Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Ổ khóa rơi xuống đất làm kinh động đến đám chim ở trên cây.

Nhìn ổ khóa đồng loang lổ màu xanh, Mộc Yên đoán đại khái cũng phải một thời gian rất lâu mới biến thành như vậy. 

Cô đi lên phía trước, nhìn cửa gỗ đầy bụi một lúc lâu, lòng tràn đầy nghi hoặc đẩy cửa ra.

"Két..."

Cửa gỗ mở ra, bụi phủ đầy trên khung cửa rơi xuống đất.

"Khụ khụ..."

Cho dù sớm đã có chuẩn bị nên lùi về sau vài bước, Mộc Yên vẫn bị tro bụi bay vào mũi.

Trong không khí đầy khói bụi.

Nhìn giá sách trước mắt được xếp đầy sách, Mộc Yên lập tức hiểu đây là kho chứa sách.

Theo cầu thang hẹp đi lên tầng hai, tầm mắt cô trở nên trống trải.

Khác với đám sách bừa bộn ở tầng một, tầng hai tương đối nhỏ, trên sàn gỗ lim đầy những tập tranh nằm bừa bãi. Đây là phòng để chứa sách hội họa.

Mộc Yên chậm rãi đi vào, cô chú ý tới giá sách ở góc tối của phòng, đặc biệt là ở giữa cái giá sách có một cái trục, nó không giống đám tranh được chất thành từng đống kia mà là một bức hoạ được cuộn tròn lại, đặt riêng ở đó.

Mộc Yên nâng mắt, kiễng mũi chân, lấy cuốn tranh kia xuống.

Phía trước có cái bàn gỗ cũ nát, cô đặt bức tranh xuống chậm rãi mở ra.

Trên bức họa vẽ một cô gái.

Tuổi còn nhỏ xinh đẹp như hoa, dáng người thon dài. Cô mặc một bộ sườn sám Trung hoa thanh lịch, đứng ở trên lầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cô gái hơi nghiêng người, bởi vì chỉ có thể nhìn thấy một bên má mà sắc đẹp tăng thêm vài phần mông lung, nửa thấy rõ nửa mơ hồ.

Mặt trời chiều về phía tây, ánh chiều tà chiếu trên người cô, ấm ấp thoải mái, làm người khác bị hấp dẫn vào sâu trong bức tranh.

Trên bức tranh được cuộn tròn có vài văn tự nhỏ, Mộc Yên biết rõ về loại văn tự này, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được hai chữ kia viết cái gì?

Đó là tên một người—— Dung Lạc!

Tranh Mỹ nhân làm cho Mộc Yên rung động, tác giả của bức họa này lại càng làm cho cô cảm thấy kinh ngạc.

Đương nhiên Mộc Yên biết Dung đại thiếu gia có tài hoa, nhưng vì hắn lạnh lùng xa cách, nên người bên ngoài cũng không xem trọng hắn.

Chỉ bằng vào nhiều năm nay cô học mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp, có thể nhìn ra bút pháp điêu luyện của Dung Lạc trong bức họa này, khắc họa sinh động, tuyệt đối là một bậc thầy!

Nhưng mà, cô gái trong tranh, Mộc Yên luôn cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng lục trong trí nhớ lại không tìm được thông tin gì về cô ấy.

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng "Ông, ông, ông..." Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Xin chào, tôi là Mộc Yên." Nhìn số di động xa lạ, tiểu Mộc Yên mở miệng nói xin chào.

"Đang ở đâu?" Giọng nói lạnh lùng lập tức làm cho Mộc Yên biết được đối phương là ai.

"Tôi ở..."

Đang lúc phát sầu không biết nên nói gì, Dung Lạc ngắt lời cô, "Đến phòng khách, tôi đưa em về."

Không đợi Mộc Yên nói gì, điện thoại đã bị ngắt, vang lên âm thanh "Tít, tít, tít, tít...".

Thật sự là một tên đàn ông bá đạo!

Tiểu nha đầu bĩu môi, cuộn tròn bức tranh lại cất về chỗ cũ.

Lúc đóng cửa lại, Mộc Yên nhíu mày, cảm thấy căn phòng này có chỗ nào đó rất kỳ quái.

——

Chiều tối.

"Tôi đưa em về." Cầm lấy chìa khóa khắc hoa, Dung Lạc chuẩn bị đi ra ngoài đưa cô về.

Mộc Yên kéo tay hắn đi ra ngoài sân, vốn cô muốn tự thuê xe về, nhưng người đàn ông này đã quyết định chuyện gì rồi sẽ không ai thay đổi được, cho nên cô cũng không muốn tranh cãi với hắn.

Chiếc Lamborghini màu trắng chậm rãi chạy vào trong nội thành, xuyên qua cửa sổ, hơi lạnh của gió đêm mềm nhẹ thổi vào.

Đưa tay đặt dưới cằm, Mộc Yên phá vỡ yên tĩnh sự bên trong xe.

"Dung Lạc anh thích vẽ tranh sao?" Trong đầu cô hiện lên cuộn tranh tinh xảo vẽ cô gái trẻ được cất trong căn phòng kia.

"Cũng tạm."

Nhìn sườn mặt Dung Lạc hết sức chuyên chú lái xe, Mộc Yên không tiếp tục hỏi nữa. Chỉ là cuộn tranh kia ở trong đầu cô không tài nào biến mất được?

Người trong bức họa đó có dáng người rất quen thuộc, rốt cuộc là đã gặp ở đâu rồi?

Đến khi tới cửa lớn Mộc gia, Mộc Yên mới thu hồi suy nghĩ.

"Được rồi Dung Lạc, đến đây thôi!"

Mở cửa ra, cô nhảy xuống xe.

Cách lớp cửa kính chưa hạ xuống hết, mắt Mộc Yên lóe sáng: "Đi đường cẩn thận nha!" Cô vẫy tay đến khi chiếc xe biến mất trong màn đêm. Nụ cười bên môi trong nháy mắt tắt hẳn, dưới đáy mắt lại nổi lên cảm xúc không ai đoán được.

Ban đêm, gió rất lạnh.

Phòng khách Mộc gia, giống như cô ra ngoài hay không cũng cũng, bốn người kia vẫn như trước ngồi một chỗ cười nói vui vẻ. 

"Tiểu Yên đã về rồi sao." Mộc Quốc Hồng lên tiếng.

"Ăn cơm chưa, có muốn dì phân phó người chuẩn bị cơm chiều cho con không?"

Mộc Cẩm trừng mắt nhìn Hứa Nhã Như sau đó hừ lạnh: "Không phải từ hôm qua đến giờ nó luôn ở cùng Dung thiếu sao, tối hôm qua cũng không về. Còn muốn mẹ quan tâm?"

"Thật không? Tiểu Yên từ hôm qua đến giờ luôn ở cùng với Dung thiếu ư!" Hứa Nhã Như vẻ mặt vui sướng, nhưng Sở Hoán lại lạnh mặt.

"Hôm nay con đến Dung gia chào hỏi bác trai bác gái." Không thèm quan tâm sự giả tạo hay ý châm chọc của bà ta, trên mặt Mộc Yên luôn duy trì nụ cười bình tĩnh.

"Con đến Dung gia?" Mộc Quốc Hồng hí mắt, thấy Mộc Yên gật đầu sau đó lại tiếp tục nói: "Tiểu Yên đến ngồi bên cạnh ba." Ông vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

"Dung lão gia và Dung phu nhân thế nào, có vừa lòng với con không?"

"Ba, bọn họ đều rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt." Khác với lúc ở bên cạnh Dung Lạc, cô luôn chủ động, đối với Sở Hoán lại vô cùng bình tĩnh, lúc này Mộc Yên nhu thuận ngồi im lặng bên cạnh Mộc Quốc Hồng.

"Nhất định phải chung sống với người Dung gia thật tốt."

"Ba, con đã biết." Vì lợi ích của ông sao! Mộc Yên cười yếu ớt.

"Lão gia, nếu Tiểu Yên đã ăn cơm rồi, đã vất vả một ngày mau để con bé nghỉ ngơi đi!" Hứa Nhã Như đứng lên, rót cho Mộc Yên một ly nước ấm.

"Cám ơn dì Hứa." Mộc Yên vuốt cằm mỉm cười.

Tim Hứa Nhã Như cũng không còn đập nhanh vì trò khôi hài sáng hôm qua nữa, bà cười vỗ vai Mộc Yên nói: "Tiểu Yên, đứa nhỏ này luôn thích khách sáo với người trong nhà."

"Người ta cũng không coi mẹ là người một nhà." Mộc Cẩm ở một bên châm chọc."Mẹ, có thời gian nên quan tâm tới với con gái ruột của mình đi!"

"Tiểu Cẩm không có việc gì sao cứ thích ăn dấm chua với em gái vậy!" Hứa Nhã Như cố gắng muốn điều tiết bầu không khí bị Mộc Cẩm làm cho xơ cứng xuống.

Mộc Yên mỉm cười, làm như không nghe thấy đi về phòng.

Một thời gian sau, đại thọ Dung lão gia.

Mới sáng sớm Tiểu Mộc Yên đã bị nữ hầu gọi dậy, trang điểm thật tốt liền theo Mộc Quốc Hồng và Hứa Nhã Như lên xe đến Dung gia. Mộc Cẩm ngồi bên cạnh Sở Hoán, ngoan ngoãn đi theo Mộc Quốc Hồng, ngồi cùng ông và Hứa Nhã Như trong một chiếc xe.

Dung gia, kiến trúc theo phong cách cổ xưa, đoan trang rộng rãi, Mộc Yên từng nghe người ta nói nơi này là do thời dân quốc để lại.

Sau lưng Mộc Quốc Hồng, Mộc Yên cũng chậm rãi xuống xe.

Gió tháng ba, để ý sẽ thấy vài đám cỏ trong vườn đã bị gãy đổ.

Mộc Yên vừa đi được hai bước liền thấy một người bộ dáng thon dài chân thành đi tới bên này, lúc đến nơi, khẽ nhếch môi cười, làm vẻ đẹp của hắn tăng thêm đến rung động lòng người.

Nhưng mà, làm cho cô rung động là người này sao lại giống với cô gái trong bức họa kia đến thế. Giống như là từ bức tranh đó bước ra vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui