Thịnh Sủng Chi Hạ


Ánh trăng xám xịt, Mai Như cúi đầu đứng ở chỗ đó, chớp chớp mắt.
Trong lòng nàng đã có người sao? Trong lòng nàng rõ ràng trống không.
Lúc phù dung trâm đâm vào, nàng đã vô tâm.
Tái sinh một đời, có thể lại tới một lần, nàng cũng không còn thích ai nữa.
Tất cả tình cảm của nàng đều bị người trước mắt này ở đời trước tra tấn thành tro, tan thành mây khói.


Hiện giờ ngẫu nhiên nhớ lại, ngực vẫn đau, nàng không thể quên được nỗi tuyệt vọng trước khi chết.


Trầm mặc, Mai Như ngước mắt.


Phó Tranh vẫn ngồi ở chỗ đó, máu đen từ ngực chả xuống, giống như bùa chú muốn đòi mạng.
Phó Tranh môi mỏng nhấp chặt, hắn ánh mắt âm u, sắc bén mà hung thần, vẫn có thể nhìn thấu một người.


Thu lại tâm tư rối ren, Mai Như chỉ khôi phục đạm nhiên thần sắc, nói: “Thất gia, ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Nghe lời này, yết hầu Phó Tranh đột nhiên nổi lên một vị máu tanh.
Hắn dùng hết sức lực đẩy qua, lại bị đối phương mềm mại tránh, tay hắn duỗi xuống.
Liền thấy Mai Như vẫn mặt vô biểu tình tiến lên giúp hắn thay thuốc, giống như việc trước kia đều không tồn tại! Phó Tranh vẫn là trụ cổ tay của nàng, lạnh giọng hỏi: “Có phải là Thập Nhất đệ hay không?”

Lần này đến phiên Mai Như cười khẽ.
Thẳng tắp nhìn Phó Tranh, Mai Như bình tĩnh hỏi lại: “Thất gia, người trong lòng ta có phải Thập Nhất điện hạ hay không có quan hệ gì với điện hạ?”

Bốn mắt nhìn nhau.


Nàng nói mỗi một chữ mỗi một câu chui vào ngực, giống như mũi tên có thể xuyên qua tâm người khác.



Đúng vậy, cùng hắn có quan hệ gì? Hắn khi nào được nàng coi trọng? Nếu không phải hắn liều chết cứu nàng một mạng, chỉ sợ người này lười nói với hắn một câu!

Phó Tranh bình tĩnh nhìn mắt Mai Như, nhưng người nọ ánh mắt vẫn bình tĩnh, rõ ràng trên cánh môi nàng còn lưu lại dấu vết hắn cắn quá, chỉ là nàng đều không bỏ trong lòng, là thật sự không để bụng, hắn khinh bạc nàng cũng không để bụng…… Ngực hắn đau vô cùng, Phó Tranh mệt mỏi buông tay.


Đôi mắt tinh xảo của nam nhân mỏi mệt khép lại, tùy ý để Mai Như giúp hắn bôi thuốc.


Hắn là thật sự có chút mệt mỏi.


Trong phòng an tĩnh lại, động tác Mai Như cực nhanh, giúp Phó Tranh thay thuốc, dùng sức băng bó, lại giúp hắn nằm.
Phó Tranh đã nhiều ngày vẫn chưa từng nghỉ tạm, trên người còn mang theo trọng thương, mấy ngày liền lên đường, chỉ sợ còn lăn lội nữa, thật sự sẽ chết.
Mai Như không muốn thiếu người khác nhân tình lớn như vậy.


Người này thế nhưng như là không bao giờ muốn phản ứng nàng, Phó Tranh không có nói nữa, chỉ nhắm hai mắt, bộ dáng tử khí trầm trầm.


Than một tiếng, Mai Như giúp hắn đắp chăn đàng hoàng.


Mai Như đêm này nằm ở trên bàn trong phòng nghỉ tạm.


Nhưng nơi này ban đêm rất lạnh, đầy tháng 3, ngẫu nhiên còn có tuyết rơi.
Nàng quấn chặt quần áo, vẫn là bị lạnh run? Mai Như mơ màng hồ đồ nằm ở chỗ đó, chỉ cảm thấy chân sắp đông lạnh, nàng thật sự nhịn không được, lúc này lặng lẽ dậm dậm chân.
Phát ra chút rất nhỏ động tĩnh, chợt, liền thấy Phó Tranh xoay người xuống giường.


Mai Như còn chưa mở miệng hỏi hắn có chuyện gì, thân ảnh nặng nề đã đến chỗ nàng, không nói một lời, một tay ôm Mai Như, nhấc nàng lên.


Mai Như sợ tới mức muốn la hoảng lên, Phó Tranh quát khẽ: “Đừng ồn!”

Hắn đặt nàng bên trong giường, ném một góc chăn trên người Mai Như, sau đó chính mình xốc chăn lên.


Mai Như đề phòng nhìn chằm chằm hắn.


Thấy dáng vẻ này của nàng, Phó Tranh chỉ cười lạnh, khắc nghiệt lại bén nhọn nói: “Ngươi không phải vì chiếu cố ta, danh dự cũng từ bỏ sao? Đêm qua không phải còn mời ta sao? Như thế nào hôm nay giống như đầu gỗ?” Hắn lạnh lùng quay người, lưu một tấm lưng gầy nhưng rắm chắc, còn có eo hẹp.


Mai Như ở đàng kia, không nhúc nhích.


Phó Tranh mở to mắt, nhìn màn đêm, hắn lạnh lùng bảo đảm nói: “Chuyện này ngươi biết ta biết, ta tuyệt không lộ ra nửa chữ.” Sợ nàng còn lo lắng cái gì, dừng một chút, Phó Tranh dứt khoát kiên quyết nói: “Càng sẽ không nói với Thập Nhất đệ.”

Phía sau, Mai Như vẫn ngồi ở chỗ đó, nơm nớp lo sợ.


Phó Tranh ngồi dậy, lấy thuỷ chủ tùy thân ra, trịnh trọng đối Mai Như nói: “A Như, nếu còn tức giận, chờ ngày mai cho ta một đao là được.” Hắn nói ném chủy thủ cho Mai Như.



Chuỷ thủ nem ở trước mắt, vỏ đao rớt ra một ít, lộ ra bên trong.


Ngơ ngẩn nhìn thoáng qua, Mai Như không có lấy, cũng không có động.


Phó Tranh lại không nói gì nữa, chỉ đưa lưng về phía nàng nằm xuống.


Mai Như vẫn là cuộn ngồi ở chỗ đó.
Nhưng đắp chăn, cho dù là dán vào chân tường, vẫn như cũ có thể cảm giác nhiệt của nam nhân.
Thân thể hắn giống như vĩnh viễn là nhiệt, không giống nàng, sợ lạnh, tay chân luôn lạnh lẽo.
Kiếp trước, nàng ở quân doanh vào buổi tối, nàng thích dựa vào người này ngủ.
Thân thể hắn rất nóng, cứng rắn mà rắn chắc.
Lúc ấy Mai Như tay chân lạnh, còn có thể dựa vào hắn.
Chỉ cần dựa vào hắn, một lát sẽ không lạnh.


Mai Như giật mình, nàng ngồi ở chỗ đó, gắt gao ôm chân.
Chỉ là, hiện tại cách người này khoảng cách ngắn, nhưng chân nàng giống như không lạnh như lúc trước, thân thể càng ấm áp rất nhiều.
Mai Như suy nghĩ hỗn loạn, lăn lộn đến bây giờ rất mệt, cũng như vậy mơ mơ màng màng ngủ rồi.


Phía sau hơi thở rốt cuộc vững vàng mà thông thuận, Phó Tranh lúc này mới phục lại mở mắt ra, lại an tĩnh nghe xong trong chốc lát, hắn mới xoay người lại.


Trong đêm tối, Mai Như dán chân tường ở đàng kia, nàng nằm thành như vậy như bánh bao, đáng thương vô cùng, đề phòng lại sợ hãi, làm tim hắn mềm càng mềm.


Hừ lạnh một tiếng, Phó Tranh ngồi dậy, một tay nâng nàng, một tay đỡ phía sau lưng, nhẹ nhàng dùng một chút lực, ôm cả người nàng, đặt ở trên giường, lại giúp nàng đắp chăn.


Mai Như không phát hiện, vẫn ở đàng kia.


Tóc đen rơi rụng xuống, che khuất nửa bên mặt.
Phó Tranh thật cẩn thận đem tóc vén sau tai, lại lộ ra vành tai cô nương gia trắng nõn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve một chút, cũng chỉ là một chút mà thôi.



Hắn bỗng nhiên nghĩ, cảm giác mềm mại này hắn cả đời cũng không quên được.


……

Ngụy triều, Tây Bắc đại doanh.


Phó Chiêu vội vội vàng vàng vọt tới trung quân, một khuôn mặt tuấn tú ngưng trọng lại âm trầm: “Mới đem quân! Mạnh tổng binh! Sứ thần bị tập kích là chuyện thật?”

“Không sai, Thập Nhất điện hạ.” Phương Đăng Vân sắc mặt tối tăm như sấm, “Có thám tử liều chết trở về cấp báo.” Lại không đành lòng thở dài: “Chính sử Tôn đại nhân, phó sử Úc đại nhân đã chết, lấy thân hi sinh cho tổ quốc……”

Vừa nghe lời này, Phó Chiêu càng thêm sốt ruột: “Ca ta cùng……” Liếc mắt nhìn Mạnh Chính, hắn không tự nhiên hỏi: “Ta ca cùng Mai cô nương đâu?”

“Tạm vô tin tức.” Phương Đăng Vân trả lời.


Lời này vừa nói ra, bên cạnh Mạnh Chính sắc mặt cũng không hảo.


Hai người bọn họ đang thương nghị chuyện binh, Phó Chiêu vội vàng nói: “Mới đem quân, Mạnh tổng binh, bổn hoàng tử cũng phải đi.”

“Điện hạ không thể vào chỗ hiểm.” Hai người đồng thời khuyên nhủ.


Phó Chiêu quả quyết nói: “Không cần khuyên, ý ta đã quyết.”

Thất ca cùng Tuần Tuần đều trong hiểm cảnh, hắn sao có thể ngồi được?


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận