Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Dung Lạc và Mộc Yên tay trong tay đến thư phòng lầu hai.

Trên mặt bàn màu trắng sạch sẽ, bên cạnh máy tính từng xấp văn kiện được sắp xếp chỉnh tề.

Thư phòng giống như chủ nhân của nó, nghiêm túc mà có trật tự, báo chí, sách phân loại rất ngay ngắn.

Mộc Yên nhìn thấy trên giá sách có bộ sách nghệ thuật, cô có chút kinh ngạc đi qua lấy cuốn mới nhất ra lật xem.

"Anh cũng thích sách này sao?" Mộc Yên kinh hỉ hỏi hắn.

"Ừ."

"Lúc tôi ở nước ngoài thích nhất là sách bản đồ của nhà xuất bản này." Bồ sách này hàng năm chỉ ra một kỳ, khi đó mỗi năm Mộc Yên đều mua, nhưng sau khi tốt nghiệp bởi vì trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện nên cũng không mua nữa. Không ngờ Dung Lạc lại có đầy đủ các kỳ.

Nhìn mặt cô vui vẻ tươi cười, Dung Lạc lại đi đến giá sách lấy ra hai bản."Đến phòng khách xem đi."

Hắn chỉ lấy cho mình một phần văn kiện đi với cô ra sô pha phòng khách.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách, bên trong lại ấm áp, hoà thuận vui vẻ.

Trên sô pha màu trắng, vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng hết sức chuyên chú nhìn văn kiện báo cáo của công ty.

Ngón tay thon dài cầm cây bút màu đen ký tên, ngòi bút viết viết vẽ vẽ, Dung Lạc ngẫu nhiên dừng lại một chút để suy nghĩ.

Mộc Yên ngồi ở bên cạnh hắn, trong tay đang cầm tập tranh tinh tế lật xem.

Phòng khách im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng trang giấy sột soạt.

Tuy hai người đều im lặng không nói chuyện, nhưng trong không khí lại có hương vị an nhàn ấm áp.

Dung Lạc lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên người cô.


Dưới ánh đèn nhu hòa, tiểu nha đầu tựa vào sô pha lật xem tập tranh, mặc dù tóc dài nhưng ngoài ý muốn để tùy tiện, tự nhiên dính trên hai sườn má trắng nõn của cô. Lông mi dài như cánh hoa Điệp, cử động nhẹ nhàng run run.

Có thể là mệt nhọc, cô nhẹ nhàng ách xì 1 cái, có vẻ rất đáng yêu. Đôi mắt kèm nhèm vừa đúng lúc nhìn vào mắt của Dung Lạc.

"Mệt mỏi thì đi ngủ đi."

Cô lắc đầu, giở tính trẻ con bĩu môi: "Không cần, tôi muốn ở cùng anh!" Mộc Yên cố gắng mở to hai mắt, tiếp tục nhìn tập tranh trong tay.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường đã mười hai giờ, lại nhìn nha đầu bên cạnh kiên cường chống đỡ, Dung Lạc có chút bất đắc dĩ.

Nhớ tới vô số lần mất ngủ, bản thân hắn đều một mình ngồi trong thư phòng cho đến khuya. Cùng với đám văn kiện buồn tẻ chán nản, phiền muộn sẽ pha một bình Bích Loa Xuân. Chậm rãi uống cho đến sáng.

Đêm nay lại vì có người làm bạn nên cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Cảm giác được sức nặng trên vai, Dung Lạc quay đầu lại, phát hiện Mộc Yên đã ngủ.

Đầu tựa vào vai hắn, tập tranh để qua một bên.

Bởi vì Dung Lạc hơi di động bả vai, đầu của cô cũng dần dần ngã xuống đùi hắn.

Giật mình, điều chỉnh tư thế một chút rồi gối đầu trên đùi Dung Lạc nặng nề ngủ.

Nữ hầu đưa nước trà tới, vừa vào liền nhìn thấy một màn ấm áp như vậy.

Trên sô pha, Dung Lạc cẩn thận nhìn văn kiện, tiểu Mộc Yên gối đầu trên đùi hắn ngọt ngào ngủ.

Nhìn thấy có người tới Dung Lạc ra hiệu không được lên tiếng, nhẹ giọng kêu cô đem chăn ở phòng ngủ lại đây.

Qua một lúc lâu sau, văn kiện đã được xem xong.

Dung Lạc đang chuẩn bị khép lại, lại nghe thấy có tiếng nói nhẹ truyền đến.

Rồi sau đó hắn cảm thấy người đang gối đầu trên đùi bắt đầu phát run không ngừng.

Lông mi Mộc Yên run rẩy, sắc mặt của cô tái nhợt như tờ giấy.

Trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.

...

Trong giấc mơ bầu trời tối đen không thấy ánh sáng.

Trong phòng tối đen, một người phụ nữ tay chân bị dây xích sắt trói lại, không thể cử động. Trên người cô, quần áo bị rách nát, từng dấu xanh tím lộ ra, sắc mặt cô tái nhợt đen tối, khóe miệng chảy máu tươi ghê người.

Vài người đàn ông mặc đồ đen đè người phụ nữ đang liều mạng giãy dụa lại, hai người cột cô vào ghế, một người khác lấy ra một cái roi da.

"Bá" một tiếng, tiếng roi da phá gió hung hăng quật xuống trên người cô.

...

"Tiểu Yên?" Nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt cô, Dung Lạc nhíu mày.

"Tiểu Yên?" Hắn tiếp tục gọi.

Giống như nghe được tiếng của hắn, Mộc Yên đột nhiên mở hai mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, cô chậm rãi ngồi dậy.


Thật lâu sau, cô mới hồi thần lại."Gặp ác mộng thôi, quấy rầy đến anh sao?" Cô thấy có lỗi cười cười.

"Không có."

"Xem xong văn kiện rồi sao?" Hai tay hắn nắm cánh tay cô, đầu cô tựa vào vài hắn nhu thuận cọ cọ.

"Còn một chút."

"Đã muộn rồi, anh nên nghỉ ngơi đi!" Chỉ đồng hồ treo tường, cô đứng lên lôi kéo hắn rời khỏi sô pha."Ngày mai không phải muốn đi gặp Dung bá bá và Dung bá mẫu sao? Nhanh ngủ đi!"

Đưa Mộc Yên đến phòng khách lầu hai, mở đèn tường lên.

"Sớm nghỉ ngơi đi." Hắn đứng một bên mở cửa ra, nói, "Phòng của tôi ở kế bên, có chuyện gì em có thể tìm nữ hầu hoặc cũng có thể qua tìm tôi." Trước khi đi ra ngoài còn nhìn cô một cái, Dung Lạc thản nhiên nói, "Ngủ ngon."

Động tác bước đi bị cản lại, hắn hơi giật mình.

Rõ ràng cảm thấy thắt lưng bị hai cánh tay ôm lấy, là tiểu nha đầu đứng sau lưng ôm lấy hắn.

"Dung Lạc." Cô gọi hắn, dán mặt sau lưng hắn. "Tôi sợ!" Ôm cánh tay hắn thật chặt.

Dung Lạc tránh khỏi vòng tay cô, xoay người nhìn lại.

"Ở lại đây với tôi được không?" Mộc Yên nhào vào lòng hắn, vùi đầu trong ngực hắn.

Thấy hắn không nói lời nào, cô có chút ủy khuất, "Tôi thật sự sợ, phòng lớn như vậy tôi không muốn ở một mình!"

Lắc lắc cánh tay hắn, cô ngẩng đầu nhìn hắn, "Dung Lạc, gặp ác mộng thật sự rất khổ sở, anh ở lại với tôi được không, được không?"

Sớm biết hắn sẽ không đáp ứng, Mộc Yên đang muốn buông hắn ra. Đã thấy người trước mắt gật đầu.

Dưới ánh đèn nhu hòa, hắn nói: "Được."

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, cô thật sự không ngờ người lạnh lùng xa cách như hắn lại đáp ứng này yêu cầu vô lý này của cô. Hắn không phải rất chán ghét người khác đụng vào mình sao, Mộc Yên cúi đầu cười khổ: Cô như vậy có tính là tự mua dây buộc mình không?

Cảm xúc khiếp sợ rất nhanh đã bị của ý cười che dấu, "Đây là do anh nói, không được đổi ý!" Ra vẻ vui vẻ vì hắn ở lại, đôi mi thanh tú của tiểu Mộc Yên hơi nâng lên.

Tắt đèn, trong phòng hoàn toàn tối đen.


Trên giường lớn, Dung Lạc nằm ở bên phải, Mộc Yên nằm bên trái.

Bởi vì giường lớn, hai người nằm trên đó không hề chật chội ngược lạị ở giữa rất rộng.

Yên tĩnh, trong bóng đêm hai người đều tự đắp chăn.

"Dung Lạc." Cô lên tiếng đánh vỡ sự im lặng, "Anh đã ngủ chưa?" Kéo chăn ra, cô ngồi dậy.

"Chưa."

"Tôi rất lạnh." Cô hờn dỗi lại gần hắn.

Đến khi đụng đến người hắn, tiểu nha đầu mới dựa vào hắn mà nằm xuống.

"Anh lạnh không?" Mộc Yên hỏi hắn, trong bóng đêm ánh mắt cô sáng ngời, động lòng người.

"Rất tốt."

"Nhưng tôi rất lạnh!" Tiểu Mộc Yên oán giận, hai tay đã gắt gao ôm  thắt lưng hắn."Không được đẩy ra!" Cô bá đạo nói.

Trong ngực hắn tìm một vị trí thoải mái, cả người cô đều cuộn trong lòng hắn.

"Dung Lạc." Tiểu nha đầu ngẩng đầu nâng cằm hắn lên hôn xuống, miễn cưỡng ngáp một cái nói, "Ngủ ngon."

Dung Lạc nhìn người trong lòng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, kéo chăn đắp lên người cô.

Cơ thể tiểu nha đầu ấm áp, ôm vào trong ngực rất mềm mại. Người cô tỏa ra hương hoa.

Mộc Yên ngủ say nhưng hai tay vẫn cố chấp vòng quanh hắn.

Trong mông lung, cô hình như nghe được một tiếng thở dài: Rốt cục em muốn làm cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận