Mai Như sợ nóng cũng sợ lạnh, tới mùa đông, tay chân sẽ lạnh như khối băng.
Bên trong phòng trọ lại càng lạnh, nàng chà xát tay, lại đặt trên lò sưởi.
Tĩnh lấy một ít vật dễ cháy, Ý Thiền từ bên ngoài vào nói: “Cô nương, tiểu nha đầu bị dọa ngốc, vẫn không chịu ăn cái gì.”
Tiểu nha đầu mà Ý Thiền nói là đứa bé hôm nay Mai Như nhặt được ở trên đường.
Bọn họ từ Tây Khương lại đây, gặp rất nhiều lần người Hồ đốt giết đánh cướp.
Hôm nay nghiêm trọng nhất, đi ngang qua toàn thôn đều bị thiêu hết.
Mai Như trong một đống cỏ khô dưới đám cháy đen phát hiện ra tiểu nha đầu.
Tiểu hài tử ước chừng hai ba tuổi, đôi mắt đen nhánh, trốn ở phía dưới, run bần bật.
Nếu là mặc kệ nó, chỉ sợ sẽ chết.
Trừ Nguyệt tỷ nhi cùng tiểu Trường sinh, Mai Như cũng không thân với trẻ con nhưng lại mềm lòng.
Nàng để Ý Thiền dẫn theo nha đầu này, chuẩn bị đưa đi nha môn.
Nghe nói tiểu nha đầu không ăn cái gì, Mai Như than một tiếng, nói: “Kệ nàng đi.”
Hôm sau khi dùng bữa, Mai Như lại gặp lại đứa bé kia.
Vóc dáng nho nhỏ, còn không bằng cái ghế dựa, an an tĩnh tĩnh được Ý Thiền dắt ở trong tay.
Đứa nhỏ này khi ngày hôm qua nhặt được thì dơ dơ, hôm nay đã tắm rửa sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt nhỏ đáng yêu, bộ dáng ngoan ngoãn lại nơm nớp lo sợ sợ hãi.
Mai Như để Ý Thiền lau mặt cho nó, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Ngày hôm qua nha đầu bị dọa sợ, chỉ biết ngây ngốc lắc đầu.
Mai Như tùy tay cầm bánh bao cho nàng, lại hỏi: “Ngươi mấy tuổi?”
Đứa bé nhìn Mai Như, sắc mặt dịu đi rất nhiều, nhận lấy chiếc bánh bao, nhưng vẫn không nói chuyện.
Mai Như cũng không hỏi, chỉ quay đầu bảo Ý Thiền giao đứa bé cho Thạch Đông, đưa đi nha môn.
Tiểu nha đầu hiểu, vội vội vàng vàng chạy tới túm chặt vạt áo Mai Như.
Tay nhỏ hơi dơ, đứa bé vội vàng buông ra, lau lên quần áo mình.
Mai Như cúi đầu nhìn.
Khuôn mặt nhỏ đáng thương, gọi một tiếng “ Nương”
Ý Thiền sợ hãi, vội chạy tới dạy dỗ: “Không cho gọi bừa.”
Mai Như hơi đơ trong chớp mắt, sờ sờ đầu nhỏ, nói: “Ta không phải mẫu thân ngươi.”
Tiểu nha đầu túm chặt vạt áo, không chịu buông tay.
Mai Như thở dài: “Để Thạch Đông đi hỏi thăm nha môn, xem đứa bé này còn người thân không.” Hôm nay Mai Như đã chậm nửa ngày.
Thạch Đông giữa trưa trở về nói, trong nha môn phái người đi tra, nha đầu này không có người thân, chỉ có một mình.
Nhìn đứa bé chỉ có mấy tuổi, Mai Như nói: “Vậy dẫn về kinh trước đi”
Bọn họ từ Thiểm Tây vào Sơn Tây, lại đi hai ngày, chạng vạng mới tới Bình Dương phủ.
Mới vừa vào cửa thành, xe ngựa dừng lại.
Mai Như chỉ cảm thấy kỳ quái.
Bọn họ là đi sứ Tây Khương, cực ít bị chặn lại.
Mai Như nhíu mày, đang muốn dò hỏi bên ngoài có chuyện gì, màn xe đột nhiên đã bị xốc lên!
Mai Như phẫn nộ, không vui mà nhìn qua ——
Chỉ thấy bên ngoài đã tối, một dáng người cao dài đứng ở chỗ đó.
Mai Như không nhìn rõ khuôn mặt người này, nhưng nàng lại đối diện một đôi mắt quen thuộc.
Cặp mắt xinh đẹp đen nhánh mà sàn, tựa như ngôi sao, lại như ngọn lửa.
Hắn cứ như vậy bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt thẳng tắp, không chút nào che giấu.
Ở trong tầm mắt, Mai Như cứng lại, nàng cúi đầu.
Tĩnh Cầm từ trong xe ngựa lui ra, ngồi vào đằng sau.
Tất cả rơi vào an tĩnh.
Mai Như ngồi quỳ ở bên kia, nàng cúi đầu, tầm mắt dừng ở trên bàn.
Trong tay còn nắm bút, nhưng không viết được một chữ.
Hai má Mai Như hơi hơi nóng lên, ngay sau đó, Phó Tranh ngồi ở bên cạnh nàng.
Không ai nói chuyện, hắn chỉ lấy bút trong tay cô, sau đó không nói lời nào nắm lấy tay nàng.
Mặt Mai Như đỏ lên.
Nàng cúi đầu hỏi: “Điện hạ, sao người lại đến đây?” Hắn không phải ở Liêu Đông sao? Chắc đầu xuân hắn mới có thể rời kinh chứ.
Mai Như tò mò.
Phó Tranh nhàn nhạt trả lời: “Nơi này có quân vụ, ta lại đây xem.
Nghe nói nàng sắp đến, nêm ở Bình Dương đợi một ngày.”
Mai Như “Ừm” một tiếng, tay nàng bị hắn nắm ở lòng bàn tay.
Nhiệt độ hắn thấm vào, Mai Như lặng lẽ liếc hắn, Phó Tranh cũng nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi hắn rất sáng.
Phó Tranh cúi người, Mai Như tránh đi, lúng túng nói: “Điện hạ, còn ở bên ngoài.” Nàng nói lời này lỗ tai đã đỏ lên, cả người như là bị nấu chín.
Phó Tranh ôm nàng vào trong lòng ngực, hôn lên tóc đen mềm mại.
Ban đêm nghỉ ở dịch quán Bình Dương phủ, Phó Tranh đỡ Mai Như xuống xe, hai người sóng vai đi vào bên trong, chợt, phía sau truyền đến một giọng nói của trẻ con: “Nương ——”
Phó Tranh dừng lại, nhíu mày quay đầu lại.
Ánh mắt hắn luôn lạnh lùng, Ý Thiền lại bị dọa, nàng vội vàng hù nói: “Đừng gọi loạn!”
Ý Thiền nắm tiểu nha đầu, Phó Tranh nhíu mày.
Mai Như giải thích nói: “Ở trên đường gặp được, không có cha mẹ” Phó Tranh trầm giọng hỏi: “Định mang về trong phủ?” Mai Như nói: “Trên đường rất loạn, không có nơi đưa, trước tiên mang về kinh, đến lúc đó tìm gia đình cho nàng ấy.”
Phó Tranh không nhìn nữa, hỏi Mai Như: “Tên là gì?”
Mai Như nói: “Nha môn chỉ nói họ Trần, cũng không có tên, năm nay hai tuổi.”
Phó Tranh trầm mặc gật gật đầu.
Tiểu nha đầu ngó ngó hắn, sau đó sợ hãi.
Nàng rõ ràng sợ Phó Tranh, giống với nguyệt tỷ nhi.
Mai Như lần này từ Tây Khương mời vài vị đại gia trở về, lúc này dẫn đến chỗ Phó Tranh.
Mai Như nghĩ tới, về sau Phó Tranh muốn thành nghiệp lớn, nàng cũng không giúp được hắn cái gì, nhưng thau hắn kết bạn với nhân vật như vậy thì có thể, có lẽ tương lai có thể trợ giúp.
Hôm nay Phó Tranh cùng vài vị cho tới đã khuya mới về sân.
Lúc hắn đến, tiểu nha đầu nhặt được đứng trước ở Mai Như trước mặt, nhút nhát sợ sệt
Thấy Mai Như đưa điểm tâm cho nàng.
Nàng nâng ở trong tay, cái miệng nhỏ ăn, khuôn mặt nhỏ phình phình, ăn rất chậm, còn cười với Mai Như.
Mai Như cũng cười, mặt mày nhu hòa.
Nhìn cảnh này, Phó Tranh có chút hoảng hốt, hắn bỗng nhiên muốn biết, con của mình cùng Mai Như sẽ như thế nào.
Kỳ thật kiếp trước sau khi Mai Như có thai, Phó Tranh có nghĩ tới nhũ danh, chỉ tiếc chưa từng dùng tới.
Ban đêm, hắn ôm lấy Mai Như lực ở cánh tay hơi mạnh.
Người này tuy rằng đồng ý không ép nàng, nhưng Mai Như có chút sợ hắn.
Lặng lẽ giật giật, Mai Như mặt đỏ nhắc nhở nói: “Điện hạ, hôm nay ở dịch quán.” Dịch quán người nhiều không tiện, lại nghĩ đến bị người này xoa tới lăn lộn, chân Mai Như run lên, vòng eo cũng đau.
Phó Tranh ấm tay nàng, nói: “Ta biết.”
Hắn dán tay nàng ở trong lòng ngực của mình, vẫn luôn ấm như vậy, không bỏ được.
Hai người từ Bình Dương phủ hồi kinh.
Trên đường nơi nơi trời giá rét, tuyết bay bay vô cùng lạnh.
Trong xe đốt than, nhưng vẫn lãnh.
Phó Tranh ôm Mai Như khóa lại áo khoác, sưởi ấm nàng, sau đó cúi đầu hôn.
Xe ngựa đi tại trên đường, bên ngoài có người nói chuyện, còn có vó ngựa vang, bánh xe nghiền ở trên tuyết, tiếng kêu kẽo kẹt.
Nhưng hắn không kiêng nể gì hôn nàng.
Trước mặt người ngoài lạnh đến đáng sợ, ở trước mặt nàng vô sỉ đến cực điểm.
Mai Như ở trong lòng ngực hắn, mặt đỏ cực kỳ.
Bởi vì tuyết rơi lớn, ngày 30 tết hôm nay bọn họ không kịp hồi kinh, hai người ở bên ngoài.
Lại đi mấy ngày, đoàn người đến kinh thành.
Mai Như muốn đi đến chỗ Duyên Xương Đế trước.
Nàng từ ngũ phẩm năm sau phải chính thức đi nhậm chức.
Có Phó Tranh ở bên người, Mai Như thoải mái.
Từ chỗ Duyên Xương Đế ra, hai người lại tới chỗ Lý hoàng hậu.
Từ án “Trấn yểm phế Thái Tử”, phế Thái Tử từ Trường Ninh Cung dọn ra, mà Hoàng Hậu ở Khôn Ninh Cung cũng giải phong lệnh, hiện giờ vẫn là Lý hoàng hậu cái quản lục cung.
Nhìn thấy hai người, lại nghĩ đến săn thú khi ăn tết, trong lòng Lý hoàng hậu tự nhiên không thoải mái, trên mặt mỉm cười như cũ.
Nàng hỏi Mai Như: “Nghe nói ngươi nhặt được một đứa bé ở bên ngoài?”
Mai Như trả lời: “Đã tìm nhân gia đưa đi.” —— tiểu nha đầu có chút ỷ lại Mai Như, Phó Tranh cũng không muốn mang về phủ.
Hắn sớm viết thư hồi kinh, để quản sự nhi tìm một nhà đáng tin cậy, sau đó đưa đi sớm một chút.
Lúc tiểu nha đầu đưa đi, còn lôi kéo cổ tay áo Mai Như muốn kêu nương, mắt Phó Tranh lạnh lùng đến nghẹn miệng cũng không dám.
Đây là sự độc chiếm của Phó Tranh chỉ có con hắn cùng Mai Như mới có thể gọi, người bên ngoài ai cũng không được, tất cả phải đuổi đi.
Lý hoàng hậu nghe vậy gật gật đầu, bỗng chốc lại thở dài, nhắc nhở Mai Như nói: “Ngươi hiện giờ khó khăn mới từ bên ngoài trở về, ít đi nhọc lòng việc triều đình.
Thành thân với Yến Vương lâu như vậy, cũng nên sớm cùng Yến Vương khai chi tán diệp(*).”
(*): ý chỉ con đàn cháu đống
Mai Như sợ nhất nghe được chuyện con nối dõi, này quả thực là tử huyệt của nàng, lúc này cúi đầu, chỉ hàm hồ “Vâng” một tiếng.
“Mẫu hậu,” Phó Tranh ở bên cạnh giúp nàng giải vây nói, “Chuyện này không trách A Như, thật ra nhi thần hàng năm ở bên ngoài, thua thiệt nàng không ít.
Nếu A Như thích, lại có thể thay phụ hoàng lo toan, nhi thần tất nhiên vui vẻ……”
Nghe được Phó Tranh nói như vậy, Mai Như có chút bất ngờ, nàng sửng sốt nhìn người bên cạnh.
Người nọ thân hình trầm tuấn, đứng ở chỗ đó, như một ngọn núi.
Ngực rắn chắc, lưng thẳng, hắn sẽ ngăn tất cả phiền toái, không để nàng chịu nửa phần ủy khuất.
Người này thực sự đối với nàng quá tốt, Mai Như chớp chớp mắt.
Chồi non đã từng trong đêm tối như được tưới nước đâm thêm lá mới, chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại cùng lưu luyến.
Ngày này hồi phủ, trong xe ngựa Phó Tranh vẫn ôm nàng.
Mai Như bình tĩnh nhìn hắn.
Đón ánh mắt nàng, Phó Tranh hỏi: “Nàng nhìn ta làm gì?”
Mắt hắn đen nhánh, giống như tranh tĩnh mặc.
Nơi đó cũng chỉ có một mình nàng, thân hình nhỏ nhắn được hắn chiều chuộng, là thế giới của riêng nàng.
Ban đầu Mai Như căn bản không dám nghĩ, nhưng hôm nay ở trước mặt, tâm nhẹ nhàng nhảy nhảy dựng.
Phó Tranh vẫn là hôn tóc nàng.
Môi hắn rất mềm, Mai Như nghiêng đầu nhìn hắn, Phó Tranh hôn xuống.
Ban đêm hai người nghỉ ở Lập Tuyết Đường.
Bởi vì phía trước đều ở dịch quán, Phó Tranh nhịn vài ngày, không nghĩ tới hôm nay bà dì của Mai Như tới, đau đến nằm ở đàng kia, trán đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Phó Tranh than một tiếng, ôm nàng ở trong ngực, nhẹ nhàng giúp nàng ấm bụng.
Bóng đêm yên tĩnh, Phó Tranh cùng nàng thương lượng nói: “Tháng giêng trong phủ muốn tiếp khách hay không? Vừa lúc mời người trong phủ nàng, cùng nàng trò chuyện?” Trước kia Phó Tranh chưa bao giờ hỏi đến những việc này, hiện tại nhiều người không giống nhau.
Mai Như xác thật nhớ cha mẹ, nàng vui sướng ngẩng đầu: “Có thể sao?”
“Đương nhiên.” Phó Tranh cười.
Mặt mày vui vẻ, dung nhan động lòng người.
Bắt lấy tay nàng hôn hôn, Phó Tranh nói: “Nàng vui vẻ là được.”
Hắn nói qua, chỉ hy vọng nàng vui vẻ.
Ở trong lòng ngực hắn, chống ngực cứng rắn của nam nhân l, Mai Như bỗng nhiên cảm thấy an ổn.
Tiệc chuẩn bị hơi vội vàng, Yến Vương phủ định ngày mười bốn tháng giêng.
Ngày này Mai Như thức dậy sớm, bọn nha hoàn giúp nàng trang điểm.
Trong ngăn kéo là hộp nhỏ màu cẩm.
Mai Như trầm mặc nhìn.
Đây là năm kia khi Phó Tranh rời kinh tặng cho nàng, đây là quà nàng cập kê.
Nếu Mai Như không nhớ lầm, hắn đưa nàng hai lần, trong đó một lần còn bị Mai Như trả lại.
Ngày đó hắn càng nói, nàng không cần, thì ném đi.
Ngơ ngẩn thật lâu, Mai Như rốt cuộc mở ra.
Bên trong là một đôi khuyên tai trân châu.
hai viên trân châu trong suốt mượt mà, lóe ánh sáng như hoa, như là con ngươi của hắn vô số lần nhìn chăm chú nàng.
Hắn vì nàng chịu thương, còn vì nàng mà mở ra một vùng tự do, thay nàng che mưa chắn gió, chỉ là mong nàng vui vẻ…… tâm Mai Như căng thẳng.
Nhìn thật lâu sau, nàng đeo ở bên tai.
Viên trân châu nhẹ nhàng lung động, khiến vành tai nàng càng thêm tiểu xảo trắng nõn.
Bình tĩnh nhìn trong gương, một đôi má ửng đỏ.
Phó Tranh vừa lúc từ bên ngoài tiến vào, Mai Như đứng dậy đón.
Đến trước mặt hắn, Mai Như có chút quẫn bách, nàng không được tự nhiên cúi đầu.
Nữ nhân tóc đen như tóc mây, khiến người nhìn mềm lòng.
Ánh mắt Phó Tranh ôn nhu nhìn đôi mắt cánh môi nàng, cuối cùng dừng ở viên trân châu ngẫu nhiên lộ ra.
Trân châu bên tai nhẹ lay động, vẽ ra đường cong nhẹ nhàng quyến rũ.
Phó Tranh sững sờ ở chỗ đó, ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu, hắn cười: “Thật là đẹp mắt.”
Được hắn khen, lỗ tai Mai Như cũng nóng lên.
Bắt được tay nàng, Phó Tranh nhìn đôi tay trắng của Mai Như, hắn nói: “Ta đưa cho nàng vòng tay sao lại không mang?”
Mai Như khó xử chạm chạm khuyên tai, cúi đầu nói: “Ngươi không thích?”
“Không.” Phó Tranh vuốt ve nàng vành tai, cười nói, “A Như, ta rất thích, cũng rất vui vẻ.
Chỉ là ——” hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Lần sau đeo vòng tay đi.”
Mai Như chỉ cảm thấy người này có chút kỳ quái, nàng khó hiểu mà ngẩng đầu.
Phó Tranh phủng mặt nàng, hơi hơi cúi người hôn lấy nàng, lại hôn hôn vành tai nàng.
Ôn nhu mà lưu luyến, mặt Mai Như lại không biết cố gắng đỏ..