Nhan Tuế Nguyện khẽ lắc đầu, "An Hành Súc dễ dàng bị Tần Thừa dùng Lư Hoành diệt tộc và một minh bài lừa đi Duyện Châu, người này không thành gió lớn."

Dương Phụng Tiên nhàn nhạt cười: "Vậy Nhan thượng thư cho rằng người đứng phía sau nội gia có thể là người nào?"

Nhan Tuế Nguyện lại nói: "Đây là câu hỏi của ta.", bỗng nhiên lại bổ sung một câu, "Chuyện bản quan hứa hẹn ở trai cung ngày đó với Dương công, ta đã thực hiện xong, mong rằng Dương công sau này cũng có thể tuân thủ."

Dương Phụng Tiên rốt cuộc nhúc nhích da mặt như con rối của mình, hiện ra khó hiểu, "Nội gia cho rằng, Nhan thượng thư đã làm quân cờ nhiều năm, làm đao của người trong cung, rèn luyện qua mấy lần sinh tử, cũng nên học được vững tâm, lại không ngờ ngài vẫn nhân từ nương tay như cũ.", ánh mắt có thêm vài phần nước lặng, "Chẳng lẽ Nhan thượng thư không biết lý do hiện tại, các đạo trên thiên hạ đã không còn nghe trung ương triều đình điều phối?"

Mắt Nhan Tuế Nguyện trở nên sắc bén, nghe Dương Phụng Tiên chậm rãi nói tiếp: "Mười năm trước, có một người họ Nhan muốn tỏ lòng trung thành với tiên đế nên đã liên thủ với ngài xướng ra trò hay, giúp cho tiên đế lập ra bố cục để hoàng tử vừa ý của ngài an ổn đăng cơ dưới tình hình các phiên trấn bị cát cứ. Đầu tiên là xuất hiện mưu nghịch, biếm truất Thái Tử, giết một ít tâm tư không nên có của kẻ khác. Sau đó lại lợi dụng trú quân một phương để giết gà dọa khỉ, tuy làm kinh sợ mười đạo, nhưng cũng vì vậy mà tiết độ sứ tân nhiệm của mười đạo không hề nghe lệnh triều đình, càng không cống nạp cho triều đình."

"Nhìn như một vương triều hùng mạnh, nhưng lại là lúc bắt đầu rối loạn. Nội tình trong đó, chắc cũng không cần nội gia nói rõ ra đúng không? Nhan thượng thư, chẳng lẽ ngài chưa từng hoài nghi cái chết của phụ soái sao?"

Mưa vẫn chưa ngừng rơi, nhưng Nhan Tuế Nguyện lại cảm thấy bên tai quạnh quẽ. Rồi sau đó, Nhan Tuế Nguyện không nói một lời xoay người hồi phủ.

Tiết Thanh Minh sắp tới, tuy chuyện ở Duyện Châu đã được bẩm tấu, nhưng hoàng đế lại tạm thời đè việc này vào án chưa xử. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Nhan Tuế Nguyện và Trình Tàng Chi. Lý Yên thượng kinh, hoàng đế tất nhiên muốn xử trí Lý Yên trước. Người trong hoàng thất, đã luôn là người bạc tình thiếu nghĩa.

Bên trong hoàng cung Thanh Kinh, một nữ tử mặc cung trang lục sắc, trên đầu cắm trâm lá sen ngọc xanh thẫm*, lẳng lặng nhìn Lý Yên đang đứng trong vườn hoa. Lý Yên đang cầm một cái gáo bầu, từng gáo từng gáo nước trong tưới xuống. Ở trên đất mềm đen có trồng những cây hoa xanh tươi nghiêng ngả.

"Vương gia, mấy ngày trước vừa có mưa, nếu cứ tưới tiếp, cây hoa sẽ úng nước." Vệ Vãn Tình dùng bàn tay trắng nõn nâng dậy cây, trồng nó thẳng lại một lần nữa.

Lý Yên rũ mắt, không nhìn Vệ Vãn Tình hồi lâu, cũng chưa từng mở miệng, cho đến khi tiểu thái giám trong cung tới nói: "Đô ngự sử Vệ đại nhân tiến cung, Vệ phu nhân cần phải đi bái kiến."

Vệ Vãn Tình là con gái út của Vệ Chính, vừa tới tuổi cập kê đã được tiên đế ban cho Lý Yên làm phi. Vệ Vãn Tình khó xử nhìn Lý Yên, Lý Yên liếc nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu.

Vệ Vãn Tình vì cái gật đầu nhẹ kia, tim đập như sấm, gò má nổi hồng vội vàng đi mất.

Vườn hoa sum suê, bọt nước trong suốt như đá tinh khiết. Lý Yên nhìn một viên ngọc nước, bên trong có một tia nắng lấp lánh, trái tim thở dài, sau đó xoay người nói: "Tội thần, tham kiến Hoàng Thượng."

Lý Thâm một mình tiến đến, cũng không hề có Dương Phụng Tiên đi theo, lấy tư thái khinh thường nhìn Lý Yên, "Huynh trưởng, đã lâu không thấy, cần gì đa lễ."

Lý Yên đứng dậy, "Tội thần tạ chủ long ân."

Lý Thâm thấy hắn giữ nghiêm lễ pháp, tự xưng tội thần, lại vẻ mặt thản nhiên, trong lòng không chút thoải mái, cảm giác khó chịu càng lan ra, "Lý Yên, lần này, ngươi lại muốn cướp của trẫm cái gì?"

Lý Yên không nói, chỉ là quỳ xuống thỉnh tội. Thấy hắn như vậy, Lý Thâm càng tức giận, bất chấp bệnh đau đầu đang phát tác, "Mười năm trước, ngươi cướp đi Vệ Vãn Tình từ chỗ ta, mười năm sau, ngươi muốn cướp đi ngôi vị hoàng đế của trẫm sao?"

"Thần không dám."

Lý Thâm cười một tiếng, "Lý Yên, lấy Vệ Vãn Tình tới đổi, trẫm liền đem ngôi vị hoàng đế cho ngươi."

"Thần, không, dám."

Lý Thâm nghe vậy, duỗi tay bắt lấy cổ áo Lý Yên đang quỳ dưới đất, hung tợn nói: "Ngươi có cái gì không dám?! Năm đó ta rõ ràng nói với ngươi rằng ta muốn thú Vệ Vãn Tình, thậm chí khi nào nên thỉnh chỉ từ phụ hoàng, cũng nghe theo lời ngươi. Ngươi biết rõ một ngày kia ta muốn nói gì, lại thỉnh chỉ phụ hoàng trước ta một bước!"

"Tại sao vậy?!"

Đúng vậy, tại sao? Lý Yên cũng muốn hỏi một câu đó. Chỉ tiếc, hắn không thể hỏi ra miệng được nữa.

"Tội thần nguyện tự chứng trong sạch."

Lý Yên bỗng nhiên tránh khỏi tay Lý Thâm, cầm lấy kéo tỉa hoa, lập tức đâm vào ngực, máu tươi ào ạt chảy ra.

"Tội thần nguyện chết."

Lý Thâm sửng sốt, không thể tin tưởng mà trừng lớn hai mắt, cho đến khi Lý Yên chống đỡ không nổi nữa mà ngã vào bồn hoa.

"Người đâu, tới mau!"

Lý Thâm quát lớn, cung nhân nối đuôi nhau đi vào, lập tức đưa Lý Yên đến Thái Y Viện.

Có lẽ là bởi vì Lý Yên mấy năm gần đây thân thể ốm yếu, một cây kéo này đâm vào không đủ sâu, không đủ chuẩn xác, nhưng vẫn cứ đủ trí mạng.

Các thái y nhìn sắc mặt hoàng đế, không biết nên cứu trị thế nào, cho đến khi Lý Thâm rống lên, "Không thể để hắn chết!", hắn nói xong, lập tức phất tay áo đi mất.

Sắc trời dần tối, khi một ngọn đèn dầu nhóm lửa lên, Lý Yên mới tỉnh dậy. Cả một ngày đã qua.

"Vương gia, bản quan tới lấy minh bài.". Trình Tàng Chi tựa vào ghế, ánh mắt u ám. Hắn chưa động thủ giết Lý Yên, Lý Yên đã suýt chút nữa thọc chết chính mình.

Sắc mặt Lý Yên càng tái nhợt, tiếng nói càng nhẹ hơn gió, "Tất nhiên rồi."

Hắn thong thả nâng cánh tay moi vào trong vạt áo, lấy ra minh bài trong lồng ngực.

Trình Tàng Chi thấy động tác đó của hắn, sắc mặt vô cùng kém, lập tức đứng đậy tiến lên, gần như là muốn cướp minh bài về.

"Trình đại nhân," Lý Yên thấy trong tay chưa gì đã trống rỗng, bị giật mình, cũng không chút hoang mang, không bực không giận nói: "Không cần phải trông gà hoá cuốc như vậy. Tiểu vương không có ý gì khác với Nhan thượng thư."

Trình Tàng Chi khựng lại một lát, chậm rãi nhíu máy, nói: "Vậy vương gia làm vậy, là ý gì?"

"Ước chừng, là bởi vì Nhan thượng thư còn kiên cường không gãy hơn cả bản vương. Nếu tiểu vương là Nhan thượng thư, chỉ sợ đã sớm không còn kiên nhẫn được.", thật ra hắn cũng chỉ vì tò mò Nhan Tuế Nguyện vậy mà lại giao vật này cho Trình Tàng Chi.

"Vương gia nói vậy là có ý gì?"

"Trình đại nhân, có thể được đáp án mình muốn là được."

Trình Tàng Chi dồn mắt nhìn Lý Yên, Lý Yên vô vị quan sát hắn, "Trình đại nhân không cần nghĩ biện pháp uy hiếp tiểu vương, ngay cả cái mạng này tiểu vương còn không muốn, hoàn toàn không còn gì để sợ."

Trình Tàng Chi âm thầm cười lạnh, hỏi: "Rốt cuộc minh bài Nhan gia có tác dụng gì?"

Lý Yên ngẩn ra, sau đó lại vô cùng thoải mái. Trình Tàng Chi nhận được minh bài, lại không biết minh bài có ý nghĩa gì, hắn hỏi: "Trình đại nhân trộm minh bài này sao?"

Trình Tàng Chi không vui liếc xéo Lý Yên: "Nhan Tuế Nguyện tự mình cho ta."

Lý Yên ho khù khụ, hiển nhiên là đang hết hồn. Hắn mở to hai mắt, "Nhan thượng thư tự mình đưa nó cho Trình đại nhân, lại không nói cho Trình đại nhân biết ý nghĩa?"

Trình Tàng Chi càng lúc càng hoang mang, "Rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?!"

"......"

Lý Yên trầm ngâm một chút, lắc đầu nói: "Trình đại nhân, việc này, vẫn là để cho Nhan thượng thư tự mình nói với ngài thì tốt hơn, dù không được thì cũng nên để một người Nhan gia nói, như vậy mới hợp lý hợp tình."

Hỏi không được lời thật, Trình Tàng Chi cũng không có cách bức bách Lý Yên nghe lời mình. Dù sao hôm nay Lý Yên cũng vừa mới suýt nữa đâm chết bản thân, có thể thấy hắn nói không sợ chết, không phải chỉ là mê sảng nói suông.

Bởi vì ý nghĩa của minh bài, Trình Tàng Chi quyết định về Trình Môn trước, đi gặp một người hắn đã giấu rất nhiều năm.

Tiết Thanh Minh, sâu trong nhà chính Trình Môn, bình phong chuyển động, lộ ra một cửa vào tầng hầm tối mịt. Triệu Quyết dẫn đầu mở đường, bên trong đường đi tối tăm dần dần có ánh nến thắp sáng. Ở cuối đường là một cái hố giam.

Trình Tàng Chi và Triệu Quyết đứng ở trên lưới sắt nhìn xuống người phía dưới đang bị vô số xiềng xích trói lại. Người nọ dính bùn đất đầy mặt dơ bẩn, trên người mặc y phục rách nát, khó khăn lắm mới che chắn được một chút.

Thanh âm già nua nghẹn ngào phát ra, "Ta là con cháu Nhan thị, ta là con cháu Nhan thị, ta là con cháu Nhan thị."

Dây thừng mảnh mai cột lấy minh bài, chậm rãi thả xuống ở trước mặt người nọ. Triệu Quyết ngồi xổm xuống, nhìn người phía dưới: "Công tử, bảy năm trước, lúc người này còn thần chí rõ ràng thì bảo chỉ khi thấy minh bài Nhan Trang, mới có thể khai ra. Vậy minh bài này của Nhan thượng thư có thể hữu dụng sao?"

Trình Tàng Chi đã giữ minh bài này hồi lâu, nhưng bởi vì đó là của Nhan Tuế Nguyện nên vẫn luôn không quá bận tâm. Hôm nay nghe Lý Yên nói về minh bài một cách quái gở, Trình Tàng Chi bỗng nghĩ có lẽ Nhan Trang chết rồi, minh bài của Nhan Tuế Nguyện sẽ có hiệu quả tương tự.

Một minh bài lung lay, đâm nhập vào tầm mắt người nọ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui