Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Edit: susublue

Người đàn ông đứng ở ngoài cửa lớn có gương mặt anh tuấn, anh cười như không cười nhìn cô, làm cho người ta có cảm giác hào sảng không kiềm chế được.

Nhưng trong trí nhớ của Mộc Yên không hề có chút ấn tượng nào về anh, sau một lúc lâu cô mới lạnh lùng nói, "Chúng ta không biết nhau."

"Mộc Yên tiểu thư, bây giờ chúng ta gặp mặt thì đã biết nhau rồi." Mặc dù anh đang cười nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh nhạt.

Mộc Yên không nói gì mà chỉ cực kỳ đề phòng nhìn anh.

Thấy vậy, anh lại nở nụ cười, "Có cảnh giác là tốt, nhưng tôi thật sự không có ác ý."

Anh liếc nhìn căn biệt thự sau lưng cô một cái, giải thích, "Tôi đang đi tìm người thân, sau đó nghe nói cô ấy đã từng ở đây một khoảng thời gian."

Mộc Yên nhìn mắt anh đột nhiên ảm đạm xuống thì mới nhớ ra chuyện căn biệt thự này là do cô bán đi trong lúc bất đắc dĩ, có rất nhiều người từng trở thành chủ nhân của nó.

Nhìn sắc mặt cô hơi thay đổi, anh lại hỏi một lần nữa, "Mộc Yên tiểu thư, tôi chỉ muốn vào trong xem thử thôi."

Mộc Yên nhíu mi, mở cửa ra, ý bảo anh có thể vào.

Trong sân có cây Sơn Chi, trên đóa hoa màu trắng còn đọng vài giọt sương lóng lánh, khi gió thổi qua thì vỡ vụn rồi trượt theo cánh hoa rơi xuống đất.

Cô đứng dưới tàng cây, đóa hoa rơi xuống trên lông mi dài mi, cô chớp mắt mấy cái, đóa hoa màu trắng bị dao động rơi xuống đất. Đôi môi màu hồng nhạt nhẹ nhếch lên, đôi mắt lạnh thấu xương giảm bớt ý lạnh, nụ cười ôn hòa của cô làm cho sống lưng Thẩm Diệp cứng đờ.

Anh đã đọc qua mọi thông tin điều tra được vào tối hôm qua rồi, cô nhóc này là con gái thứ hai của Nhà họ Mộc. Ba là Mộc Quốc Hồng, tất cả tin tức đều không trùng khớp với người anh muốn tìm. Nhưng bộ dáng lúc cười lại giống nhau đến vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Nhìn cô xoay người vào bên trong, anh an vị ngồi trên ghế dưới tàng cây Sơn Chi.

"Cho anh." Thẩm Diệp mở đôi mắt đang nhắm lại ra, nhìn Mộc Yên đưa một ly sữa cho mình, đôi mắt lạnh như băng hoàn toàn không hòa hợp với động tác lúng túng của cô, "Trong nhà chỉ có cái này."

Thật ra trong những việc đối nhân xử thế như này Mộc Yên vẫn rất đơn thuần. Đối mặt với cuộc sống muôn màu muôn vẻ, đối với cô mà nói thì không hề dễ như việc phải đi ám sát kẻ địch.

Thẩm Diệp đột nhiên cười khẽ, anh cảm thấy cô nhóc này thật sự rất mâu thuẫn, rõ ràng vừa rồi khuôn mặt vẫn lạnh thấu xương đầy sát ý, bây giờ lại luống cuống chiêu đãi khách như vậy. Huống chi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người dùng sữa để đãi khách. Nếu cô thật sự là...

Thẩm Diệp lắc đầu, cảm thấy mình đang tự lừa mình dối người, đã đọc thông tin điều tra rồi mà anh vẫn không từ bỏ.

"Mộc Yên tiểu thư rất thích hoa Sơn Chi sao?"

"Cũng tạm." Là mẹ cô rất thích, cô cũng chỉ cảm thấy nó không tệ thôi.

Mộc Yên dừng lại một chút, nhìn người đàn ông vẫn luôn nhìn xung quanh sân vườn, "Người thân của anh đã từng ở đây sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?"

"Con bé đã mất rất nhiều năm rồi."

"Thật xin lỗi." Mộc Yên nhíu mi, người thân đã qua đời thì quả thật không cần nhớ lại.

"Không sao." Thẩm Diệp cười khẽ.

Đối với Mộc Yên mà nói, việc phá lệ để cho anh vào trong sân ngồi đã là rất vớ vẩn rồi, cô vốn không phải người giỏi nói chuyện nên liền im lặng đi làm chuyện của mình.

Thẩm Diệp ngồi một mình trong sân, từ khi anh biết trước khi mẹ mình qua đời đã từng ở nơi này thì vẫn luôn muốn mua lại nó, ai ngờ lại bị người ta mua trước.

Anh vẫn muốn tới đây xem thử, nhưng lại không ngờ chủ nhân căn biệt thự này lại khiến anh kinh ngạc như thế.

Tuy rằng đã điều tra ra thân phận của Mộc Yên nhưng anh vẫn không cam lòng. Lấy điện thoại di động ra, anh dặn dò vài câu đơn giản rồi chuẩn bị bay về Trung Quốc.

Trong nước, gần mười hai giờ đêm, ở quán bar Ám Dạ.

Quán bar dùng hoa Mân Côi màu trắng để trang trí, dưới ánh đèn nê ông tạo ra một phong cách riêng biệt.

Thời gian mà mọi người vốn nên ngủ say thì ở đây lại cực kỳ ồn ào náo nhiệt.

Dưới ánh đèn mờ ảo, ở mỗi góc của quán bar đều có đầy người ngồi.

Nhóm nhạc rock điên cuồng, cả trai lẫn gái nhảy theo âm nhạc, ánh đèn nhiều màu chiếu rọi xuống ly rượu Lafite, trong bữa tiệc linh đình đầy sắc thái mờ ám ăn mòn đám người say xỉn.

Trong một góc yên tĩnh, một người phụ nữ lẳng lặng ngồi đó, váy màu tím nhạt dài tới đầu gối để lộ đôi chân thon dài, da thịt trắng nõn như tuyết, đôi môi của cô đẫy đà trơn bóng, đỏ như hoa Mân Côi

" Ức tiểu thư, đêm nay muốn uống gì?" Phục vụ anh tuấn lịch sự cúi người bốn mươi lăm độ. Ức Hâm là khách quen nơi này, nhưng mỗi lần cô tới đây uống rượu thì tâm trạng đều không được tốt lắm.

"Như cũ."

"Được, một ly Julie bạc hà bình thường, cô chờ một chút." Phục vụ mỉm cười.

Một khúc nhạc kết thúc, dàn nhạc ở giữa quán bar ngừng lại, mọi người trên sàn nhảy cũng ngừng lại nghỉ một chút.

Bên trong ly thủy tinh trong suốt là một chất lỏng xinh đẹp.

Ức Hâm vừa đưa ly đến bên môi thì liền nhíu mi vì tiếng đùa giỡn cách đó không xa.

Cô đặt ly rượu màu đỏ sậm lên bàn, bởi vì không còn âm nhạc ầm ĩ nên cô có thể nghe rất rõ ràng tiếng phụ nữ khóc thét chói tai.

Âm thanh quen thuộc này khiến Ức Hâm sửng sốt, sau lập tức đi về phía âm thanh đùa giỡn phát ra.

"Xin anh đừng như vậy, đừng như vậy..."

"Cho anh trai hôn một cái nào, hôn một cái thôi thì có sao..."

Một người phụ nữ có vóc dáng xinh đẹp bị một người đàn ông ôm vào trong ngực sàm sỡ, có thể thấy rõ là cô ta bị ép buộc, trên gương mặt thanh tú đầy nước mắt.

" Đừng mà... Đừng mà..."

"Chát..." Một tiếng tát tai vang lên, trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.

"Tiện nhân, không biết xấu hổ!"

Người đàn ông mất tính nhẫn nại, bắt đầu cay nghiệt mắng cô ta.

Nhưng người bên cạnh đều làm như không thấy, không ai lên tiếng ngăn cản.

Còn về nguyên nhân, đương nhiên là bối cảnh to lớn sau lưng anh ta rồi.

Quản lí không ở đây, nhân viên an ninh của quán bar cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ trêu chọc vị Âu Dương đại thiếu gia này thì sẽ có chuyện không hay.

Trong hoàn cảnh khó xử đó, chợt có một âm thanh bén nhọt, lạnh lùng vang lên cách đó không xa.

"Buông cô ấy ra!"

Người phụ nữ chậm rãi đi ra khỏi đám người, quán bar lập tức tức yên ắng hẳn đi, vẻ mặt cô cười như không cười.

"Ức, chị Ức Hâm." Cô gái bị người đàn ông ép chặt trong ngực cũng ngừng khóc, hai mắt cô sưng đỏ nhìn người phụ nữ có tướng mạo bất phàm trước mắt.

Ức Hâm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Âu Dương Nhạc mặc áo sơ mi màu đen bằng tơ tằm nhàn nhã tựa vào trên sô pha màu đỏ rượu, dienx;dafn~lee*quýdoon vài nút áo bằng ngọc bích trước ngực được gỡ ra để lộ da thịt màu lúa mạch bên trong, gợi cảm, quyến rũ lại vô cùng hấp dẫn người khác. Sau khi rượu cay chảy xuống cổ họng, anh mới ngẩng đầu nhìn người trước mắt.

"Này, tiểu mỹ nhân lại đây!" Anh ta đứng dậy, nhưng tay vẫn chưa buông Từ Hiểu Đình ở trong lòng.

Anh cười không chút để ý, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Nhìn người phụ nữ lạnh nhạt trước mắt, Âu Dương Nhạc đột nhiên rất muốn phá vỡ vẻ lạnh lùng trên mặt cô, anh ác ý đột nhiên muốn trêu cợt người phụ nữ trước mắt.

"Tiểu mỹ nhân, cô đổi cho cô ấy, thế nào? Tôi sẽ thương cô thật tốt!"

Lời trêu đùa mờ ám khiến những phục vụ nữ thẹn quá thành giận, ngược lại Ức Hâm chỉ lạnh lùng cười, "Vậy phải xem coi anh có bản lĩnh này không!" Giọng nói không lớn nhưng lực uy hiếp rất mạnh, đủ để khiến mọi người run lên.

Cô đứng thẳng lưng, vẫn không nhúc nhích.

"Cô thật to gan!" Âu Dương Nhạc rống giận, bóp chặt cổ của người phụ nữ trong lòng, nổi trận lôi đình đứng dậy.

" Ức... Ức Hâm... chị Ức Hâm... Cứu em!" Từ Hiểu Đình bị bóp cổ nên sắc mặt trắng bệch, cô gian nan nhìn Ức Hâm, cầu cứu.

Lầu hai của quán bar Ám Dạ.

"Lão đại, chúng ta xuống giúp chị dâu một chút đi?" Hoàng Viêm lo lắng thúc giục người bên cạnh.

Người đàn ông không có phản ứng, nhưng khóe môi lại nhếch lên chứng minh tâm trạng anh đang rất tốt.

Không muốn lãng phí thời gian, Ức Hâm đón nhận cơn tức của Âu Dương Nhạc không chút sợ hãi.

"Tôi lặp lại lần nữa, buông cô ấy ra!" Giọng điệu vẫn giận dữ như trước, có lẽ bởi vì chính mình chịu tổn thương quá nhiều nên cô ghét nhất là những tên đàn ông ức hiếp phụ nữ.

"Ông đây không buông, mày có thể làm gì? Biết điều thì mau ngoan ngoãn lại đây xin lỗi ông. Một mỹ nhân đẹp tuyệt sắc như vậy, ông đây còn có thể suy xét lại..."

Bàn tay to của Âu Dương Nhạc ôm lấy vòng eo thon của Ức Hâm.

"Mẹ nó, đúng là khốn kiếp lại còn muốn chết!" Ức Hâm tức giận quát lớn, lúc hắn ta còn chưa kị đụng tới mình thì cô liền xoay người một cách hoàn mỹ, bắp đùi thon dài đá một cái vào cánh tay Âu Dương Nhạc.

"A..." Âu Dương Nhạc bị đau té xuống đất, anh vốn không ngờ người phụ nữ này lại đột nhiên tập kích.

"Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!"

" Đại thiếu gia, ngài không sao chứ?" Vệ sĩ mặc đồ đen vội vàng chạy tới vây xung quanh Âu Dương Nhạc.

Âu Dương Nhạc ôm cánh tay bị thương đứng lên, tỏ vẻ tức giận nhìn Ức Hâm, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.

Chỉ thấy anh thở hổn hển, giận dữ hét, "Mấy người là kẻ ngu ngốc sao? Đừng động vào tôi, mẹ nó! Nhanh chóng đi bắt cô ta lại cho tôi."

" Dạ!"

Mấy tên đàn ông mặc áo đen đáp một tiếng rồi liền đứng dàn hàng trước mặt Ức Hâm.

Biểu cảm trên mặt cô rất lạnh nhạt, giống như cô không cảm thấy sát khí bén nhọn trên người bọn họ vậy, lưng vẫn đứng thẳng tắp.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm làm cho mọi người đang ngồi đều hít thở không thông.

Tên vệ sĩ áo đen tức giận quát một tiếng, rồi đá nhanh về phía Ức Hâm đến nỗi nghe thấy cả tiếng gió vun vút.

Ở lầu hai của quán bar, Hoàng Viêm nắm chặt tay, anh nhíu mày nhìn người đàn ông vẫn nhàn nhã ngồi bên cạnh, nhịn không được sốt ruột mở miệng, "Lão đại, ngài thật sự nhẫn tâm nhìn chị dâu bị đánh sao? Tôi đã từng giao đấu với vệ sĩ của Nhà Âu Dương rồi, bọn họ rất lợi hại. Chị dâu chỉ là một phụ nữ..."

Anh đang nói thì lập tức im bặt, bởi vì anh thấy Ức Hâm xoay người linh hoạt, dễ dàng tránh thoát đòn tấn công mạnh mẽ của đối phương.

Không chỉ Âu Dương Nhạc, mà tên vệ sĩ cũng có chút khiếp sợ, anh ta đã trải qua huấn luyện đặc thù, người có thể tránh thoát được đòn tấn công này của anh ta không được bao nhiêu người.

Thân thủ lưu loát như thế! Người phụ nữ này là ai?

Tên áo đen kinh ngạc không dám khinh thường nữa, động tác cũng bắt đầu từ từ tàn nhẫn hơn.

Ức Hâm cũng không tấn công, cô bình tĩnh tránh từng đòn đánh một.

Tên vệ sĩ giận dữ, anh quả thực không tin được đòn tấn công mà mình luyện tập trong thời gian dài như vậy lại không thể đụng tới được một sợi tóc của người phụ nữ này. 

Cảm thấy buồn bực, anh đứng cách xa một khoảng rồi nhảy lên cao, sau đó từ không trung đá về phía Ức Hâm với tốc độ nhanh như tia chớp.

Mọi người kinh hãi, lúc nghĩ cú đá đó sẽ trúng đỉnh đầu Ức Hâm thì liền thấy cô cũng nhảy mạnh lên, quay người nhanh chóng đá một cái thật mạnh.

Tia lửa lóe lên, hai bóng người chồng chéo lên nhau ở trên trần nhà.

Sau khi nhanh chóng rơi xuống đất thì Ức Hâm tung người nhảy lên một lần nữa, xoay người vung chân trái lên đá thật mạnh vào bụng của tên vệ sĩ, anh ta còn chưa đứng vững thì đã lảo đảo lui về phía sau một bước, khóe miệng chảy máu tươi. Ức Hâm nhanh chóng nâng đùi phải, hung hăng bổ xuống, đá hắn ta bay ra xa hơn một mét.

Bước từng bước tới gần Âu Dương Nhạc đã sớm ngây người, khuôn mặt Ức Hâm vẫn là nụ cười sáng rỡ như trước.

"Buông cô ấy ra!" Vẫn là giọng điệu ra lệnh như trước, nhưng rõ ràng có lực uy hiếp hơn vừa rồi.

Âu Dương Nhạc kinh sợ, lập tức buông lỏng Từ Hiểu Đình trong lòng ra.

" Ức Hâm, chị Ức Hâm... Cám... Cám ơn chị..." Từ Hiểu Đình bị kinh sợ nên khóc thút thít không nói được một câu hoàn chỉnh.

"Cho cô!"

Ức Hâm ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc, lúc cô và Mộc Yên huấn luyện cùng nhau, cho dù bị đứt gân gãy xương cũng rất ít khi khóc. Cô có chút đau đầu đưa khắn tay tùy thân của mình cho Từ Hiểu Đình.

"Đại thiếu, thiếu gia!" Tên vệ sĩ bị thương rất nặng, có chút gian nan đứng lên.

"Bốp!" Trên mặt hắn ta bị tát hằn một dấu tay, "Phế vật!" Âu Dương Nhạc rống giận, cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi nên thở hổn hển đi ra ngoài quán bar.

Tên vệ sĩ lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ đang lau nước mắt cho Từ Hiểu Đình rồi xoay người đi theo ra ngoài.

Đám người xung quanh cũng trầm trồ khen ngợi Ức Hâm.

Hoàng Viêm ở lầu hai thấy vậy cũng choáng váng, không tin được sợ hãi than, "Chị dâu quá lợi hại!" Thân thủ như vậy, trách không được lão đại của anh không hề nóng nảy.

Hứa Như Phong vẫn cầm ly Molly bạc hà như cũ, mặt không chút thay đổi, ánh mắt vẫn không rời khỏi người phụ nữ đang đứng giữa sảnh.

Dưới ánh đèn ngũ sắc, cô lạnh mặt lau nước mắt cho cô gái đang khóc.

Đã qua mười hai giờ đêm, cho dù là khu trung tâm phồn hoa cũng không còn xe cộ đông đúc như ban ngày.

Trên trời có vài ánh sao, đèn đường màu da cam mềm mại và dịu dàng.

"Chị Ức Hâm, hôm nay làm phiền chị rồi, cám ơn, em về nhà đây." Từ Hiểu Đình cảm kích nói cám ơn Ức Hâm, có lẽ đêm nay cô thật sự sợ hãi nên hốc mắt vẫn là ửng hồng.

"Tôi đưa cô về."

"Hả?" Từ Hiểu Đình có chút kinh ngạc, lại vội vàng nói, "Không, không cần, nhà của em cách đây rất gần, không cần làm phiền chị."

"Đã trễ thế này rồi, con gái đi đêm rất nguy hiểm." Ức Hâm nhìn cô, nhíu mày, "Sau này đừng ngu ngốc như vậy nữa, không có năng lực tự bảo vệ mình mà còn đến quán bar hỗn loạn như vậy một mình, nếu không lần sau sẽ chẳng ai đến cứu cô đâu.

"Ừ." Từ Hiểu Đình liều mạng gật đầu, vốn là lời trách móc nặng nề nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp.

Một đường không ai nói gì, Ức Hâm vẫn đi bên phải Từ Hiểu Đình, ngọn đèn chiếu xuống kéo dài bóng của hai người họ.

Cả hai đều không biết là có một chiếc Ferrari màu đen vẫn luôn chậm rãi chạy cách mười mét sau lưng các cô.

Quãng đường cũng không xa nhưng lại phải đi ngang qua một công trình đang thi công.

Mùi nước bùn nồng nặc lẫn trong không khí.

Những giàn giáo kim loại vững vàng đứng đó, diễn*dànleequys~doon cần trục cao ngất giống như sắp đâm thủng bầu trời đêm.

Đột nhiên một tiếng “Rắc” vang lên, giống như có cái gì bị nứt ra vậy.

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai vì sợ hãi của Từ Hiểu Đình, Ức Hâm nhíu mi, nhìn lên trời cao, trong phút chốc đồng tử cứng lại, tin cũng thắt lại, nhanh chóng hô lên với người bên cạnh: "Từ Hiểu Đình, mau tránh ra!"

Từ Hiểu Đình đã sớm bị dọa ngây người, cảm thấy hai chân mình như có một tảng chì buộc chặt không thể động đậy. Cô ngây ngốc đứng đó, trong đầu trống rỗng.

Cùng với tiếng kinh hô, Từ Hiểu Đình cảm thấy có cái gì nện vào mình.

Sợ hãi nhắm mắt lại, rồi sau đó chỉ nghe đến một trận gió lớn lướt qua, giống như là có cái gì xuất hiện chặn lấy vật nặng đó.

Sự cố bắt đầu và kết thúc quá nhanh, cuối cùng Từ Hiểu Đình đang ngây người cũng nghe được tiếng trách cứ lạnh như băng, "Cô là kẻ ngu sao?"

Từ Hiểu Đình bối rối trợn mắt, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, lúc này Ức Hâm đứng bên cạnh mình, chỉ dùng hai cái cánh tay đã có thể cản được bao cát rơi từ trên trời xuống.

Ức Hâm tức giận trừng mắt nhìn người đang mất hồn trước mắt, ném bao cát qua một bên.

Tiếng " Bùm!" vang lên cùng với bụi đất bay tứ tung, bao cát nặng hung hăng nện xuống mặt đường.

Từ Hiểu Đình đã trợn tròn mắt lên nhìn, chị Ức Hâm thật lợi hại, nghe tiếng bao cát rơi xuống đất thì ít nhất cũng gần năm mươi kg! Vậy mà chị ấy lại có thể cản được, thật sự là nữ trung hào kiệt! May mắn mình làm việc ở công ty không đắc tội chị ấy, nếu không chắc là chết như thế nào cũng không biết!

"Này, đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi!" Nghe thấy Ức Hâm đi ở phía trước thúc giục, lúc này Từ Hiểu Đình mới phát hiện mình đã bị cô bỏ xa.

Đi qua một góc đường, chỉ chốc lát sau đã đến nhà của Từ Hiểu Đình.

"Chị Ức Hâm, cám ơn chị, hôm nay đã cứu em hai lần. Em, em thật không biết nên cám ơn chị thế nào..." Từ Hiểu Đình nhìn Ức Hâm đưa mình về nhà, trong mắt đầy sự cảm kích.

"Nếu muốn cám ơn tôi thì nhanh nâng cao IQ của mình lên đi, đừng gây phiền phức cho tôi nữa." Ức Hâm xem thường nhìn cô, ngón tay thon dài búng trán cô một cái rồi nói, "Sau này dùng cái này nhiều một chút (ý nói là dùng đầu suy nghĩ), đừng luôn tỏ vẻ ngớ ngẩn. Có đồ rơi xuống mà ngay cả trốn cũng không biết sao? Thật đúng là... Quên đi, mau vào thôi!"

"Chị Ức Hâm, cám ơn chị!" Ức Hâm còn chưa đi xa, quay đầu trông thấy cô đứng trên lầu hai cười sáng lạn.

Ức Hâm xoay người, ngẩng đầu lên liền thấy vài ánh sao thưa thớt, không biết tại sao tâm trạng lại tốt lên, môi của cô cũng nhếch lên.

"Thật đúng là sứ giả bảo vệ dịu dàng?"

Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông tỏa ra khí lạnh.

"Hứa, Hứa Như Phong?" Ức Hâm kinh ngạc, anh bắt đầu hoài nghi rốt cuộc người đàn ông này có phải là con người không, luôn xuất quỷ nhập thần như vậy, muốn hù chết người ta.

"Anh là biến thái cuồng theo dõi người khác sao?" Khinh miệt liếc mắt nhìn anh một cái. Đã thấy cánh tay dài của anh đột nhiên áp vào vành tai cô, chống ở hai bên thân cây ven đường, lúc cô phản ứng lại thì đã bị anh vây ở trong ngực, một giọng nói trầm thấp lại vang vọng trong màng nhĩ của cô, "Phụ nữ đi đêm sẽ rất nguy hiểm." Dĩ nhiên đây là lời cô vừa mới nói với Từ Hiểu Đình, không sai một chữ.

Anh cười to không nói gì, lại tiến về phía trước một bước nữa, bốn mắt nhìn nhau, môi hai người chỉ còn cách một cm, chỉ cần Hứa Như Phong hơi cúi đầu thì có thể đụng đến được đôi môi mềm mại mọng nước kia. Bị vây trong mùi hương trên người anh, Ức Hâm nhíu mày, hơi lui về phía sau, lưng đã chạm đến thân cây nên không thể tránh được nữa.

Hơi thở của anh cũng phà vào tai cô, hơi ấm bay vào vành tai trắng nõn của cô.

Ức Hâm cực kỳ ghét cảm giác bị áp chế, "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Cô giận dữ quát một tiếng, đôi chân trắng nõn thon dài nhanh như chớp đá về phía bụng dưới của Hứa Như Phong.

Hứa Như Phong không đổi sắc mặt, tay phải nhanh chóng bắt được chân của Ức Hâm, "Thật đúng là người phụ nữ bạo lực." Anh thấp giọng nói ở bên tai cô.

Ức Hâm tức giận trừng mắt nhìn anh, cổ chân cô bị anh nắm chặt nên không thể cử động.

Lòng bàn tay anh ấm áp, cổ chân trắng nõn của cô hơi lạnh. Có một luồng khí nóng rực lướt qua cổ chân, chạy thẳng về phía trước, làm cho trái tim tê dại.

" Chết tiệt!" Cô nhẹ giọng chửi, ngay sau đó không chút khách sáo đấm một đấm lên mặt người nọ.

"Cô gái không biết nghe lời." Buông cổ chân cô ra, Hứa Như Phong lại bắt được cánh tay cô.

"Đau, đau, đau, đau..." Ức Hâm hô đau, đôi mắt đen nhánh hơi ngấn nước. Chết tiệt, nhất định là vừa rồi đỡ bao cát nên bị thương, lần này thì tốt rồi, không phản kích được tên đàn ông trước mắt thì chỉ có ngoan ngoãn chờ chết thôi!

"Anh muốn cái gì? A... Đau quá! ..."

Hứa Như Phong nhìn cô chăm chú, người phụ nữ này thật sự không thèm quan tâm đến an nguy của mình. Vừa rồi lái xe sau lưng cô, thấy bao cát rơi xuống còn cô thì thuận thế đi lên ngăn cản, anh đã bị cô dọa sợ tới mức tim muốn ngừng đập. Dám dùng da thịt của mình để đi ngăn cản vật nặng rơi từ trên cao xuống! Cô nghĩ mình là cái gì? Người máy làm bằng sắt thép sao?

Dưới ngọn đèn đường, Hứa Như Phong vươn tay về phía cô, bàn tay to lộ rõ khớp xương nhẹ nhàng kéo ống tay áo màu tím nhạt của cô lên, trên làn da trắng nõn đã bị bầm tím sưng đỏ, chỗ đó còn bị tróc da rướm máu. Anh nhăn mi lại, vươn cánh tay ra ôm cô lên.

"Khốn kiếp, anh thả tôi xuống ngay!" Ức Hâm giãy dụa trong ngực anh, rất không an phận.

"Nói ít một chút cho tôi!" Người đàn ông cau mày, ôm chặt cô vào trong ngực nhưng vẫn cẩn thận tránh không đụng đến vết thương trên cánh tay cô.

Xuyên qua lớp vải mỏng, nơi bị Hứa Như Phong ôm lấy nóng rực như sắp cháy, loại cảm giác mờ ám này làm cho Ức Hâm cảm thấy không được tự nhiên.

"Đồ khốn kiếp, anh khốn. . . . . Ưm..."

Trong lúc giãy dụa, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, cả thế giới bỗng chốc trở nên yên ắng, anh vốn chỉ muốn khiến cho cô ngậm miệng lại, nhưng lại không ngờ môi cô lại mềm mại như vậy.

Trằn trọc ma sát, anh lại hôn thật sâu.

Hương vị của cô tuyệt hơn so với tưởng tượng nhiều, tươi mát thanh ngọt, làm cho anh nhịn không được muốn nhiều hơn.

Đầu óc Ức Hâm trống rỗng, cô cảm thấy trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cánh tay đang giãy dụa cũng mềm nhũn xuống.

Ánh trăng sáng tỏ, chiếu xuống vài vệt sáng mờ ảo lên hai người đang thân thiết hôn nhau. Từ xa nhìn lại trông giống như một đôi ngọc bích.

Qua một hồi lâu, Ức Hâm cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa thì Hứa Như Phong mới buông cô ra.

Anh cười khẽ, đôi mắt đen nhánh như bóng đêm nhìn người nằm trong lòng mình thật lâu, giống như đang thưởng thức đôi môi đỏ thâm vì bị mình hôn của cô.

Ức Hâm tức giận, hai gò má trắng nõn vì tức mà ửng hồng ."Nhanh bỏ ra..."

" Còn giãy dụa nữa có tin tôi sẽ hôn em thêm lần nữa không!" Anh ngắt ngang lời cô sắp nói, động tác giãy dụa của cô cũng lập tức ngừng lại.

"Khốn kiếp, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Bắt cóc em!"

Giọng nói bá đạo dã man, môi Hứa Như Phong làm như vô tình lướt qua hai gò má trắng nõn của cô, làm cho Ức Hâm run rẩy.

Mạnh mẽ nhét Ức Hâm vào trong xe, chiếc Ferrari màu đen chậm rãi chạy về phía trước trong bóng đêm. 

Bệnh viện ở trung tâm thành phố.

Trong không khí đầy mùi nước khử trùng.

Bác sĩ xem qua vết thương rồi liền đặt một lọ thuốc ở trên bàn, dặn dò vài chuyện rồi liền ra ngoài.

Hứa Như Phong không có thói quen hầu hạ người khác nay lại xắn ống tay áo của Ức Hâm lên, dienxdafnleequsydoon để lộ ra vết bầm sưng đỏ trên cánh tay cô. Hiển nhiên động tác vụng về đã làm cô đau.

Ức Hâm nhíu mày, "Không cần khám bác sĩ, anh thật sự là... A."

"Không phải không đau sao?" Động tác bó thuốc của Hứa Như Phong cố ý mạnh thêm một chút, nghe thấy cô hô đau liền nhịn không được trêu chọc.

Dưới ánh đèn lạnh lùng, người đàn ông hơi dùng sức, không cho cô một bài học thì cô sẽ không nghe lời.

"Anh, muốn chết sao?"Ức Hâm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đá tên đàn ông bệnh thần kinh trước mắt này một cước văng ra ngoài. Bấm một cái vào miệng vết thương xem thử coi em có đau hay không.

"Em có thể ngoan ngoãn một chút giùm tôi hay không!" Nhìn cô giương nanh múa vuốt, Hứa Như Phong không vui, "Nếu không biết điều thì tôi sẽ nhốt em lại!"

"Chết tiệt!" Ức Hâm nhíu chặt mi, "Này, anh nghĩ mình là ai mà lại muốn quản thúc tôi như vậy!"

"Tôi cứ quản em đây thì sao?" Anh dùng sức một chút làm Ức Hâm đau nhe răng trợn mắt.

Không biết vì sao Ức Hâm lại đột nhiên nghĩ tới nụ hôn vừa rồi, cô lập tức cảm thấy hai gò má có chút nóng.

Anh dùng cái nhíp gắp bông tẩm cồn sát trùng lên, cẩn thận khử trùng vết thương trên cánh tay Ức Hâm.

Cảm giác mát lạnh làm cho Ức Hâm nhịn không được nhẹ run lên.

Lúc bôi thuốc có hơi đau, Hứa Như Phong cúi đầu, anh không biết chừng mực chùi tới chùi lui trên vết thương của cô. Cảm giác nóng rực khiến Ức Hâm cực kỳ đau đớn nên lặng lẽ cắn môi.

"Bây giờ biết đau chưa? Dùng cánh tay để cản bao cát, tôi còn tưởng rằng em là người máy đấy?"

"Quả nhiên là anh theo dõi tôi!" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, giống như đã hiểu ra cái gì đó nên lại tiếp tục nói, "Nhìn tôi thất bại là thú vui của anh sao?" Anh ta luôn xuất quỷ nhập thần, thậm chí còn thường xuyên đùa giỡn với mình.

Hứa Như Phong lại còn nghiêm túc gật đầu, giống như không cảm thấy có gì không ổn.

Ức Hâm quả thực sắp bị người này chọc cho tức chết rồi, bọn họ vốn không thể nói chuyện với nhau được, nào có ai lại thản nhiên thừa nhận thú vui của mình là nhìn người khác thất bại như vậy chứ.

"Này, anh có đang nghe tôi nói chuyện không đấy?" Ức Hâm giãy dụa khiến Hứa Như Phong không thể không buông tay cô ra.

Cô nhìn anh, đôi mắt đen nhánh sáng tỏ," Tôi không phải loại người rảnh rỗi để chơi đùa với anh."

"Rồi sao? ?" Anh cười khẽ, môi nhẹ nhếch lên, cười nhợt nhạt.

"Bởi vậy tốt nhất anh cách tôi xa một chút."

Sau khi nói xong, Ức Hâm liền lưu loát đứng lên, rồi đi ra ngoài.

Nhìn bóng người màu tím nhạt kia dần đi xa, sắc mặt người đàn ông bị bỏ lại xanh mét. Chưa từng có ai dám làm càn với anh như vậy!

"Cô nhóc, một ngày nào đó em sẽ phải quay về tìm tôi." Anh nguy hiểm híp mắt, rồi lầm bầm lầu bầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui