Mai Như và Phó Chiêu ở đây hai ngày, hết thảy thương nghị đã thỏa đáng, ký quốc thư, bọn họ tức khắc hồi doanh.
Trước khi đi, A Mâu triệu kiến riêng Mai Như, chỉ vì nhờ Mai Như mang đồ Phó Tranh —— hồng sơn mạ vàng hải đường hoa tiểu phương hộp.
Mai Như cũng không tiện mở ra.
Ghế trên, A Mâu vô cùng nghiêm túc dặn nàng: “Đây là thuốc bổn cung tặng cho Yến Vương chữa thương, Mai sứ thần nhất định phải đưa cho huynh ấy.”
Mặc kệ thật giả, công chúa hiện giờ xác thật tình ý chân thành.
Mai Như cung kính hành lễ, đáp: “Vâng, điện hạ.”
Vừa đi ra, nàng liền nhìn thấy Phó Chiêu ở bên ngoài đổi tới đổi lui, xoay người đếm hoa mắt.
Mai Như nhíu mi: “Điện hạ, sao ngươi xoay đi xoay lại vậy?” Nhìn thấy nàng ra, Phó Chiêu lập tức dừng lại, bĩu môi hỏi: “Người nọ không làm khó dễ ngươi chứ?”
Hai ngày miệng Mai Như không buông tha người, thêm không ít tiến cống, Phó Chiêu thật lo lắng tiểu công chúa xấu tính, làm khó dễ Mai Như.
“Không có.” Mai Như cười lắc đầu, chỉ kể lại chuyện phó thác thuốc trị thương.
Phó Chiêu hoảng sợ, “Chẳng lẽ công chúa đối Thất ca……” Nói vừa ra khỏi miệng, hắn vội vàng nói nhỏ: “Tuần Tuần, kinh thành còn có người tung tin vịt Thất ca cùng công chúa có tư tình.”
Nghe lời này, Mai Như không khỏi ngây ra một lúc.
Còn nhớ rõ khi đó nàng cùng Phó Tranh ngồi chung một xe, Phó Tranh từng vì thế lo lắng, như thế xem ra, chỉ sợ Phó Tranh hồi kinh sẽ gặp xui xẻo, có người muốn chỉnh hắn.
Kiếp trước Phó Tranh không gặp được A Mâu, hắn vẫn luôn giấu tài, hắn rất kiên nhẫn, đời này gặp đủ loại việc, cũng không biết cuối cùng có thể hay không toàn thân mà lui.
Rũ mắt, nhẹ nhàng chớp chớp, Mai Như trầm mặc không nói chuyện.
Thật lâu sau, nàng than một tiếng, đem hộp hồng sơn mạ vàng hải đường hoa đưa cho Phó Chiêu.
Đi được tới nửa đường, Phó Chiêu liền ném cái hộp nhỏ không chút khách khí.
Nếu kinh thành đã có lời đồn bất lợi với Thất ca, vậy càng không thể giữ lại đồ của người ta.
……
Bởi vì Phó Chiêu đã phái người thúc ngựa trở về báo tin, cho nên đường hồi doanh đều có người tiếp ứng, bọn họ vô cùng thuận lợi.
Từ Tây Khương ký xuống quốc thư, Mai Như cả người nhẹ nhàng.
Nàng một đường ăn không ngồi rồi, đều ăn hạnh.
Phó Chiêu đưa sọt hạnh thật sự quá nhiều, Mai Như căn bản ăn không hết.
Nàng phân cho Mai Tương cùng Phó Chiêu không ít, vẫn như cũ dư lại rất nhiều.
Trên đường Mai Như ăn đến răng sắp rụng, còn luyến tiếc ném —— bởi vì nơi này hạnh thật sự rất ngon, ngon hơn so Ngụy triều.
Mai Như thầm nghĩ, nếu là lấy về làm rượu hạnh cũng sẽ rất ngon.
Trở lại chỗ đóng quân doanh, Mai Như xuống xe ngựa, không quên nhắc nhở Mai Tương đem sọt hạnh về lều trại của mình.
Giọng nàng thanh thúy, Phó Tranh đang ở phía trước hỏi Phó Chiêu, nghe được giọng nói Mai Như, hắn không tự chủ được nhìn ra sai.
Thấy Mai Như đứng ở chỗ đó, nghiêng đầu nói với đại ca.
Không biết nói đến cái gì, ý cười của nàng đầy mặt.
Chỉ mấy ngày không thấy, giống như lại không giống xưa, cả người phong khinh vân đạm, nói không nên lời.
Phó Tranh theo tầm mắt nàng, liền thấy cái sọt chỗ Mai Tương, bên trong không biết đựng cái gì, trên mặt Mai Như khó
hiện lên một tia khẩn trương, xem ra đó là nàng bảo bối mà trên đường mang về.
Mím môi, Phó Tranh thực nhẹ thực nhẹ cười, lại nhìn phía Mai Như.
Người này tầm mắt luôn là nặng nề, dừng ở trên mặt, Mai Như tự nhiên biết là hắn.
Lại nói tiếp, lần này nàng đi sứ có thể thuận lợi, vẫn muốn cảm tạ Phó Tranh, rốt cuộc người này cho nàng không ít chiêu, lại cho nàng nói không ít kiến thức…… Ngừng lại một chút, nàng ngẩng đầu nhìn qua.
Mai Như biết hắn bị thương rất nặng, hiện giờ đứng ở đầu gió, Phó Tranh còn cần khoác áo khoác rất dày, phía dưới áo khoác là áo choàng màu xanh đá tố cẩm.
Xa xa nhìn qua, thân hình người này giống như đơn bạc không ít, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, làm cho gương mặt kia càng thêm thon gầy, chỉ mỗi con ngươi vẫn như cũ đen nhánh, thâm trầm, có thể xuyên thấu nhân tâm.
Hiện giờ gặp được, tự nhiên không thể không giả vờ không thấy được, huống chi Mai Như là sứ thần, còn phải phục mệnh, nàng lúc này đến chỗ Phó Tranh chào hỏi: “Điện hạ.”
Phó Tranh “Ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn qua, nặng nề nói câu: “Tam cô nương vất vả.”
Phó Chiêu ở bên cạnh đắc ý khoe ra nói: “Thất ca, huynh cũng không biết Tuần Tuần lợi hại như thế nào đâu.”
Phó Tranh nghiêng đầu nhìn Thập Nhất đệ, ánh mắt nhàn nhạt hỏi: “Tam cô nương lợi hại như thế nào?”
Giọng nói hắn nặng nề, nhưng ở Mai Như nghe vào, giống như còn mang theo một ít hài hước cùng nghiền ngẫm, chỉ có hai người mới biết được loại nghiền ngẫm này, Mai Như bỗng dưng không tự nhiên.
Bên kia Phó Chiêu vò đầu cười cười, có chút thẹn thùng nói: “Đệ nói không tốt, dù sao Tuần Tuần đều chấn trụ bọn họ!” Nghĩ đến Tuần Tuần lúc ấy bình tĩnh lại thong dong, Phó Chiêu trên mặt không ngăn được cười.
Nhìn Thập Nhất đệ cười như vậy, Phó Tranh chớp chớp mắt, chuyển mắt nhìn về phía Mai Như.
Ánh mắt nam nhân rất sâu.
Hắn chỉ nhìn, khóe miệng cong cong, Phó Tranh nhợt nhạt cười nói: “Chúc mừng Tam cô nương.”
Hắn cười, khuôn mặt lạnh như băng ôn nhu vài phần, nhưng vẫn có thể nhận ra chút lời nói đùa, Mai Như không được tự nhiên.
Huống chi bị Phó Tranh nói như vậy, Mai Như ngược lại càng thêm không dám kể công, nàng còn phải tạ ơn hắn nữa.
Mai Như vội vàng tất cung tất kính trả lời: “Điện hạ khách khí.”
Phó Tranh không nói chuyện khác, chỉ nghiêm mặt nói: “Tam cô nương mời theo bổn vương.”
Trên người Mai Như còn có quốc thư của Tây Khương, phải đi theo Phó Tranh đến trung quân trướng phục mệnh.
Việc này dài dòng lại không thú vị, còn bị hỏi một đống chuyện, Phó Chiêu lười nghe, cho nên sáng sớm liền lưu.
Mai Như trầm mặc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đi theo Phó Tranh, đầu cũng không ngẩng lên.
Trong doanh trướng, nàng dâng Tây Khương quốc thư, sau đó cúi đầu đứng ở phía dưới.
Phó Tranh ngồi ở chỗ đó cẩn thận duyệt xong một lần, khen ngợi Mai Như nói: “A Như, ngươi làm khá tốt.”
Nghe thấy xưng hô như vậy, Mai Như chỉ cảm thấy mình có thể bị người này ép điên.
Nàng cùng Phó Tranh kiếp trước làm mười ba năm phu thê, không dự đoán được, Phó Tranh trước mặt người khác nghiêm khắc như vậy, phía sau lại công khai vô sỉ, dùng chính lời hắn nói quen miệng không sửa được.
Nhăn nhăn mày, Mai Như lạnh mặt nhắc nhở nói: “Điện hạ, chúng ta đang thương nghị chuyện quan trọng.”
“Bổn vương tự nhiên biết.” Phó Tranh thản nhiên trả lời.
Hắn hơi dừng lại, lại hỏi: “A Như, trong sọt lúc trước của ngươi là cái gì?” Nàng để ý như vậy, khẳng định là đồ vật Mai Như thích.
Mai Như phát hiện mình nói gì cũng vô ích, nhíu mày nhìn hắn, bất đắc dĩ trả lời: “Điện hạ, là hạt hạnh.”
Quen biết Mai Như lâu như vậy, Phó Tranh biết nàng yêu nhất là ăn, thích liền sẽ ăn nhiều, chán ghét sẽ không chạm vào…… Than một tiếng, Phó Tranh nhàn nhạt nhắc nhở nói: “Trái đó ăn không dễ dàng, nhưng rất tốt.
Chỉ là ngươi cũng nên ăn ít một ít, chớ có tham nhiều.”
Lần này, Mai Như thực sự có chút kinh ngạc.
Nàng nhìn Phó Tranh, giống nhìn người không quen biết.
Cặp mắt đào hoa kia trừng đến tròn trịa, tràn đầy không thể tin tưởng, cứ như vậy thẳng tắp nhìn lại đây, Phó Tranh có thể nhạy bén cảm giác được trong mắt Mai Như không có sự đề phòng cùng ngăn cách như ngày thường, mà là sự kinh ngạc.
Cho dù là kinh ngạc, cũng có thể làm tâm tình hắn tổ lên.
Phó Tranh đáy mắt cũng mang theo chút ý cười, hắn vẫy tay nói: “A Như, ngươi lại đây.”
Lúc này Mai Như thu lại sự kinh ngạc, một lần nữa biến thành đề phòng.
Phó Tranh cũng không thèm để ý, chỉ giải thích nói: “Hiện giờ tay phải bổn vương không thể viết chữ, ngươi lại đây giúp bổn vương viết sử phục mệnh.” Dừng một chút, hắn nói: “Sổ này vốn là ngươi nên viết.”
Không phải nàng viết, còn có thể rơi xuống trên đầu ai?
Phàm là chính sự, Mai Như sẽ không cùng Phó Tranh so đo.
Lúc này nàng tiến lên, Phó Tranh đã mở tấu chương, ngồi tránh một chút.
Mai Như định tâm, chấp bút, vùi đầu viết.
Phó Tranh đứng ở bên cạnh an tĩnh xem Mai Như viết chữ.
Nàng vẫn là tự thành nhất phái, nhìn ở trong mắt cực thoải mái.
Lần thứ hai nhìn người này, đó là sườn mặt minh diễm khiến người nhìn cũng thật thoải mái.
Nhưng bị hắn nhìn chằm chằm, Mai Như hết sức không thoải mái, nàng nghiêng đầu trừng mắt nhìn Phó Tranh cảnh cáo, Phó Tranh chỉ thong dong nhìn lại, mặt không cảm xúc.
Như thế, Mai Như chỉ có thể căng da đầu, viết nhanh cho xong.
Nhận thấy được nàng viết nhanh hơn p, Phó Tranh hừ một tiếng.
Tiếng hừ nhẹ quá rõ ràng, dừng ở trên đỉnh đầu Mai Như, nàng viết càng thêm nhanh, chỉ hận không được viết nhanh cho xong rồi chạy khỏi nơi này.
Bàn tay phía dưới tay áo nắm chặt Phó Tranh rốt cuộc quay mặt đi, không hề nhìn nàng
Viết xong, Mai Như cúi cúi người hỏi: “Điện hạ, còn có chuyện gì không?”
Phó Tranh lạnh lùng nói: “Không có, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Mai Như lại hành lễ, cung kính lui ra.
Nàng vừa ra, vừa lúc gặp được Phó Chiêu, Phó Chiêu nói: “Tuần Tuần, ngươi cùng Thất ca nói về chuyện của tiểu công chúa không?” Hắn còn ở lo lắng mấy lời đồn kia.
Nghĩ đến chuyện trong trại, Mai Như trầm mặc, lắc đầu.
Phó Chiêu còn ở sốt ruột việc này, vội vàng nhanh như chớp chạy vào trong lều.
Lúc ấy Phó Tranh đang ngồi ở cẩn thận đoan trang xem sổ Mai Như viết.
Nghe được tiếng Phó Chiêu, hắn nâng mắt đang muốn nhắc nhở vài câu, bỗng chốc ánh mắt dừng ở trong tay Thập Nhất đệ.
Chỉ thấy trong tay Phó Chiêu là hai hạt hạnh tròn xoe trong đó một chiếc đã được cắn miếng nhỏ.
Phó Tranh nhíu mày, thực mau, sắc mặt lại khôi phục như lúc ban đầu, hắn cố ý thử hỏi: “Chiêu nhi, chỗ hạnh này ở đâu đấy?”
Phó Chiêu cười nói: “Tuần Tuần cho.”
Đáp án Phó Tranh đã sớm biết, chưa từ bỏ ý định hỏi một câu, nhưng hỏi ra, hắn lại không biết nên nói cái gì, Phó Tranh có chút thất thần, Phó Chiêu lại sửa miệng: “Không đúng, là đệ cho Tuần Tuần, sau đó Tuần Tuần lại chia một ít cho đệ.” Nói, hắn hỏi: “Thất ca, huynh muốn nếm thử không? Chỗ Tuần Tuần còn không ít, đệ đi lấy cho huynh?”
Nghe xong Phó Tranh không biết vì sao cảm thấy chính mình thật buồn cười.
Hắn tự giễu cong cong khóe miệng, trả lời: “Không cần.” Lại hỏi: “Thập Nhất đệ, đệ tới tìm ta chuyện gì?”
Phó Chiêu vội vàng nói: “Thất ca, Tây Khương tiểu công chúa, huynh không biết……”
“Nàng làm sao vậy?” Phó Tranh bình tĩnh nhìn hắn, trầm giọng hỏi.
Phó Chiêu nhìn khắp nơi, vội la lên: “Thất ca, nàng đối với huynh giống như thực sự tư tâm! Ngày chúng ta trở về, nàng còn phó thác Tuần Tuần mang thuốc trị thương cho huynh, nửa đường bị đệ ném……”
Phó Tranh không nói nữa, chỉ nhàn nhạt rũ mắt, loáng thoáng, vẫn là bất đắc dĩ cườ
.