Mai Như lúc ấy còn ngồi xổm bên ao nhỏ, trong tay nắm nhánh cây, trêu ghẹo cá nhỏ cho Nguyệt nhi vui.
Hai người kia nhàn nhàn đứng ở cách đó không xa, Phó Tranh tuy quay mặt đi, Chu Tố Khanh vẫn ung dung nhìn nàng.
Bị nhìn xuống đánh giá, Mai Như không khỏi xấu hổ lại thoáng có chút quẫn bách.
Nàng hành lễ với Phó Tranh: “Điện hạ.” Lại hơi hất cằm nhìn Chu Tố Khanh —— Mai Như luôn luôn không để ý người này.
Bị trước mặt mọi người mất mặt mũi, Chu Tố Khanh trong lòng tuy bực, trên mặt lại vẫn mang nét dịu dàng, nàng chỉ thân mật nhắc nhở Phó Tranh mặt mày lạnh lẽo: “Như muội muội gọi huynh đó.”
Động tác này như bọn họ đã là người một nhà.
Mai Như không ngốc, nhìn ở trong mắt, nàng nhất thời hiểu dụng ý của Chu Tố Khanh —— đơn giản là khoe ra sao, Mai Như lạnh lùng cười.
Nhìn qua Phó Tranh, không biết vì sao, Mai Như bỗng nhiên muốn thở dài.
Trong chớp mắt, nàng đột nhiên có chút đáng thương hắn.
Tên ngốc này, còn không biết đời trước chính mình đã phế đi người bên cạnh.
Hai đời, hắn cũng chỉ là cầu giang sơn đế nghiệp, nhưng chỗ nào dễ dàng như vậy? Loại việc này, trước nay đều là dẫm lên xương cốt vạn người đi lên.
Hắn không tranh, sẽ bị Thái Tử ép chết, hắn nếu tranh, hiện giờ liền thành đồ cho Chu Tố Khanh khoe ra.
Phó Tranh không biết sao?
Hắn kiêu ngạo tự phụ như vậy tất nhiên là biết, nhưng đây là lựa chọn của chính hắn.
Mai Như hiểu hắn, Phó Tranh một khi đưa ra lựa chọn, sẽ không sửa.
Chỉ là, nàng vẫn là có chút đáng thương hắn…… Mai Như yên lặng thở dài một hơi.
Bên kia, Phó Tranh một lần nữa nhìn lại đây, con ngươi đen như mực, giống như một
hồ sâu, còn như cây châm chui vào ngực.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn nhẹ nhàng gật đầu, khách sáo “Mai Tam cô nương”, gọi xong, Phó Tranh lại chuyển tầm mắt.
Sắc mặt Mai Như cũng bình tĩnh nhìn chỗ khác.
Giống như những chuyện mấy tháng trước của hai người cho dù là bỏ mạng thống khổ, hay là lo lắng sinh tử hay là khinh bạc oán giận đều không tồn tại.
Như bị gió thổi tan, không có người biết.
Chu Tố Khanh lúc này mới hàn huyên với Mai Như n: “Như muội muội, hôm nay thật là trùng hợp.”
Mai Như cười lạnh: “Đúng là trùng hợp.”
Nguyệt nhi nhéo váy dài màu thạch lựu của Mai Như, không ngừng nắm, còn rất vội vàng “Cô! Cô! Cô!” Nàng vóc dáng nho nhỏ, lúc này chỉ có thể ngửa đầu, mắt trông mong nhìn Mai Như.
Thấy cô cô không để ý mình, Nguyệt Nhi mếu máo khóc, khóc đến thương tâm, hét một cái kinh thiên động địa.
Giọng này gào lệ Mai Như kinh ngạc nhảy dựng.
Nàng không biết dỗ trẻ, càng có chút sợ lúc này chân tay luống cuống đứng ở chỗ đó, chỉ sờ đầu Nguyệt Nhi trấn an.
Nhưng chiêu này căn bản không được việc, Nguyệt nhi vẫn là gào.
Một bên bà vú vội bế Nguyệt nhi dỗ.
Nhưng tiểu nha đầu giống như rất đau lòng, bà vú không dỗ được, Nguyệt Nhi vẫn khóc, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Tiểu nha đầu còn không quên thút tha thút thít nức nở kêu nàng: “Cô ——” giống như muốn nàng ôm.
Mai Như thật là sợ nha đầu này, nàng vội vàng đón lấy, không rảnh lo hai vị bên cạnh kia.
Chu Tố Khanh đến đây để khoe, còn chưa bắt bị một tiểu nha đầu và Mai Như hoàn toàn làm lơ, nàng trong lòng không thoải mái, lúc này là đi cũng không được, không đi cũng không được…… Chu Tố Khanh trộm Phó Tranh.
Phó Tranh mặt mày nhàn nhạt, môi mỏng mím lại, mặt vô cảm nhìn hai người kia, ánh mắt xa xa, thanh thanh đạm đạm.
Mai Như có chút chật vật.
Kỳ thật nàng không ôm nổi Nguyệt Nhi.
Tiểu nha đầu ăn nhiều, ôm trong tay khá nặng, đặc biệt hai cánh tay như củ sen ôm cổ nàng, Mai Như chỉ cảm thấy trên người treo hai quả dưa hấu.
Trong chốc lát trán nàng thấm mồ hôi.
Dưới ánh nắng chói lọi, giot mồ hôi kia óng ánh.
Luống cuống tay gian, hai má còn hồng hào.
“Như muội muội, cần giúp một chút không?” Chu Tố Khanh chủ động tiến lên dò hỏi.
Nghi hoặc nhìn người tới, Nguyệt nhi ghét bỏ quay mặt qua một bên, cằm gác ở cổ Mai Như, thật giống quả dưa hấu.
Trong lòng Mai Như mềm mại, thầm nghĩ tiểu nha đầu còn rất biết dỗ cô cô hết giận, không uổng phí cô cô bắt cá cho ngươi chơi.
Xin lỗi cười với Chu Tố Khanh, Mai Như nói: “Nguyệt nhi sợ người lạ.” Lại nói: “Không chậm trễ việc của Chu tỷ tỷ cùng điện hạ.”
Chu Tố Khanh bình tĩnh cười nói: “Kỳ thật ta cùng với Thận Trai ca ca cũng là tới gặp Tịnh Minh đại sư, nếu đại sư không tiện, chúng ta không ngại ở chỗ này
chờ một chút.” Dứt lời, nghiêng đầu hỏi Phó Tranh: “Có thể không, Thận Trai ca ca?”
Tuy rằng là dò hỏi, lại lộ ra chủ ý, Mai Như khinh thường bĩu môi.
Phó Tranh vẫn luôn đứng ở bên cạnh, nghe thấy không mặn không nhạt mở miệng: “Đương nhiên.”
Mai Như ôm Nguyệt nhi, nhìn chỗ khác.
Chỉ nghe Chu Tố Khanh lại nói: “Thận Trai ca ca, huynh đến xem nữ nhi Mai đại công tử đi? Tiểu nha đầu rất dễ thương.”
“Không cần.” Phó Tranh nhàn nhạt cự tuyệt.
Chu Tố Khanh vẫn là kiên trì, lúc này sửa lời nói: “Thận Trai ca ca, Như muội muội ôm rất mất sức, huynh đứng nhìn, cũng không tới giúp?”
Câu nói thân mật, câu câu chữ chữ lộ ra nàng đang sai hắn, muốn hắn theo nàng, dỗ nàng…… Mai Như thật là không thể nhìn Chu Tố Khanh càn rỡ, nàng lặng lẽ nhíu mày, quay đầu đi, lạnh lùng nhìn Phó Tranh không xa.
Phó Tranh cũng vừa lúc nhìn lại đây.
Đáy lòng Mai Như chút đáng thương cũng không có, thay vào đó, hoàn toàn là tức giận —— người này nịnh bợ ai không được, một hai phải nịnh bợ người như vậy, thật là có mắt không tròng!
Mai Như không kiên nhẫn lại ghét bỏ dời mắt, Phó Tranh trầm mặc, tiến lên trầm giọng nói: “Để bổn vương.”
Lời này giống như mệnh lệnh, giọng nói lạnh đến sát người, làm cho hai cô cháu hoảng sợ.
Đặc biệt Nguyệt tỷ nhi vốn dĩ rất thoải mái ở trên người Mai Như, lúc này bị dọa, đầu nhỏ quay ra, một đôi mắt nhìn chằm chằm Phó Tranh.
Khuôn mặt Phó Tranh phát lạnh.
Nhưng nhìn thoáng qua, miệng nhỏ Nguyệt Nhi lại muốn khóc.
Mai Như thật là sợ, nàng đang muốn nghĩ cách dỗ, chợt, Phó Tranh giơ tay sờ sờ đầu Nguyệt Nhi, vẫn trầm giọng mệnh lệnh nói: “Đừng khóc.”
Giọng nói hắn lạnh lùng nhưng nói sát bên tai, như là người này đã từng nói với chính mình, Mai Như không được tự nhiên cụp mắt.
Nguyệt Nhi lại hoảng sợ.
Từ nhỏ đến lớn, còn không có người nào hung dữ như vậy quay đầu mếu máo với Phó Tranh đáy mắt tràn nước liền thút tha thút thít nức nở, chỉ rõ ràng có chút sợ hãi.
Phó Tranh lại sờ đầu Nguyệt Nhi, giống như trấn an.
Tiếp theo tay Phó Tranh vòng qua cánh tay nhỏ của nàng ôm Nguyệt Nhi.
Trong tay đột nhiên không còn, đột nhiên rớt cân nặng hai quả dưa hấu, Mai Như sửng sốt một chút, ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn một lớn một nhỏ phía trước.
Nguyệt Nhi ôm cổ Phó Tranh, mà Phó Tranh không cảm xúc, mày cũng chưa nhăn một chút, căn bản không thấy đang lấy sức.
Hình ảnh này đập vào mắt, Mai Như cứng lại, ngực bắt đầu đau, nàng cụp mắt, chỉ cảm thấy có chút thở không nổi.
Giữa hai người trầm mặc
Chu Tố Khanh cũng không chuẩn bị kịp, nàng vừa kinh ngạc vừa ghen ghét, không biết nên nói cái gì.
Vài người đồng thời an tĩnh lại, may mắn không bao lâu Tịnh Minh đại sư, Kiều thị cũng mụ mụ từ giảng kinh đường ra.
Tịnh Minh đại sư là cao tăng đắc đạo, hiện giờ tinh thần thoải mái, thanh âm sang sảng.
Nhìn thấy Phó Tranh, hắn chắp tay trước ngực cười nói: “Không nghĩ tới điện hạ hôm nay tới, bần tăng có yêu cầu hơi quá đáng.”
“Đại sư cứ nói đừng ngại.” Phó Tranh bình tĩnh đáp.
Lúc hắn nói chuyện một tay còn ôm Nguyệt nhi, trên mặt không chút nào không được tự nhiên.
Mà Nguyệt nhi an phận ôm cổ hắn, một cử động nhỏ cũng không dám.
Kiều thị thấy thế bị dọa rồi.
Nàng vội vàng thỉnh an Phó Tranh, lại cung kính nói: “Nguyệt tỷ nhi bướng bỉnh, không dám làm phiền điện hạ.”
“Mai phu nhân khách khí.” Phó Tranh không thèm để ý trả lời.
Nghe hắn nói, bà vú lúc này mới tiến lên bế Nguyệt tỷ nhi.
Nguyệt tỷ nhi liếc mắt nhìn Phó Tranh, an an tĩnh tĩnh ở trong lòng ngực bà vú, cũng không dám khóc.
Mai Như vẫn hốt hoảng an tĩnh đứng ở bên cạnh mẫu thân, chỉ nghe pháp sư Tịnh Minh nói với Phó Tranh: “Bần tăng biết điện hạ bút pháp thần kỳ đan thanh, hiện giờ muốn xin điện hạ vẽ một bức tượng Quan Âm.”
Tịnh Minh xem như nhờ đúng người.
Nhìn toàn bộ kinh thành, thậm chí đương kim Ngụy triều, tài vẽ của Phó Tranh đứng thứ nhất, đặt bút sinh động, ngạnh lãng khi lại cứng cáp hùng hồn.
Mai Như im lặng, lại nghe Phó Tranh xin lỗi nói: “Không dối gạt đại sư, bổn vương không vẽ được.”
“Sao lại như thế?” Tịnh minh kinh ngạc, Mai Như cũng có chút bất ngờ.
Ngừng lại một chút, Phó Tranh nhàn nhạt nói: “Tay phải bị phế.”
Mai Như cúi đầu đứng ở bên cạnh, bốn chữ lọt vào tai nàng giống như bị cây châm chọc vào người, hô hấp dừng lại, Mai Như lặng lẽ nâng mi mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là tay phải Phó Tranh đang rũ xuống.
Đến lúc này, nàng mới phát hiện, tay Phó Tranh vẫn luôn ở trong tay áo, ngẫu nhiên lộ ra đầu ngón tay tái nhợt lại thon dài, từ đầu đến cuối, không có cử động…… Mai Như kinh ngạc.
Nàng biết hắn bị thương nghiêm trọng, lại không biết lâu như vậy, cư nhiên còn không hồi phục.
Người này vốn là tài tử tiếng tăm vang dội nhất thiên hạ, đầy bụng kinh luân, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, vì cứu nàng, bị phế đi cánh tay, hắn không viết chữ được, cũng không vẽ được.
Mai Như trong lòng cảm thấy bất an.
Tịnh Mịn cũng là vô cùng đáng tiếc, chắp tay trước ngực niệm câu “A di đà phật”, hắn tầm mắt nhìn về Chu Tố Khanh.
Chu Tố Khanh là tiểu thư đệ nhất kinh thành, thanh danh bên ngoài cũng là một sự lựa chọn khá tốt, Chu Tố Khanh tự tin cười cười.
Mắt Tịnh Minh hơi tạm dừng, lại nhìn qua nàng, nhìn Mai Như ở phía cách đó không xa.
Chu Tố Khanh ý cười cứng lại, nghe Tịnh Minh hỏi Mai Như: “Nếu Yến Vương điện hạ không tiện, không biết có thể phiền Mai cô nương?” Lại nói: “Nghe nói Tam cô nương có một bức không biết xuân, bần tăng vẫn luôn tò mò.”
Nghe được bức không biết xuân, nghĩ đến nhục nhã chỗ Bình Dương tiên sinh, Chu Tố Khanh hoàn toàn không nhịn được, hai má không được tự nhiên nóng lên.
Bên cạnh Mai Như đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngẩn ra, Kiều thị đã thau nàng đồng ý: “Đương nhiên có thể.” —— việc này còn do dự cái gì? Hiểu ý của mẫu thân, Mai Như lặng lẽ than một tiếng, trong lòng vẫn trầm trọng.
Bởi vì Tịnh Minh pháp sư muốn đi mở đàn giảng kinh, cho nên đoàn người đi phía trước.
Phó Tranh ở bên cạnh Tịnh Minh, Chu Tố Khanh đi phía sau hắn nửa bước, mà Kiều thị cùng Mai Như ở sạ cùng.
Gió lạnh thổi qua, trái tim Mai Như vẫn bất an, đặc biệt tầm mắt lơ đãng dừng ở tay phải Phó Tranh.
Đây quả thật là nàng nợ hắn, nợ cả đờ.
Ở chỗ giảng kinh, Mạnh An cùng Mai Thiến vừa lúc ở đây.
Chung quanh rộn ràng nhốn nháo, rất nhiều người.
Bình tỷ nhi, Mai Thiến bên cạnh là Mạnh An, mà bên cạnh Mạnh An mới là Mạnh vũ.
Mạnh An chắn ánh mắt Mạnh vũ, lại không dám nhìn bên cạnh đánh giá, chỉ nhìn chằm chằm phía trước.
Mai Thiến đã nhìn thấy Phó Tranh, Chu Tố Khanh còn đứng sau, lại cúi đầu, chỉ đi theo Mạnh An bên cạnh.
Mạnh An đi sau cũng nhìn thấy bọn họ, hắn tiến lên theo thứ tự chào hỏi.
Mạnh An hôm nay là áo dài màu ngà voi, ôn nhuận, khuôn mặt cũng trắng nõn, không giống Phó Tranh tràn đầy sắc bén.
Hơn nữa, lúc nhìn Mai Như, Mạnh An gọi một tiếng “Như biểu muội”, lỗ tai vẫn là không chịu đỏ đỏ lên.
Phó Tranh nhìn, lại nghe vào trong tai, chỉ muốn cười lạnh.
Mai Như xuân phong đắc ý có biểu ca là Thám Hoa……
Tịnh minh rất vui, cười ha hả nói với Phó Tranh: “Điện hạ nếu không tiện vẽ tranh, không bằng tặng bần tăng thơ văn? Hôm nay lão nạp khai đàn giảng kinh, một là chúc Tây Bắc chiến cuộc đại định, hai là mong chúng sinh hoà thuận vui vẻ.”
Mạnh An nghe xong đều gật đầu phụ họa, tài văn Phó Tranh nổi bật vô cùng thích hợp.
Duy nhất Mai Như vẫn cúi đầu, không nói một lời.
Quả nhiên, Phó Tranh vẫn là khiêm nhượng nói: “Để tân khoa Thám Hoa lang làm đi.”
Mai Như biết, hắn kiêu ngạo tự phụ như vậy, tay không thể viết, tất nhiên không muốn trước mặt mọi người làm thơ hành văn.
“Điện hạ, này……” Mạnh An vội vàng thoái thác.
Phó Tranh đạm đạm cười, nói: “Thám Hoa lang không cần khách khí.”
Mai Như lại trùng xuống, người này vì cứu nàng đâu chỉ phế bỏ một bàn tay, còn chắp tay nhường thanh danh cho người khác…… Chỉ cần tưởng tượng như vậy, nàng đều thấy sự gian nan không nói lên lời.
Ngày này Mạnh An lưu loát làm văn, đầu tiên là chúc chiến sự, sau đó mong bá tánh hoà thuận, cuối cùng này văn truyền tới trước mặt Duyên Xương Đế, còn phải ngợi khen.
Ngày này, Chu Tố Khanh đi trước cáo từ rời đi, Phó Tranh tự nhiên cũng rời đi.
Mai Như vẫn luôn cúi đầu, tới lúc này, trong lòng nặng nề, nàng rốt cuộc giương mắt nhìn qua người nọ.
Đó là nửa khuôn mặt thon gầy mà sắc bén, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Phó Tranh nhấp môi, chớp chớp mắt, không có nhìn lại đây.
Hai người nghĩ đến sự việc lúc trước, đặc biệt nghĩ đến giữa Mai Như cùng Phó Tranh còn có Nguyệt tỷ nhi có chút kỳ quái, Chu Tố Khanh trong lòng gấp gáp, lúc này cố ý cười trêu chọc nói: “Thận Trai ca ca, không nghĩ tới huynh sẽ ôm trẻ con”
Nghe ra ý nàng ý, Phó Tranh trầm mặc, không mặn không nhạt nói: “Không phải Phái Cẩn bảo ta ôm sao?”
Chu Tố Khanh sửng sốt, chợt ngượng ngùng cười, nàng lại nói: “Muội thấy Như muội muội cùng Mạnh công tử rất xứng đôi, một người vẽ tranh, một người viết chữ……”
Phó Tranh không đáp, mặt vô cảm xúc nhìn phía trước.
Chu Tố Khanh còn ở bên cạnh nói: “Thận Trai ca ca huynh không biết, hôm sinh nhật Như muội muội sinh nhật, Mạnh công tử……”
Những chữ đó chui vào trong lòng, Phó Tranh nhăn mày, tức giận, rốt cuộc nhịn không được ngắt lời nói: “Nhắc đến chuyện này để làm gì?” Nhưng nói xong, ánh mắt nặng nề nhìn phía trước, không nói một lời.
Chu Tố Khanh ngẩn người, thử hỏi: “Thận Trai ca ca, huynh tức giận?”
Thu lại toàn bộ cảm xúc, Phó Tranh lãnh đạm nói: “Không có.”
.