Nghe lời này, Mai Như chỉ cảm thấy mình sắp không quen người trước mặt này.
Người này còn lấy thơ mình trêu ghẹo, trong lòng không thoải mái, lúc này lạnh lùng cự tuyệt nói: “Không nhọc lòng điện hạ.”
Xem nàng như vậy, Phó Tranh bỗng nhiên thở dài: “Xem ra nàng lại giận ta.”
Mai Như nghe vậy ngẩn người, cái từ “Lại” từ đâu mà đến?
Tiếp theo thấy Phó Tranh, hắn tư thế mềm mại, chắp tay, chủ động xin lỗi nói: “A Như, lúc trước ta không nên chê cười thơ của nàng.”
Người này đột nhiên động tác như vậy, Mai Như càng thêm bất ngờ.
Nàng nghi hoặc nhìn Phó Tranh, Phó Tranh cũng cụp mắt.
Thời tiết sau khi tuyết rơi luôn rất an tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, dường như trong trời đất trắng xoá này chỉ còn hai người bọn họ.
Mắt hắn đen như mực, chỉ phản chiếu bóng dáng nàng.
Mai Như không được tự nhiên vội quay mặt đi.
Yên tĩnh như vậy, Phó Tranh đột nhiên nói: “Thực xin lỗi.”
Giọng hắn thực nhẹ, ba chữ này bay trong lòng, Mai Như như là bị cái gì xoa nhẹ.
Nàng cúi đầu muốn đi, Phó Tranh tay mắt lanh lẹ kéo lấy tay nàng.
Lực hắn rất mạnh, Mai Như quay đầu lại, đáy mắt hơi có chút hồng.
Nhìn nàng như vậy hắn vẫn cảm thấy đau, đau khiến hắn khó chịu.
Phó Tranh không bỏ được.
Hắn muốn bảo vệ nàng, không để nàng chịu chút khổ sở nào.
Những cảm xúc làm tim hắn đau, còn có những khát vọng lộn xộn ở bên nhau, Phó Tranh trầm mặc xoa mặt nàng.
Lòng bàn tay lướt qua mắt nàng, đầu tim hắn như treo thanh đao, lăng trì hắn.
Môi mỏng run rẩy, Phó Tranh gọi: “A Như.” Giọng hắn hiếm khi mất tiếng.
Mai Như không đáp lại, chỉ quay đầu đi.
Tóc đen tóc mây thấp thoáng, đuôi mắt diễm lệ có chút hồng lên, trên lông mi vẫn có nước mắt trong suốt.
Những giọt nước mắt trực tiếp tích xoa trên vết thương hắn, khiến hắn đau đớn.
Phó Tranh ngơ ngẩn nhìn, cúi xuống ——
Chợt, ở ngoài cửa truyền đến giọng của Thạch Đông: “Vương gia, Thập Nhất điện hạ tới.”
Phó Tranh dừng lại, hắn ngồi dậy, buông lỏng Mai Như.
Mai Như vẫn nghiêng đầu đứng ở chỗ đó, thoáng hành lễ, không nói một lời đi ra ngoài.
Khi ra đến cửa vừa lúc gặp được Phó Chiêu.
Nhìn thấy Mai Như, Phó Chiêu vẻ mặt vui vẻ nói: “Tuần Tuần, đã lâu không gặp ngươi.”
Mai Như rũ mắt xấu hổ cười cười, hành lễ chào hỏi nói: “Điện hạ.”
“Đừng khách khí với ta như vậy.” Phó Chiêu vừa đỡ vừa nói, hắn nhìn Phó Tranh đứng ở dưới mái hiên, cười nói: “Thất ca, ở bên ngoài nhìn thấy kiệu của huynh, biết huynh đến chúc tết Bình Dương tiên sinh đệ cũng muốn vào.” Phó Chiêu không có nhiều giao tình với Bình Dương tiên sinh lắm, hắn muốn ở bên ngoài chờ Mai Như, không ngờ tới Thất ca cũng ở đây, hắn tìm p lý do tiến vào.
Đối với Thập Nhất đệ đang vui mừng, Phó Tranh trần mặc, sau đó cười nhẹ.
Phó Chiêu lại hỏi Mai Như: “Tuần Tuần ngươi đi đâu?”
Mai Như vẫn cúi đầu nói: “Ta đi gặp tiên sinh.”
Phó Chiêu nói: “Chờ ngươi đến chỗ tiên sinh trước, ta còn có nhiều điều muốn nói với ngươi.” Bọn họ lâu không gặp, Phó Chiêu có rất nhiều lời muốn nói.
Mai Như cũng có chút lời muốn nói với hắn rõ ràng, lúc này “Ừ” một tiếng, nói: “Điện hạ mời ngồi.” Nàng đi vào phòng tiên sinh, Phó Chiêu ngồi ở chỗ Mai Như vừa ngồi.
Hắn cũng không có quy củ, tùy tiện ngồi xuống.
Trước mặt đặt hai ly trà, một ly là Mai Như, một khác ly là Phó Tranh.
Phó Chiêu hiếu kỳ nói: “Thất ca, huynh cùng Tuần Tuần đang uống trà sao?”
Phó Tranh không ngồi, khoanh tay nhìn bên trong đình viện, nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ phải đi, đi qua nơi này vừa lúc ngửi được mùi Thiết Quan Âm, đi vào uống một ly trà, không ngờ tới là Tam cô nương đang pha trà.”
Phó Chiêu cười nói: “Đệ cũng chua uống qua trà Tuần Tuần pha.” Hắn tự rót một ly cho chính mình
Phó Tranh quay đầu đi, ánh mắt thật sâu nhìn hắn.
Trước mặt là đệ đệ ruột của hắn, Phó Tranh năm tuổi để tang mẫu, hắn từ nhỏ chăm sóc đệ đệ của mình, mãi cho đến hiện tại…… Ảm đạm dời tầm mắt, Phó Tranh nói: “Thập Nhất đệ, ta về phủ trước, đệ ở chỗ này chờ Tam cô nương đi.”
Phó Chiêu “Ừm” một tiếng, nói: “Được.”
Rời đi vài bước, Phó Tranh bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Thập Nhất đệ, hôm nay muốn cùng Tam cô nương thổ lộ tâm ý sao?” Phó Chiêu mặt chậm rãi ửng đỏ, hắn gật gật đầu.
Phó Tranh nhắc nhở nói: “Hôm nay sức khỏe Bình Dương tiên sinh không được tốt, Tam cô nương có lẽ là không quá nhiều tâm tư, đệ không phải muốn hẹn nàng mười lăm ngắm hoa đăng sao, đến ngày đó rồi nói sau.”
Phó Chiêu cứng lại, vội vàng gật đầu nói: “Đa tạ Thất ca.”
Nếu hắn hôm nay tùy tiện nói, đại khái Tuần Tuần thật sự không có tâm tư nghe, may mắn có Thất ca nhắc nhở.
Mai Như đưa lễ xong, lại cùng tiên sinh nói chuyện.
Sức khoẻ Bình Dương tiên sinh đúng là không được tốt.
Xem tinh thần tiên sinh mệt mỏi, Mai Như kịp thời rời đi.
Đến sân, Phó Tranh đã rời đi, mà Thập Nhất điện hạ còn ở.
Hiện giờ vóc dáng Phó Chiêu cao hơn nàng không ít, vừa đứng lên, lúm đồng tiền thanh tuấn, còn lộ ra chút thẹn thùng.
“Tuần Tuần,” hắn hỏi, “Nghe Thất ca nói sức khoẻ tiên sinh không được tốt?”
Nghĩ đến tiên sinh, Mai Như gật gật đầu.
Phó Chiêu đáy lòng thở một hơi, lại âm thầm cảm tạ tạ Thất ca, mới hỏi: “Có cần gì không? Linh chi hay là nhân sâm? Ta mang từ trong cung đưa cho ngươi.”
Nghe lời ngốc nghếch này, Mai Như buồn cười nói: “Sức khoẻ tiên sinh không thể bổ, chỉ có thể nghỉ ngơi.”
Nhìn nàng cười, Phó Chiêu ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Mai Như lại hỏi: “Điện hạ hôm nay tới có chuyện gì?”
Phó Chiêu không nói cái khác, chỉ nói: “Tuần Tuần, mười lăm ngươi đi ngắm hoa đăng không?”
“Hoa đăng?” Mai Như nhíu mày.
Nàng đối với hoa đăng không có hứng thú.
Nhìn nàng hơi chau mày, Phó Chiêu sợ nàng không đồng ý, vội vàng bổ sung nói: “Nghe nói năm nay còn có đồ ăn vặt ở các nơi đến… Chúng ta đi nếm thử.” Thấy Mai Như vẫn có chút nghi hoặc, Phó Chiêu nói: “Ngươi còn có thể gọi Mạnh cô nương cùng nhau đi.
Mai Như biết Mạnh Uẩn Lan thích nơi náo nhiệt, nàng cười cười, nói: “Được.” Lại nói: “Năm ngoái hai phủ chúng ta cùng nhau ngắm hoa đăng.”
Nghe nàng đồng ý, Phó Chiêu trong lòng thở phào, mới nói: “Tuần Tuần ta còn có thể nhờ ngươi một việc không?”
“Cái gì?” Mai Như tò mò.
Phó Chiêu thở dài: “Tuần Tuần, hiện giờ chữ ngươi rất khó có được, phụ hoàng cũng khen ngươi chữ đẹp, cho nên ta muốn cầu một bức.” Lời này là sự thật.
Từ khi nghe nói Duyên Xương Đế khen chữ Mai Như, Phó Chiêu liền vẫn luôn nghẹn dùng muốn nhìn một chút chữ Mai Như như thế nào, nhưng hiện tại mới nhìn thấy người này, rốt cuộc tìm một cơ hội nói ra.
Mai Như bất đắc dĩ cười: “Điện hạ muốn ta viết gì?”
“Tùy ngươi.” Phó Chiêu trả lời.
Hắn không am hiểu thơ văn lắm, nhưng chỉ cần là Tuần Tuần viết, hắn sẽ thích.
Mai Như sợ nhất phiền toái, nàng cân nhắc, bỗng nhiên nhớ tới năm trước Phó Tranh dặn dò nàng, nếu là Thập Nhất đệ tìm nàng viết chữ, nàng viết tấm “linh phi kinh” cho hắn…… Đây là Mai Như thiếu ân Phó Tranh.
Mai Như nói: “Ta sẽ viết cho điện hạ một bức “linh phi kinh” đi.”
Phó Chiêu đáp: “Được! Viết linh phi kinh đi.” Hắn không sao cả, lại hưun nói: “Tết Thượng Nguyên ta đi tìm ngươi, ngươi đưa bức tranh chữ này cho ta, ta mang về cung để.”
Mai Như gật đầu.
……
Mười năm tháng giêng là tết Thượng Nguyên, Mai, Mạnh hai phủ đi ngắm hoa đèn, năm nay tết Nguyên Tiêu cũng không ngoại lệ.
Mạnh Uẩn Lan sớm tới Mai phủ tìm Mai Như, cùng nhau tới còn có Mạnh vũ.
Mai Thiến cùng Mạnh An tháng ba thành thân, lo lắng làm gì có thời gian rảnh, cho nên không đi ngắm đèn.
Mạnh An không có tới, Mai Thiến cũng không đi.
Hiện giờ Mạnh Uẩn Lan kéo Mai Như, Mai Như lại nắm Bình tỷ nhi, đoàn người vô cùng vui vẻ ra phủ.
Đằng sau là mấy nam nhân trong phủ.
Mai Tương lại không thấy, Mai Như là hoàn toàn không trông cậy vào ca nhà mình.
Mai Tương còn có thể đi chỗ nào?
Mai Như đã nhiều ngày nghe nói Đổng thị gần đây muốn mở cửa hàng kiếm chút sinh kế, đại ca sợ có người khi dễ một nhà cô nhi quả phụ, cho nên muốn ở nơi không ai thấy trông coi..
Mai Như còn nghe nói, ca ca muốn xin thời gian dài ở kinh, thời gian đó giải quyết chuyện này.
Vì việc này, cha cùng ca ca còn đi qua chỗ Yến Vương phủ.
Rốt cuộc Mai Tương là Phó Tranh xin hồi kinh, cũng không biết Phó Tranh có nguyện ý hay không giúp cái này.
Nghĩ đến chuyện ca ca, Mai Như lặng lẽ than một tiếng.
Tuy rằng trải qua chiến sự, nhưng kinh thành phồn hoa như cũ, nơi chốn giăng đèn kết hoa, nhất phái tường hòa.
Thấy toàn bộ trong thành tổng cộng có 108 giá đèn, đèn sáng lên tới, một trản tiếp theo một trản, xa xa nhìn qua, chính là vựng hoàng đèn hải, lại cực kỳ giống đèn sáng dẫn đường cho Phật.
Mà mỗi đầu phố đều có đèn lều, lều treo các hoa đăng, đèn hoa sen, hoa mai, cá vàng…… Khiến người xem đến hoa cả mắt, trợn mắt há hốc mồm.
Ven đường còn có xiếc ảo thuật, bán thức ăn, múa rồng nhảy sư tử, thật là náo nhiệt.
Mà như Phó Chiêu, một năm còn có đồ ăn những nơi khác vào kinh, thật làm người lưu luyến.
Đi dạo đã lâu, Mạnh Uẩn Lan mới nhìn đến trong tay Tĩnh Cầm còn cầm một bức chữ, nàng không khỏi tò mò: “Tuần Tuần, đây là cái gì?”
Mai Như nói: “Đây là Thập Nhất điện hạ bảo ta viết chữ, hôm nay ta đưa cho hắn.”
“Ngốc tử điện hạ muốn tới?” Mạnh Uẩn Lan trừng mắt.
Không biết nghĩ đến cái gì, nàng chớp chớp mắt, lặng lẽ lại ý vị thâm trường hỏi: “Người đưa quả hạnh cũng
tới sao?”
“Còn nói?” Mai Như hù nàng nói, “Hôm nay ta đang muốn cùng điện hạ nói rõ ràng.”
Yến Vương trong phủ, Phó Chiêu mới từ trong cung lại đây, vừa lúc gặp được Phó Tranh ra phủ.
Hắn vui rạo rực nói: “Thất ca, huynh muốn đi dạo hoa đăng sao?”
Phó Tranh lắc đầu nói: “Ta đi phủ Hạ thái phó.”
“Đệ đi tìm Tuần Tuần.” Phó Chiêu nói.
Bình tĩnh nhìn hắn một cái, Phó Tranh vẫn nhắc nhở một câu: “Hôm nay nhiều người, cẩn thận chút, cũng đừng gây chuyện.”
“Biết.” Phó Chiêu xua xua tay, cũng không quay đầu lại rời đi.
Phó Tranh không nhúc nhích, vẫn bình tĩnh nhìn.
Đệ đệ ruột của hắn đã lớn gần bằng hắn, chỉ là giữa mày có nét vui mừng hơn so với hắn…… Phó Tranh rũ mắt, sắc mặt trịnh trọng ngồi vào trong kiệu.
Lúc nắn đến hạ phủ, hạ phủ cũng đang muốn đi ngắm đèn.
Bọn họ hành lễ với Phó Tranh, Phó Tranh hơi hơi gật đầu, khi nhìn qua Chu Tố Khanh, hắn gọi một tiếng: “Phái Cẩn.”
Chu Tố Khanh vẫn có chút giận dỗi, nàng cúi đầu, cũng không nhìn Phó Tranh.
Nhưng khi nghe thấy hai chữ, không biết vì sao, hốc mắt nàng hơi có chút đỏ.
Chu Tố Khanh luôn luôn muốn gả cho Phó Tranh, nếu không phải lần đó ông ngoại ngăn trở, nàng đã sớm gả cho hắn.
Nàng lúc này lại nghĩ, Phó Tranh lần này không có cầu thú nàng, nói không chừng vì giận lần đó…… Chu Tố Khanh thoáng ngẩng đầu, nhìn phía Phó Tranh.
Trong màn đêm, đó là gương mặt khiến người rung động, nam nhân mặt mày rền vang túc túc, lại luôn quyến rũ người khác.
Nàng vẫn không bỏ xuống được.
Chu Tố Khanh cúi đầu.
Đi ra vài bước, nàng bỗng nhiên nói với Hạ Quyên: “Ta quên vài thứ, hồi phủ đi lấy một chút.” Lại cùng các nàng hẹn chờ ở đâu.
Hạ Quyên gật đầu, Chu Tố Khanh vội vội vã xoay người hồi phủ.
Đợi Phó Tranh từ thư phòng Hạ thái phó ra, ở trong phủ vừa lúc lại gặp được Chu Tố Khanh.
Xa xa nhìn nàng thu lại hàn ý nơi đáy mắt, Phó Tranh tiến lên nghi hoặc nói: “Phái Cẩn sao không đi ngắm hoa đăng.”
Chu Tố Khanh nói: “Muội quên vài thứ, trở về lấy.” Nói, lại cẩn thận mà nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh nhàn nhạt cười nói: “Ta cũng đi ngắm hoa đèn, cùng đường.”
Hắn cười, giống như tảng băng được sưởi ấm, mang theo mê hoặc.
Chu Tố Khanh ngẩn người, gật đầu nói: “Được chứ.”
——-
Phó Tranh siêu thâm.
.