Thịnh Sủng Chi Hạ


Phó Tranh tự mình điều tra chuyện của Mai Như, hoảng hốt nhất không ai khác là Chu Tố Khanh.
Hầu như đều là nàng sắp xếp, nàng thậm chí còn gợi cho Lý hoàng hậu…… Chu Tố Khanh đứng ngồi không yên, vì thế ban đêm lặng lẽ cùng Thái Tử thương nghị.
Thái Tử lòng tràn đầy không thoải mái.

Phó Tranh lần này trở về, không đề cập tới chuyện Mai Như, trực tiếp ở trước mặt Duyên Xương Đế tố cáo hắn.

Phó Tranh tố cáo thuộc hạ Thái Tử ở Liêu Đông kết bè kết cánh, không nghe lệnh, còn làm sai chuyện.

Hắn nói có tên có họ, chứng cứ vô cùng xác thực, bày ở trước mặt, Duyên Xương Đế chán nản, mắng Thái Tử một hồi.

Lúc này lại từ Chu Tố Khanh nghe thấy tên “Phó Tranh” Thái Tử không khỏi cười lạnh: “Ngươi sợ hắn làm cái gì? Lão Thất còn có thể ăn ngươi? Không nói đến hắn có thể tra ra hay không, nếu hắn tra được trên người của ngươi, ông ngoại ngươi là thầy hắn, hắn nhiều ít sẽ giữ chút tình cảm.”
Ông ngoại xác thật là chỗ dựa lớn nhất của nàng.

Cũng đúng là bởi vì ông ngoại, Hoàng Hậu, Thái Tử mới có thể xem trọng nàng, Chu Tố Khanh an tâm một chút.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt tàn nhẫn và quyết liệt của Phó Tranh,trong lòng nàng bồn chồn, nhịn không được đề nghị nói: “Điện hạ muốn sắp xếp người……”
“Sắp xếp cái gì?” Thái Tử không kiên nhẫn mà nhíu mày, “Giết nha hoàn tên Hương Trà kia?”
Hắn tấm tắc ghét bỏ nói: “Ngươi cũng thật ngu xuẩn! Giết người diệt khẩu cũng được, nhưng lại chậm.

Hiện giờ không làm cái gì mới tốt, ngươi vừa động thủ ngược lại dễ dàng lộ nhược điểm.

Không phải một tiểu nha hoàn sao?” Thái Tử cười nhạo, “Có cái gì, ngươi căn bản không cần để ý, dù sao Thập Nhất xác thật cùng Mai Tam trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.

Chuyện này khiến bọn họ đuối lý, còn có thể nói toạc ra? Ngươi im miệng, đừng nói lỡ miệng là được.”
Nghe Thái Tử phân tích, Chu Tố Khanh trong lòng lại yên ổn một ít.
Đúng vậy, phía sau có ông ngoại, còn có Hoàng Hậu, Thái Tử làm chỗ dựa, chỉ cần nàng không nói lỡ miệng, ai có thể bắt nạt nàng?
Chỉ là việc vu oan Mai Như cũng không có sơ sót nào, trừ nàng và Thái Tử, A Mâu cũng có phần.

Chu Tố Khanh hôm nay thử qua A Mâu.

Lúc ấy, A Mâu cười đến ngây thơ đáng yêu, còn nháy mắt nghịch ngợm nói “Bản công chúa đúng mực”.
Nhưng cho dù A Mâu không nói, Chu Tố Khanh vẫn là bất an.

Nàng cảm thấy vị công chúa này luôn là lộ ra quỷ mị.

Chu Tố Khanh nói với Thái Tử chuyện A Mâu
Thái Tử ha ha cười: ““Càng dễ dàng.

Nàng tuy rằng bắt nhược điểm của ngươi, nhưng chúng ta hiện nay cũng có nhược điểm của nàng ta, sau này vừa lúc vì bổn cung có tác dụng.”
“Điện hạ không lo lắng nàng cắn ngược lại một cái?” Chu Tố Khanh lo sợ.
“Nàng không dám.” Thái Tử chắc chắn nói, “Nàng cùng ngươi đối nghịch chính là cùng bổn cung đối nghịch.

Bổn cung là đương triều Thái Tử, nàng sau này phải dựa vào chúng ta.”
Chu Tố Khanh yên lặng gật gật đầu.

Nghĩ lại mọi việc, nghĩ đến ông ngoại, trong lòng thở ra.

Ban đêm, nàng lại bị Thái Tử ấn dưới thân phát tiết.
Thái Tử thường ở bên ngoài có chuyện gì tức giận, khi về thích làm loại chuyện này.
Tinh thần hoảng hốt, Chu Tố Khanh không khỏi nghĩ đến thân ảnh trầm tuấn kia, trong lòng nàng như lên men.

Trước kia nàng muốn gả cho nam nhân tốt nhất thế gian, sau  nàng phát hiện Phó Tranh kinh minh hành tu (*), lại rất đẹp, vì thế lặng lẽ ái mộ.

Nàng ái mộ đến tận xương tủy, chỉ muốn gả cho hắn.

Nếu không phải bị ông ngoại ngăn trở, nàng đã sớm gả cho Phó Tranh, nói không chừng đến con nối dõi cũng có, làm sao lưu lạc thành đồ chơi của người này? Sao phải khom lưng uốn gối với những người này đối?
(*): thông thạo Nho giáo và có phẩm hạnh tốt.
Cho nên nàng mới hận.
Hôm sau, vành mắt nàng hơi thâm, thêm chút phấn mới che khuất.

Chu Tố Khanh thỉnh an Tống Ngọc.

Tống Ngọc cười nói: “Chu tỷ tỷ, mẫu hậu phái người truyền tỷ qua, thấy bảo là thẩm vấn chuyện Yến Vương phi.”
Nghe nói là chuyện này, Chu Tố Khanh ổn định tâm tư, cười nói: “Được.”
Đoàn người đến trong phòng Hoàng Hậu, Phó Tranh cùng Mai Như đã ở.

Chu Tố Khanh lặng lẽ nhìn nam nhân kia.

Hôm nay hắn mặc áo gấm xanh đen, mặt mày thanh tuyển, lộ ra xa cách cùng lạnh lẽo, sự lạnh lẽo khiến người như thiêu thân lao vào lửa, thậm chí hèn mọn, chỉ cần hắn nhìn mình một cái thì tốt.

Chu Tố Khanh giật mình, bỗng nhiên ý thức được trước kia Phó Tranh mặc đều là màu đen, cũng không biết từ khi nào hắn bắt đầu không còn bộ dáng âm u nữa, biến thành như bây giờ.
Tầm mắt lại liếc đến Mai Như, Chu Tố Khanh nhíu mày.
Người này cùng với hôm qua như hai người khác nhau.

Hôm qua Mai Như hoàn toàn bị dọa! Nhưng hôm nay có Phó Tranh ở bên người, sắc mặt Mai Như bình tĩnh, ánh mắt đào hoa.

Chính vì sự kinh diễm này đã quyến rũ hồn người khác, đến Phó Tranh cũng không trốn thoát, như bị trúng độc.
Trong lòng Chu Tố Khanh cười lạnh, nhàn nhạt bỏ qua.
Đã thấy Tần ma ma quỳ gối vết sẹo trên mặt dọa người, bà vừa nói càng dọa người.
Tần ma ma mặt vô cảm nói: “Lão nô ban đêm nghe được, nhìn thấy được như thế.

Yến Vương phi gọi một tiếng ‘ điện hạ ’, không bao lâu Ý Thiền tới, sau đó Thập Nhất điện hạ đi ra……”
Được nghe lời này, Chu Tố Khanh đã định, chỉ cần cắn chết chuyện Mai Như và Thập Nhất, nàng sẽ không bị hoài nghi.
Lý hoàng hậu cũng bĩu môi, nói với Phó Tranh: “Yến Vương, ngày ấy bổn cung cùng Thái Tử Phi chính mắt nhìn thấy Thập Nhất từ trong đó ra, chẳng lẽ là giả? Sự tình nếu đã tra ra manh mối, còn muốn hỏi lại sao?”
“Đây là manh mối?” Phó Tranh cười khẽ.

Hắn nói: “Mẫu hậu, nhi thần rời kinh từng dặn dò Thập Nhất chăm sóc cho A Như, chuyện này người trong phủ đều biết.

Thập Nhất làm việc luôn luôn lỗ mãng, tính tình quá mức xúc động, mới bị người lợi dụng đi.

Hiện giờ nhi thần không vì Thập Nhất cùng A Như tra ra công đạo, chẳng phải làm cho bọn họ gánh chịu tội danh?”
Lý hoàng hậu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Yến Vương phi cùng Thập Nhất trong sạch, Yến Vương thật là p độ lượng.”
Lời này vẫn là chứng thực Mai Như cùng Phó Chiêu có tư tình, thuận tiện châm chọc Phó Tranh một câu.
Mai Như chỉ cảm thấy xin lỗi Phó Tranh, bất an nhìn, sắc mặt Phó Tranh nhưng thật ra vẫn luôn nhàn nhạt.

Hắn cũng không để ý tới Lý hoàng hậu nói, chỉ quay đầu hỏi Hương Trà: “Tần ma ma nghe thấy, ngươi ở đâu?”
Chu Tố Khanh vẫn luôn ở bên cạnh an tĩnh nghe.

Nghe được Phó Tranh nghi vấn Hương Trà, trong lòng nàng thoáng có chút khẩn trương.

Đệ đệ của nha đầu này bị nàng bắt chẹt, không biết lúc này có thể nói lung tung hay không.
Hương Trà quỳ gối bên cạnh, nơm nớp lo sợ, vẻ mặt muốn khóc.

Nàng cúi đầu trả lời: “Nô tỳ lúc ấy mời Thập Nhất điện hạ tới, Thập Nhất đi nhanh, nô tỳ dừng ở phía sau.”
Phó Tranh nói: “Ai cho ngươi đi mời Thập Nhất?”
Hương trà rụt rụt đầu, nói: “Không có người, là nô tỳ tự mình nghĩ.

Vương phi cùng Thập Nhất có quan hệ tốt, cho nên nô tỳ tự mình……”
Nghe được người này nói như vậy, Chu Tố Khanh tiếng lòng lại buông lỏng.

Tiểu nha đầu tất nhiên lo lắng an nguy của đệ đệ, không dám nói lung tung.

Cho dù chờ lát nữa bán đứng nàng, Chu Tố Khanh cũng có thể nói Hương Trà chó cùng rứt giậu, lung tung cắn người, chỉ cần nàng không lỡ miệng là được.
Chỉ nghe Phó Tranh trầm giọng quát: “Bổn vương hỏi lại ngươi một lần, rốt cuộc ai để ngươi đi mời Thập Nhất?” Giọng hắn âm trầm đáng sợ, ánh mắt càng hung ác nham hiểm.
Hương trà không nói lời nào, chỉ là cúi gằm mặt hơn
Chu Tố Khanh mắt lạnh nhìn, con ngươi chứa ý cười.
Phó Tranh tiếp tục chậm rãi nói: “Theo bổn vương biết, nhà ngươi còn có một đệ đệ……”
Hương trà muốn khóc: “Nô tỳ, nô tỳ trong nhà xác thật có đệ đệ, còn chưa đến mười hai tuổi.”
“Vậy đệ đệ ngươi hiện giờ ở đâu?” Phó Tranh hỏi.

Hương Trà thấp đầu không hé răng.

Phó Tranh đột nhiên lạnh giọng: “Muốn bổn vương thay ngươi nói?” Giọng nói nặng nề.
Hương trà run rẩy, đột nhiên khóc: “Đệ đệ nô tỳ bị đại nhân bắt đi……”
“Hạ đại nhân nào?” Phó Tranh truy vấn.
“Hạ, hạ thị lang hạ đại nhân.”
Lời vừa nói ra, bên trong đột nhiên an tĩnh lại, động tác nhất trí nhìn phía Chu Tố Khanh.
Chu Tố Khanh cứng đờ, cũng ngây ngẩn cả người.

Nàng làm chuyện này căn bản không có mượn hạ phủ, sao có thể liên lụy đến ông ngoại? Nếu để hạ phủ liên lụy trong đó, chỗ dựa lớn nhất của nàng cũng không có! Chu Tố Khanh giận, buột miệng thốt ra nói: “Ngươi nói bậy! Việc này cùng ông ngoại không quan hệ, ta chỉ là……” Nàng nói đến một nửa, bỗng dưng đột nhiên im bặt.
“Ngươi chỉ là cái gì?” Phó Tranh nhàn nhạt nhìn nàng hỏi.
Chu Tố Khanh sắc mặt trắng bệch “Ta chỉ là, chỉ là, chỉ là……” Nàng đầu óc ngồ ra, n chỉ cần chính mình không nói lỡ miệng là được, ai biết lại bị Hương Trà gài.

Nàng sững sờ ở chỗ đó, vẫn là ngơ ngác phát ngốc.

Nàng không hiểu, sao nha đầu Hương Trà này lại cắn ông ngoại nàng?
Lý hoàng hậu thấy thế trong lòng đã hiểu được, không khỏi quát: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Không phải ta! Là Thái Tử!” Chu Tố Khanh theo bản năng trả lời.
Hoàng Hậu vừa nghe càng thêm không ổn, vội vàng phân phó nói: “Mau bịt miệng nàng ta lại, còn muốn bôi nhọ Thái Tử?” Hôm nay chuyện này bà yêu cầu người chịu tội thay, người trước thích hợp nhất.

Hoàng Hậu đưa mắt ra hiệu, mấy ma ma ba chân bốn cẳng tiến lên, bắt tay bịt mồm, sợ người này lại nói ra chuyện gì.

Lý hoàng hậu gió chiều nào theo chiều ấy, phẫn hận nói: “Chu lương viện, bổn cung thế nhưng vẫn luôn bị ngươi che giấu!”
Tình thế đột nhiên thay đổi, Chu Tố Khanh không cam lòng mà giãy giụa: “Chính là Thái Tử! Còn còn còn có công chúa A Mâu.”
“Thật là phản!” Lý hoàng hậu tức giận.
A Mâu bị gọi lại đây.

Nàng nhìn Phó Tranh, lại nhìn tình cảnh trước mặt, nghiêng đầu cười đến vô tội nói: “Ta ngày ấy đúng là cùng Chu lương viện đi dạo.

Chu lương viện còn cùng ta thêu hoa.

Ta không hiểu, Chu lương viện còn nói nha hoàn Yến Vương phi tinh thông, để ta đi kia nha hoàn.”
Mấy câu nói đó A Mâu phủi tội sạch sẽ, còn đánh thêm Chu Tố Khanh một cái.
Chu Tố Khanh biết hôm nay không xong, nàng bị ngăn miệng, ô ô nói: “Ta muốn gặp ông ngoại, là Thái Tử khuyến khích ta……” Lý hoàng hậu hoàn toàn lạnh mặt: “Dám can đảm bôi nhọ danh sự Vương phi, còn không mau kéo xuống đi?”
Mai Như ngồi ở bên cạnh ngơ ngẩn nhìn.

Bởi vì xé rách, tóc nàng ta lung tung rối loạn, so nàng hôm qua còn chật vật hơn.

Thực nhanh, Chu Tố Khanh liền bị kéo đi xuống, sẽ không còn gặp lại.

Mai Như hơi có chút bất ngờ.

Sáng nay Phó Tranh để nàng lại đây, nàng không muốn lại đối mặt những người này.

Phó Tranh là cười: “Có vi phu ở, nàng sợ cái gì?” Hiện giờ có hắn ở, nàng cái gì cũng chưa làm, một câu cũng chưa nói, nhìn Chu Tố Khanh nói ra. 
Mai Như nhìn Phó Tranh, Phó Tranh đỡ nàng lên.

Hai người cúi người, rời đi.
Lý hoàng hậu hận đến ngứa răng, không khỏi thầm mắng Phó Tranh thật là không coi ai ra gì, bênh vực người mình lợi hại! Nghĩ đến Chu Tố Khanh, còn có nhi tử không biết cố gắng, đầu Lý hoàng hậu càng đau.

Hiện tại giữ Chu Tố Khanh, mới là tai hoạ lớn nhất với Thái Tử, nàng trong lòng tức khắc có so đo.
Tống Ngọc thấy thế, vội trấn an nói: “Mẫu hậu đừng nóng giận, Chu lương viện làm ra việc này, mưu toan che giấu mẫu hậu, còn vu khống Thái Tử, xác thật rất giận.

Chỉ là hồi kinh xử trí cũng không muộn, mẫu hậu nhất định phải vững vàng.”
Lý hoàng hậu hừ một tiếng, nói: “Ngươi quá thiện tâm.”
……
Trở về trong phòng, Mai Như hiếu kỳ nói: “Điện hạ, sao ngươi biết Hương Trà có đệ đệ?”
Phó Tranh cười nói: “Khi nàng gả vào vương phủ, ta phái người tra hết nha hoàn.”
Mai Như vẫn là khó hiểu: “Hương Trà nói ai không tốt, thế nhưng sẽ nói hạ phủ?” Cũng đúng là bởi vì Hương Trà cắn Hạ phủ, Chu Tố Khanh mới có thể chó cùng rứt giậu, mất bình tĩnh.

Mai Như nhăn nhăn mày, nghi hoặc nói: “Là điện hạ an bài?”
Trầm mặc một lát, Phó Tranh gật đầu cười nói: “Xác thật là hôm qua an bài.” Hắn nói: “Chuyện của nàng là kết cục xấu, đúng là có người nhìn thấy Thập Nhất đi ra, đối với nàng cùng Thập Nhất bất lợi.

Cho nên chỉ có dẫn nàng ta chính mình thừa nhận, mới có thể kết thúc việc này hoàn toàn.”
Mai Như nghe hắn nhắc tới chuyện ban đêm, nàng tự biết đuối lý, liền ngượng ngùng hỏi lại.

Vừa lúc bên ngoài nói Thập Nhất lại đây, Mai Như lại không nói chuyện, Phó Tranh đi ra ngoài.
Đãi Phó Tranh đi rồi, nàng thoáng hồi ức, Phó Tranh hôm qua trở về, nàng đã nghỉ ngơi tới, đại khái hắn là lúc ấy an bài, nếu không hắn còn có thể khi nào sắp xếp?
……
Bị tẩy tội danh với Mai Như, Phó Chiêu chỉ cảm thấy khó chịu.

Đối với Thất ca, hắn cũng không dám ngẩng đầu trợn mắt nhìn.

Hắn lúc này thật sự đã làm sai chuyện, may mắn Thất ca kịp thời trở về.
“Thất ca, ta……” Phó Chiêu nói không nên lời
Nhìn đệ đệ trước mặt vóc dáng không khác biệt lắm, thấy hắn khó chịu lại sợ mình, Phó Tranh than một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, trấn an nói: “Chiêu nhi, đừng đặt ở trong lòng, Thất ca hiểu đệ.”
Phó Chiêu vẫn là không dám nhìn, hắn rất khó xử.

Tuy rằng Thất ca không có trách hắn, nhưng là không mặt mũi lại ở trước mặt Thất ca, hắn càng thêm không biết nên đền bù như thế nào.
Ban đêm Phó Chiêu khó chịu, lại không chỗ thổ lộ, đi khắp nơi.
Chỗ sườn dốc Mạnh Uẩn Lan đang cưỡi ngựa.
Phó Chiêu rất khó chịu, hắn tự trách nói: “Nếu không phải ta, Thất ca cùng tẩu tẩu sẽ không gặp phiền toái……”
Mạnh Uẩn Lan thẳng gật đầu: “Xác thật phải trách ngươi, mang cho Tuần Tuần phiền toái lớn như vậy, may mắn Yến Vương hiểu.”
Phó Chiêu cứng lại, vành mắt liền đỏ.
Mạnh Uẩn Lan nhìn ở trong mắt, nghĩ đến năm ấy sinh nhật Tuần Tuần có hai hai sọt quả hạnh cùng dưa lê, nhìn lại người trước mặt, thầm nghĩ hắn thật là ngốc, ca ca hắn đã sớm nhớ thương Tuần Tuần, chỉ có chính hắn không biết.

Lặng lẽ than một tiếng, Mạnh Uẩn Lan an ủi nói: “Điện hạ cũng đừng thương tâm, không phải còn có công chúa sao?”
“Ngươi thế nhưng đặt bổn hoàng tử cùng người điêu ngoa tùy hứng ở cùng nhau?” Phó Chiêu dậm chân.
Mạnh Uẩn Lan cười khanh khách nói: “Mọi người đều nói ngươi muốn công chúa.”
Phó Chiêu hừ nói: “Bổn hoàng tử cưới ngươi, cũng không cưới nàng.”
Lời này nói xong, hai người an tĩnh, Mạnh Uẩn Lan sửng sốt, đỏ mắt xoay người chạy mất, để Phó Chiêu một mình ngốc ngốc.

Sau một lúc lâu, hắn vội vàng cất bước đuổi theo, chỗ nào còn có người đâu?
……
Ban đêm Phó Tranh từ bên ngoài trở về, cả người lạnh lẽo.

Hắn tắm sạch mới lại đây nghỉ ngơi.

Mai Như lúc ấy đã ngủ rồi, hắn cúi người hôn mặt Mai Như.
Mai Như mơ mơ màng màng xoay đầu.
Phó Tranh cúi người lại đây, hôn lâu mới buông ra người  trong lòng ngực.

Tay đặt trên bụng nhỏ, ôm nàng, mặt chôn ở cổ nàng, Phó Tranh chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy an tâm
Mai Như cảm thấy ngứa, nàng né tránh.

Cách vải hơi mỏng,  độ ấm bàn tay một chút thấm lại, cũng không biết là dục vọng, hay là cái gì.

Mai Như mặt đỏ hồng, có chút khó khăn nói: “Điện hạ, ta hôm nay vẫn không tiện.”
Phó Tranh cười.

Hôn nàng, hắn nói: “Ta biết.

Đừng miên man suy nghĩ, mau ngủ đi.”
Mai Như hoàn toàn đỏ thẫm mặt.

Nàng quay người đi.

Phó Tranh buồn cười, nhẹ nhàng cười lên tiếng, Mai Như trừng hắn.

Phó Tranh không cười nữa.
Lần này Mai Như nghỉ không bao lâu, nàng lại bị động tĩnh bên ngoài bừng tỉnh.

Nàng thoáng nghe, không khỏi sửng sốt, Chu Tố Khanh sao đột nhiên chết?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui