Thịnh Sủng Chi Hạ


Từ chùa hồi phủ, Kiều thị gọi Mai Như đến trước mặt.
Thấy nữ nhi mình trổ mã càng thêm xinh đẹp, Kiều thị trong lòng rất thích, rồi lại sốt ruột, không biết hôm nay như thế nào.
Nàng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, hiện giờ chỉ nhìn chằm chằm Mai Như rối rắm.


Ở chùa Liên Hương lúc ấy, Mai Như đoán được dự tính của mẫu thân —— khẳng định là ngóng trông An biểu ca không thích Nhị tỷ tỷ.
Hiện tại thấy mẫu thân không nói lời nào, lỗ tai Mai Như hơi hơi nóng lên, gọi: “Mẫu thân.”

Sờ sờ nữ nhi, Kiều thị nói: “Hôm nay như thế nào?”

“Không tệ ạ.” Mai Như cố ý trả lời.


“Cái gì không tệ?” Kiều thị hai mắt hận không thể tỏa ánh sáng.


Mai Như cười nói: “Trong chùa phong cảnh rất đẹp.” Lại nói: “Con còn xin cho ca ca cùng Nguyệt tỷ nhi bùa bình an.” Mai Tương không cần phải nói, ra trận giết địch, Nguyệt tỷ nhi đã nhiều ngày trên người phát bệnh sởi, đại phu không dám kê thuốc nặng, hiện giờ chỉ có thể từ từ chăm sóc.
Thấy Nguyệt tỷ nhi muốn cào mặt, Mai Như cầu bùa bình an cho tiểu nha đầu.
Nguyệt tỷ nhi lập tức bắt lấy, cười tủm tỉm, đã quên chuyện lúc trước.


Kiều thị hiểu Mai Như đang pha trò, sở trường chọc trán của nàng nói: “Nha đầu này cùng nương ba hoa!”

Mai Như lại thẳng thắn thành khẩn nói: “Được rồi mẫu thân, sau việc đừng đẩy nữ nhi ra bên ngoài.”

“Sao thế?” Kiều thị tò mò.


Mai Như nhỏ giọng nói: “Biểu ca tuy tốt, chỉ tiếc con không vừa ý, nhưng Nhị tỷ tỷ giống như rất vừa ý.
Nương nếu còn như vậy, con về sau cùng Nhị tỷ tỷ khó ở chung một chỗ.”

“Cái gì vừa ý không vừa ý?” Kiều thị xụ mặt hù nàng: “Tiểu nha đầu nói chuyện cũng không có giữ cửa, khiến người nghe thấy không biết xấu hổ!”

Mai Như thè lưỡi, kéo cánh tay Kiều thị nói: “Dù sao trong phòng chỉ có mẫu thân cùng nữ nhi, nếu không nói rõ ràng, chỉ sợ mẫu thân về sau còn phải loạn bận việc.”

Kiều thị thở dài.
Nhìn bên người nữ nhi đang làm nũng, nàng nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Tuần Tuần, vậy con vừa ý ai?”

“Nương!” Mai Như bị dọa rồi, một gương mặt đẹp cọ đỏ lên.



Kiều thị trừng lại: “Còn không phải thay tiểu nha đầu nhọc lòng?” Nàng thật sự sợ khuê nữ của mình chịu uỷ khuất.


Mai Như như thế nào mà không biết ý tứ của mẫu thân? Kiếp trước nàng có thể gả cho Phó Tranh, Kiều thị vô cùng vui sướng, ngay cả hôm Kiều Thị nhắm mắt buông tay nhân gian, nàng nói không ra lời, còn ngơ ngác nhìn Phó Tranh, như thế nào cũng không bỏ xuống được.
Phó Tranh khi đó nói một câu “Bổn vương chắc chắn chăm sóc tốt Tuần Tuần”, Kiều thị mới an tâm nhắm mắt…… Đáy lòng trầm trầm, ảm đạm than một tiếng, Mai Như miễn cưỡng cười nói: “Nương, nữ nhi còn nhỏ, tạm không nghĩ tới việc này.” Lại thử thăm dò: “Nương, nếu là có thể giống với tiên sinh khắp nơi vân du, con cảm thấy rất tự tại, sao phải gả chịu sự quản thúc?”

Kiều thị trực tiếp gõ mạnh vào đầu nàng: “Nói bậy!” Lại nói: “Không cho có ý nghĩ như vậy!”

Mai Như chậm rì rì lên tiếng.


Trở về phòng mình, nàng lười biếng ngồi ở trước án thư.
Trên án là một bức hoạ chưa vẽ xong, Mai Như vốn định tháng hai tặng cho lão tổ tông.
Hiện giờ nhìn, nàng không có hứng thú, thật sự lười vẽ, vì thế chỉ lệnh Tĩnh Cầm tạm thời cầm lấy.
Lại ngồi trong chốc lát, Mai Như xem lại bản dịch mà Bình Dương tiên sinh đã phê duyệt bổ sung, cắt bỏ qua.


So sánh lại nàng liền càng thêm cảm thấy chính mình thật sự là……

Kém xa.


Mai Như lặng lẽ thở dài, tự nhủ càng thêm chăm chỉ.


Tháng giêng mười lăm tết Thượng Nguyên, Mạnh Uẩn Lan lại như năm trước tới mời Mai Như đi xem hoa đăng.
Mai Như không muốn đi.
Từ khi phát hiện An biểu ca đối vớ mình có lẽ có chút ý không giống bình thường, nàng muốn trốn tránh.
Luận lên, vẫn là bởi vì Mai Như đã nhận ra ý tứ của Nhị tỷ tỷ.
Ngày ấy ở chùa Liên Hương sau núi trong đình, nàng đối Nhị tỷ tỷ nói “Thích hợp không thích hợp”, Mai Thiến liền thấp thấp rũ mắt, lỗ tai đỏ, xưa nay ôn nhu trong mắt ba quang liễm diễm.


Mai Như là thích hơn người, Nhị tỷ tỷ tuy rằng không có nói rõ, nhưng bộ dáng này còn không phải là vừa ý An biểu ca sao? Nàng thật sự không muốn trộn lẫn chuyện này, không có ý khác với An biểu ca, lại sợ tỷ muội xa lạ, Mai Như đơn giản trốn tránh.


Mạnh Uẩn Lan căm giận: “Tuần Tuần, ngươi không đi?”

Mai Như lắc đầu: “Ta còn phải đến phủ tiên sinh, hôm nay không muốn đi.”

Bình Dương tiên sinh chưa gả, hiện giờ dưới gối chỉ nhận Mai Như là đệ tử, Mai Như ngày lễ ngày tết đều đến đi phụng dưỡng.

Kể từ đó, Mạnh Uẩn Lan thật sự không mời nàng, lời trong lời ngoài không khỏi đáng tiếc.


Đợi nhìn thấy Mạnh An, người này ánh mắt nhìn lại đây, Mai Như cúi đầu không nói lời nào.
Ánh mắt ngừng dừng lại, lại không được tự nhiên dời đi.


Một hàng đi dạo hoa đăng, Mai Như một mình đi đến phủ Bình Dương tiên sinh.


Hiện giờ sắc trời đã tối sầm, bên ngoài rất rộn ràng nhốn nháo náo nhiệt, Mai Như thích nên nàng lặng lẽ xốc lên màn xe ra bên ngoài xem.
Thấy ánh đèn hai bên phố từ từ như nước, ánh đêm cũng phai nhạt, nàng trộm đánh giá.
Đợi đến sau hẻm trước phủ Bình Dương tiên sinh, Mai Như nhìn thấy Phó Chiêu.


Đầu năm, hai người bọn họ giận nhau, hiện giờ Mai Như chỉ không muốn nhìn thấy người này, lập tức đi vào trong phủ Bình Dương tiên sinh.


Phó Chiêu ở phía sau “Ai” một tiếng, hỏi: “Lễ đâu?”

“Cái gì?” Mai Như nghiêng đầu lạnh lùng hỏi.


Phó Chiêu thật mạnh nói: “Ngươi lần trước chính miệng nói, ‘ lần sau ’ đem lễ cho ta, hiện giờ đây là muốn chối?”

Mai Như sặc nói: “Điện hạ không phải cũng nói, đồ của ta không vào mắt điện hạ sao?”

Này rõ ràng là vác đá nện chân mình sao…… Phó Chiêu lại buồn bực, hắn mếu máo nói: “Hiện giờ vừa vào mắt bổn hoàng tử, không được sao?”

“Đương nhiên được.” Mai Như hành lễ, tiếp tục nói móc: “Chỉ là —— trong chốc lát lọt vào mắt điện hạ, trong chốc lát lại không vào được mắt, này thật sự khiến người khác không biết thế nào, không bằng điện hạ hồi cung triệu cái thái y đến xem hai mắt?”

“……”

Phó Chiêu lại bị nghẹn họng! Hắn thiếu chút nữa đã quên Mai Như nhanh mồm dẻo miệng.
Lo chính mình căm giận sau một lúc lâu, Phó Chiêu thật sự không biết nên trả lời như thế nào, bên kia sương Mai Như thoáng khom người, đã xoay người đi vào phủ Bình Dương tiên sinh.


Phó Chiêu buồn bực không vui hồi cung, trong lòng nhất thời lại thầm nghĩ, Thất ca sao không có tin tức? Cũng không biết có bình an hay không?


Thời gian này vô cùng gian khổ, Ngọc Môn Quan ngoài trời giá rét, lương thực lại bị phía bắc người Hồ cắt đứt, trước hai ngày còn nghe nói vì chuyện này phụ hoàng ưu phiền, suốt đêm triệu người tiến cung thương nghị.


Than một tiếng, Phó Chiêu chỉ mong Thất ca có thể sớm hồi kinh, hắn còn muốm Thất ca thay hắn trấn cửa ải, ra chủ ý!

Bất luận là Phó Chiêu, hay là Duyên Xương Đế, trận này như là đè ở Đại Ngụy triều, thật dày, nặng nề, vốn nên vui mừng một cái năm cũng cứ như vậy bình bình đạm đạm qua đi.
Ngày mười tháng hai là đại thọ Mai phủ đỗ lão thái thái, nguyên bản hẳn là bốn phía xử lý, lại gặp được lúc chiến sự căng thẳng, Mai phủ không tính toán gióng trống khua chiêng.
Ngày bảy, Tây Bắc nói trở lại tám trăm dặm tấu chương, thượng trình hoàng đế thắng lợi! Hiện giờ hai ngày, kinh thành đều đang nói việc này, tiệc mừng thọ tự nhiên lại có thể chuẩn bị kỹ càng.


Mai Như từ chỗ Bình Dương tiên sinh, liền nghe thấy đầu đường cuối ngõ toàn bàn tán chuyện này, mà bàn tán nhiều nhất, vẫn là Yến Vương điện hạ.


Mấy năm nay Ngụy triều cùng Tây Khương lục tục đánh rất nhiều lần, lần này vẫn là năm gần đây duy nhất thắng trận, hơn nữa là đại hoạch toàn thắng!

Nghe nói hai quân ở Ngọc Môn Quan giằng co hết sức, Phó Tranh lặng lẽ lệnh mấy ngàn kị binh nhẹ, xuất kỳ bất ý tự từ bên trong cát vàng ngày đêm bôn tập, đợi Tây Khương quốc nội hết sức, vòng đến đối phương sau lưng giết bọn hắn một cái trở tay không kịp.
Kể từ đó, đối phương không rõ tình huống, luống cuống tay chân, lại không thể không vội vội vàng vàng trở về, Ngụy quân liền phân vài đạo truy kích…… Mấy chỗ hợp lại, Tây Khương đại quân nháy mắt bị tách ra, đa số người ở Ngọc Môn Quan chết.


Không ngừng, Phó Tranh lệnh người một đường truy đến Tây Khương thủ phủ, bên đường đoạt được vài tòa thành trì.


Chỉ duy nhất kỳ quái, Phó Tranh đánh thắng trận, không có lập tức khải hoàn hồi triều, hắn lại gửi Duyên Xương Đế trở lại một đạo tấu chương.
Kia sổ con ý tứ giống như là cung thỉnh sứ thần đến Tây Khương, thương nghị Tây Khương thần phục quy thuận.
Ban đầu Ngụy triều nội loạn, Tây Khương thuận thế thoát ly đi ra ngoài.
Hai nước đánh nhau mấy năm nay, hiện giờ Tây Khương lần thứ hai bị đánh bại, thần phục quy thuận Ngụy triều, thật sự là đại khoái nhân tâm! Kết quả là, Phó Tranh khen ngợi càng sâu.


Mấy lời bàn tán bay vào trong tai, Mai Như than một tiếng, duy nhất ý niệm thế nhưng là thật tiện nghi Chu Tố Khanh!

Nàng hôm nay vẫn là ngồi xe đi Hồng Lư Tự.
Còn chưa tĩnh tâm xem vài trang sách, liền có Lưu công công bên cạnh Hoàng Hậu trước lại đây, gọi Mai Như tiến cung.


Cũng coi như là cùng tiểu Lưu công công gặp qua hai lần, Mai Như tò mò: “Lưu công công, không biết Hoàng Hậu nương nương gọi ta chuyện gì?”

Lưu công công nói: “Chuyện này ta cũng không biết, Ta, cô nương đi liền biết.”

Mai Như chỉ có thể miễn cưỡng làm theo.


Đợi đến Khôn Ninh Cung, Mai Như mới phát hiện Duyên Xương Đế cư nhiên cũng ở!

Mai Như càng thêm tò mò, không biết hôm nay Đế hậu hai người rốt cuộc đang có chuyện gì.



Duyên Xương Đế không nói chuyện, Tam công công tiêm giọng nói mở miệng.


Quỳ gối chỗ đó, không nghe vài câu, Mai Như hiểu toàn bộ.


Thì ra lần này Phó Tranh dẫn binh công phá Tây Khương thủ phủ, còn vào đối phương hoàng thành, Tây Khương hoàng thất thủ tiết mà chết, có bị giết…… Linh tinh vụn vặt ghé vào cùng nhau, không biết sao, hiện giờ Tây Khương cư nhiên liền thừa công chúa không đến mười tuổi! Phó Tranh trước đó vài ngày phát tấu chương hồi kinh, đề cập phái sứ thần thuận tiện nhắc việc này.


Duyên Xương Đế là người coi trọng mặt mũi.
Vì khí độ Ngụy quốc, hắn cảm thấy không thể để lão nhân của Hồng Lư Tự đi, nếu không khi dễ tiểu công chúa.
Duyên Xương Đế nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới Mai Như.


Một ngày này hạ triều, Duyên Xương Đế triệu Mai Như tiến cung.


Triệu nàng tiến cung, gần nhất là muốn thử xem Mai Như can đảm cùng tài ăn nói, thứ hai, xem nàng hay không nguyện ý thay Hồng Lư Tự đi, hay không cảm thấy khó xử, rốt cuộc Hồng Lư Tự đi sứ cũng không phải là một chuyện nhỏ.


Mai Như nghe hiểu được, cũng không cảm thấy có bất luận cái gì khó xử, rốt cuộc Bình Dương tiên sinh cũng nhắc qua đọc vạn quyển sách không bằng hành ngàn dặm đường, có thể đi ra ngoài được thêm kiến thức là chuyện tốt, chỉ là…… Mai Như cảm thấy việc này tới có chút vi diệu, như thế nào vừa lúc đến phiên nàng?

Hơn nữa, việc này nhìn qua thế nhưng thích hợp nàng —— toàn bộ Đại Ngụy triều, chỉ Mai Như cùng Bình Dương tiên sinh là hai nữ tử thông hiểu ngoại bang chi ngôn, mà đối phương lại là công chúa không đến mười tuổi để Mai Như cô nương đi vừa vặn tốt —— việc này thấy thế nào, như thế nào như là cũng hợp Mai Như.


Nàng lặng lẽ nhíu mày, thầm thở dài một tiếng kỳ quái, lại không biết Duyên Xương Đế sẽ suy tính như thế nào.


Liền nghe Tam công công tiếp tục nói: “Hôm nay thỉnh Mai cô nương tiến cung, bệ hạ cùng Hoàng Hậu là muốn mời cô nương phản biện một lần.”

Cái gọi là phản, thông tục mà, chính là đấu võ mồm, cãi nhau, nắm sai lầm đối phương.


Hồng Lư Tự kia giúp lão nhân tẩm dâm mấy chục năm, toàn am hiểu cái này, cho nên Duyên Xương Đế mới ngượng ngùng để cho bọn họ qua đi đối phó một tiểu nữ tiwr.


Mai Như vẫn là cảm thấy việc này thoáng có chút vi diệu, này hết thảy thật là quá trùng hợp, nàng mồm miệng lanh lợi đều tính ở trong đó……

Hiện giờ Mai Như cũng không tiện nghĩ nhiều, bình tĩnh hạ tâm tư hỏi: “Bệ hạ, nương nương, không biết thần nữ muốn cùng người nào hùng biện?

Duyên Xương Đế ha ha cười, giơ tay nói: “Cùng chính ngươi.”

Chính mình cùng chính mình biện càng thêm khảo nghiệm, Mai Như trầm tâm, chính khởi sắc mặt, quy quy củ củ nói: “Thỉnh bệ hạ cùng nương nương ra câu hỏi.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận