Edit: susublue
Mộc Yên quay lưng lại phía ánh trăng, cả người hoàn toàn đắm chìm trong màn đêm cô độc. Cô im lặng thật lâu. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào vết sẹo dữ tợn trên gương mặt Lý Hân, cô lạnh mắt nhìn đứa nhỏ mình nuôi lớn đột nhiên trở nên xa lạ như thế.
"Rosemary." Môi mỏng nhếch lên, hắng giọng nói lớn làm cho Lý Hân giống như quỷ La Sát đến từ Địa Ngục khiến cho người ta sợ hãi. Ngoại trừ lần đầu gặp mặt, Lý Hân chưa từng lạnh lùng gọi thẳng danh hiệu của Mộc Yên như vậy.
"Mộc Yên." Hai chữ nhợt nhạt ngắn gọn nhưng lại đầy lạnh lẽo, "Sư phụ, từ giờ trở đi con chỉ là Mộc Yên."
"Vô liêm sỉ!" Giơ bàn tay lên nhưng cô lại chậm chạp không hạ xuống được."Haiz." Lý Hân thở dài một tiếng, sự ác độc trong mắt cũng chậm rãi bớt đi, "Con nhóc này, con luôn rất lý trí nhưng có biết mình đang nói cái gì không?”
“Con biết rất rõ."
"Mộc Yên, con thật sự muốn phản bội Blackflame sao?" Nhắc tới tổ chức, mặt Lý Hân lại trở nên lạnh lẽo.
"Không, con chỉ muốn che chở cho anh ấy." Giọng điệu chắc chắn như chém đinh chặt sắt, có chút sắc bén, "Có con ở đây, đừng ai nghĩ đến việc động đến anh ấy!"
"Con cho con là ai?" Mắt lạnh híp lại, Lý Hân vươn tay đặt trên cây súng lục đen để ở thắt lưng, sát khí bắt đầu nổi lên.
"Con không là ai cả, con chỉ là Mộc Yên của anh ấy."
"Vô liêm sỉ, ta thấy con đã quên kết cục của kẻ phản bội Blackflame rồi." Họng súng màu đen để ở trán của Mộc Yên, nhưng cô lại không hề tỏ vẻ gì.
"Con chỉ muốn bảo vệ anh ấy an toàn, cái khác con không quan tâm."
"Đi ra ngoài lâu ngày, tính tình của con trở nên ngông cuồng rồi!" Họng súng lạnh lẽo lại ép về phía trước, Lý Hân hung tợn trừng mắt nhìn cô, "Có phải thiếu dạy dỗ rồi không." Cô không thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn đứa bé mình nuôi lớn mạo hiểm vì một tên đàn ông thối được! Càng nghĩ vậy, cơn tức của Lý Hân càng lớn, "Mộc Yên con thật sự tài giỏi, vì một tên đàn ông mà dám khiêu khích sư phụ!" Ngón tay đặt vào cò súng, chỉ cần vô ý bóp một cái thì súng sẽ nổ.
Giữa mái hiên trống trải đầy sát ý và sự tức giận, hai bên giương cung bạt kiếm, thời gian khẩn trương như đông cứng lại.
"Nếu muốn ra tay thì con nhất định sẽ không thất bại!" Mộc Yên nhìn Lý Hân, đôi mắt đầy tình cảm phức tạp, giọng điệu lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi.
"Ha ha ha!" Lý Hân ngửa mặt lên trời cười đầy châm chọc, "Nhìn xem ta đã nuôi ra một thứ vô liêm sỉ này, vì một tên đàn ông thối mà muốn giết ta! Mộc Yên, quả nhiên con đủ bản lĩnh!" Trái tim giống như bị tê liệt, từ trước đến nay Lý Hân sống phóng túng, giết người không chớp mắt. Đến khi gặp một đứa bé bị một đám đàn ông khốn kiếp đánh túi bụi ở đâu đường Seattle thì không biết vì sao lại đột nhiên động lòng. Phá lệ đưa cô về Blackflame, cô cảm thấy đứa nhỏ này quật cường không sợ chết rất giống mình, người không có kiên nhẫn huấn luyện sát thủ như Lý Hân lại bắt đầu nghiêm túc dạy bảo cô nhóc đó từng chiêu thức một, dienxdaffnllequyssdoon mười năm như một ngày, mãi mãi không ngại cực khổ mà chăm sóc cô, rốt cục cô cũng trở thành "Rosemary" mà bất cứ ai nghe thấy cũng đều sợ mất mật. Cô là sự kiêu ngạo của cô, là sự bận tâm duy nhất của cô trên cái thế giới lạnh lùng này. Nhưng hôm nay cái con nhóc khốn kiếp này lại nói những lời vô liêm sỉ thế này, chẳng những không cảm kích cô mà còn vì một tên đàn ông mà muốn giết cô. Cho dù cô lạnh lùng tàn bạo, nhưng trái tim cũng bằng thịt, bị đứa bé mình nuôi lớn uy hiếp như vậy quả thực còn khổ hơn cả chết.
"Sư phụ, không nên ép con." Nhắm mắt lại, Mộc Yên cắn răng nói ra những lời này.
"Anh ta quan trọng với con như vậy sao, còn quan trọng hơn cả người đã nuôi dưỡng con lớn lên sao?" Lý Hân mất lý trí đỏ bừng mắt, thả súng lục xuống đất, nắm áo Mộc Yên quát lớn."Con có tin là bây giờ ta lập tức đi xuống bắn chết tên khốn đó hay không!"
"Anh ấy sẽ không chết dễ dàng như vậy." Mắt Mộc Yên sâu thẳm, so với sự điên cuồng và nổi giận của Lý Hân lúc này, cô lại quá bình tĩnh, "Còn nữa, con sẽ không cho người cơ hội đó."
"Rosemary, con thật tài giỏi, nên nhớ là từng chiêu thức của con đều là do ta dạy."
"Con còn biết một câu là trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy." Cả người Mộc Yên đầy khơi thở lạnh lùng tàn bạo khiến cho người ta sợ hãi, ý lạnh đầy nguy hiểm, khiếp người.
"Giỏi cho câu trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy, đúng là rất có dũng khí!" Cả người Lý Hân đầy ác ý giống như quỷ lấy mạng đến từ Địa ngục, "Nếu không dạy dỗ thứ con gái vô lương tâm, tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa này thì ta thật có lỗi với danh hiệu ác ma sát nhân rồi!" Hung tợn đánh một quyền vào mặt Mộc Yên, cô đứng yên không hề nhúc nhích, cú đấm đó sượt qua mặt Mộc Yên, "Mẹ nó!" Lý Hân thấp giọng rủa một tiếng, cô tuyệt đối đã thua trong tay con nhóc khốn kiếp này rồi, nếu không thì sao lại không đành lòng ra tay với cô chứ. Mà con nhóc này cũng không hề né tránh, chắc cô cũng đã đoán được mình không thể ra tay.
"Sư phụ." Mộc Yên gọi cô, giọng nói không kiềm chế được nên hơi run run.
"Cút đi!" Lý Hân đã tiêu giận được một nửa nhưng vẫn tỏ ra mạnh miệng."Con nhóc khốn kiếp, hôm nay ta cho con một con đường sống, nhưng con nghĩ người khác sẽ giống ta sao?" Lý Hân nắm áo Mộc Yên, "Khốn kiếp, con nghĩ mình lợi hại đến mức có thể lấy một chọi mười sao? Blackflame phái bao nhiêu người đến đây, thân thủ như thế nào, chúng ta đều không biết rõ, con muốn bảo vệ tên đàn ông đó, đúng là muốn tìm chết!"
"Lòng con đã quyết, mãi mãi sẽ không hối hận."
"Được, khốn kiếp, thật tài giỏi! Người Blackflame biến thái cỡ nào, chúng ta đều biết rất rõ. Bảo vệ cái tên khốn đó cho cho tốt, đừng để đến cuối cùng bắt sư phụ đến nhặt xác cho con!"
"Con sẽ tự bảo vệ tốt chính mình."
Gió lạnh thổi mạnh trên mái hiên, mắt Mộc Yên đầy vẻ thành thục không hề hợp với tuổi của cô, "Có con ở đây, đừng ai nghĩ đến việc động đến anh ấy. Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, muốn giết anh ấy, trừ khi bước qua xác của con!"
"Đồ điên!" Lý hân lớn tiếng mắng, "Giỏi cho một đôi vợ chồng tình thâm, con nhóc khốn kiếp, con vượt mặt sư phụ từ khi nào vậy?" Thật đúng là làm cho lòng người lạnh ngắt, sao cô có thể nhẫn tâm để đứa nhỏ của mình bị đám khốn kiếp trong tổ chức tra tấn được."Con đang tự hủy diệt chính mình đó!" Lý Hân nhìn cô chằm chằm, cố hết sức khuyên cô quay đầu."Làm như vậy có đáng giá không?" Các đốt ngón tay nắm áo cô trắng bệch, vết sẹo đáng sợ trên mặt Lý Hân cũng nhiễm đầy sự bi thương.
"Đáng giá." Câu trả lời kiên định làm cho Lý Hân chấn động.
"Tiểu Yên, con còn nhớ rõ kết cục của tiểu Thất không?"
"Nhớ rõ." Sao có thể không nhớ rõ được, cho dù ở trong tổ chức hắc ám như Blackflame, Hoắc Thất vẫn cười sáng lạn như ánh mặt trời, trong một lần chấp hành nhiệm vụ đã yêu một người đàn ông nằm trong đối tượng ám sát, vì tình yêu mà phản bội tổ chức. Nhưng đến cuối cùng anh ta biết được thân phận của cô, vì để diệt trừ hậu hoạn mà đã hạ sát tâm với cô. Bị tổ chức Blackflame và người yêu đuổi giết, một cô gái luôn tươi cười trở nên u buồn thăm thẳm, cuối cùng bị người của tổ chức Blackflame mang về giết chết để răn đe. Điều đáng giận là trước khi chết đứa con gái ngu ngốc kia lại luôn miệng gọi tên của tên đàn ông đó.
....
----- susublue ~ diendan ------
"Tiểu Yên, tớ thích một người." Dưới ánh mặt trời, cô nở nụ cười sáng lạn tươi đẹp.
"Cho nên cậu phải rời khỏi đây sao." Mộc Yên không chút đổi sắc nói.
"Đúng, tớ muốn đến bên cạnh anh ấy, tớ muốn mãi mãi ở cùng anh ấy."
"Cậu muốn phản bội tổ chức."
"Vì anh ấy, tớ tình nguyện làm mọi thứ."
Mộc Yên híp mắt lại, không hiểu, "Cậu sẽ chết." Suy nghĩ nửa ngày, cô cho Hoắc Thất một lời đánh giá khách quan.
Không khí như đông lạnh, lạnh lẽo ngoài ý muốn.
"Anh ấy sẽ bảo vệ tớ, tớ sẽ không chết."
"Anh ta là mục tiêu cậu phải ám sát, khi biết được mục đích của cậu thì anh ta sẽ giết cậu."
"Sẽ không, tớ biết anh ấy cũng giống như tớ, anh cũng yêu tớ."
"Cậu quyết định rồi sao?" Mộc Yên hỏi cô.
"Ừ, tớ thích anh ấy, tớ không muốn giết anh ấy."
"Như vậy thật không giống cậu." Mộc Yên lạnh lùng nhìn Hoắc Thất, "Vì mục tiêu ám sát mà cậu muốn phản bội tổ chức!"
"Tiểu Yên, tớ là bạn tốt nhất của cậu cho nên xin cậu giữ bí mật giùm tớ." Hoắc Thất kéo tay cô.
"Cậu đi đi." Xoay người, Mộc Yên coi như không thấy gì cả.
"Cám ơn cậu Tiểu Yên." Âm thanh vui vẻ nhảy nhót của cô vang vọng sau lưng, thậm chí Mộc Yên có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đó cười rộ lên đẹp bao nhiêu.
Nhưng một tháng sau khi cô gặp lại Hoắc Thất ở ngục giam của Blackflame. Khuôn mặt tái nhợt tiều tụy không chút máu, cô gầy yếu tới mức một trận gió thổi qua cũng có thể khiến cô ngã, quần áo mỏng manh nhiễm đầy vết máu loang lổ do bị roi đánh.
"Tiểu Thất." Cô khiếp sợ gọi.
"Tiểu Yên, tớ thật sự quá ngây thơ rồi." Cô cười châm chọc, Mộc Yên vươn bàn tay lạnh như băng giống xác chết lên."Anh ta từ bỏ tớ, anh ta không tin tớ." Hoắc Thất nắm ta cô, nước mắt chảy ra cuồn cuộn không ngừng. Ánh mặt trời chiếu vào, cô vẫn cười mặc cho máu đang chảy, dienxxdafnnlleequysdo0n bây giờ cô lại nhào vào trong lòng Mộc Yên khóc đến mức tuyệt vọng, cô bất lực như vậy giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ.
"Tiểu Yên, nhớ rõ không được yêu bất cứ kẻ nào." Hoắc Thất cắn chặt ngón tay Mộc Yên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cô cảnh cáo."Tớ thương anh ta như vậy mà ngay cả điều cơ bản nhất là lòng tin mà anh ta cũng không cho tớ. Đồ khốn, tất cả đều là đồ khốn, Tiểu Yên anh ta đã sớm biết mục đích của tớ, anh ta đối xử tốt với tớ là vì muốn đối phó với Blackflame, ha ha! Tớ thật sự ngu xuẩn mà!" Sự phẫn nộ và tuyệt vọng ăn mòn lý trí của Hoắc Thất, mỗi một ngày cô đều trong tình trạng nổi giận đến mức mất tỉnh táo!
"Rosemary mau tránh ra, vài người phụ nữ cầm ống chích hét lên."
"Mấy người muốn làm gì?" Tuy rằng bị Hoắc Thất điên cuồng cắn đau, nhưng Mộc Yên vẫn bảo vệ cô.
"Tiêm vào thuốc an thần." Một người phụ nữ trong số đó giải thích cho cô nghe, "Từ khi Hoắc Thất bị đưa về đã trở nên điên loạn như vậy, nếu không tiêm thuốc an thần thì sẽ làm người khác bị thương." Liếc mắt nhìn dấu răng trên tay Mộc Yên là do Hoắc Thất vừa mới để lại.
Sao cô lại biến thành bộ dạng này! Mộc Yên đứng ở một bên, nhìn Hoắc Thất điên cuồng, cả người bị thương và mất lý trí.
...
"Tiểu Yên, sao cậu lại luôn lạnh lùng như vậy, nhớ phải cười nhiều một chút!"
"Tiểu Yên, tớ mua bánh đậu đỏ cho cậu này, cười lên một chút thôi!"
"Tiểu Yên, có phải lại gặp ác mộng hay không, tớ ở cùng cậu không cần phải sợ!"
"Tiểu Yên, tớ thích một người."
"Tiểu Yên, tớ muốn ở với anh ấy mãi mãi!"
....
Tiếng cười của cô giống như còn vang vọng bên tai cô, chỉ trong một tháng ngắn ngủn, cô đã bị tra tấn không ra hình dạng gì cả.
"Bụng, bụng đau quá!" Hoắc Thất không ngừng rên rỉ.
"Có chuyện gì?" Mộc Yên lạnh lùng nhìn mấy người phụ nữ cầm ống chích.
"Hình như trước khi Hoắc Thất bị mang về thì đã mất đứa bé, có lẽ cơ thể của cô ấy không chống đỡ được bao lâu nữa, trước khi tổ chức đưa ra phán quyết mà có thể sống sót đến giờ đã là rất may rồi."
"Đứa bé, cô ấy có con của tên đàn ông đó!" Mộc Yên khiếp sợ, đốt ngón tay nhanh chóng trắng bệch, cô nhất định phải tìm được tên đó để báo thù cho Tiểu Thất.
Cuối cùng ngày Hoắc Thất bị phán quyết không hề có chút trì hoãn, cô bị đưa đến khu chấp hành phán quyết tử hình của tổ chức.
Không có ai biết Blackflame tra tấn Hoắc Thất đến chết thế nào nhưng Mộc Yên biết, bởi vì ngày Hoắc Thất chết cô cũng đứng bên cạnh, cho cô chính mắt nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo kia là để cảnh cáo cô, xe bọc sắt hạng nặng cán qua người cô, chỉ trong nháy mắt, thịt nát xương tan, máu thịt be bét. Lúc ấy Mộc Yên không biết vì sao phải dùng cách này để xử tử Hoắc Thất, Lý Hân nói với cô, đây là cách Blackflame cảnh cáo những người khác.
Đêm trước khi Hoắc Thất chết, Mộc Yên từng đến gặp cô.
"Người đàn ông đó là ai?" Cô hỏi nghiến răng nghiến lợi hỏi. Bởi vì người nào không chấp hành nhiệm vụ thì không thể biết được tên đối tượng bị ám sát của tổ chức.
"Quên đi Tiểu Yên, không quan trọng." Cho tới bây giờ, Mộc Yên vẫn còn nhớ tới gương mặt thêlương của Hoắc Thất lúc ấy.
Thật sự đáng buồn, trước khi Hoắc Thất sắp chết vẫn còn nhớ đến tên đàn ông đó, cho dù anh ta đã hại cô như thế mà cô vẫn yêu anh.
Lúc đó Mộc Yên không hiểu rốt cuộc phải thích một người đến mức nào mới có thể làm cho Hoắc Thất đi tới bước đường này, nhưng khi cô gặp Dung Lạc thì cô lại đột nhiên hiểu được vì sao lại có sự ràng buộc sâu sắc này. Cho nên hiện tại cô giống như Hoắc Thất tình nguyện tin tưởng người mình thích, hơn nữa vì anh cô tình nguyện phản bội tổ chức, thậm chí chống lại sư phụ của mình, chết cũng không hối hận.
Không suy nghĩ nữa, Mộc Yên nhìn Lý Hân kiên định nói, "Sư phụ, con không phải Hoắc Thất năm đó, người con thích, người con che chở cũng tuyệt đối không vứt bỏ con."
"Rất tự tin!" Lý Hân hừ lạnh, "Năm đó ta coi trọng tính cách quật cường này của con nhưng bây giờ cái tính cách này lại khiến ta hận không thể giết con! Gia chủ sau lưng Nhà họ Dung thao túng bao nhiêu người trong giới hắc bạch, con có nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta không?"
"Anh ấy sẽ không tổn thương con."
"Chỉ mong con vẫn luôn giữ được tự tin như vậy, nghe đây con nhóc khốn kiếp, đến lúc đó nếu con bị Nhà họ Dung tra tấn đến chết thì ta cũng sẽ không đến nhặt xác cho con!" Xoay người lại nhún nhẹ một cái, Lý Hân nhảy xuống khỏi mái nhà khách sạn, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Mộc Yên nhìn bóng đêm, gió lạnh thổi rớt mũ trên đầu cô, tóc đen bay hỗn loạn, không ai biết đôi mắt âm u của cô đang suy nghĩ cái gì.
Đi về phía trước hai bước, cô nhặt súng lục màu đen của Lý Hân lên, cấp tốc bóp cò, không có đạn. Nhưng sắc mặt Mộc Yên lại không hề thả lỏng, cô hiểu lần này Lý Hân đến để cảnh cáo cô, dien*dafn;lle#quys&do0n nhưng lúc lấy súng chỉ vào đầu cô thì thật sự là muốn cô chết!
Lạc Lạc, em không còn đường lui nữa!