Hôm sau từ chùa Liên Hương trở về, Mai phủ vẫn làm lễ cập kê cho Nhị cô nương.
Bởi vì cập kê, Mai Thiến mặc áo ngoài hồng trang hoa, váy dài phỉ thúy, giữa trán có vẽ hoa đào, càng thêm yểu điệu động lòng người.
Phủ vừa xuất hiện, mọi người liền kinh ngạc, mắt dán lên người Mai Thiến không nhúc nhích, như là nhìn thấy tiên, Mai Như cũng nhìn đến ngây người.
Đối với mỹ mạo vô song như Nhị tỷ tỷ, nàng không khỏi nhẹ nhàng than một tiếng.
Đời này Nhị tỷ tỷ không p gặp được Thái Tử, càng làm cho Mai Như không ngờ là Phó Tranh cũng không động tâm.
Hiện thoạt nhìn, Nhị tỷ tỷ giống như rất để ý An biểu ca.
Hôm qua ở chùa Liên Hương, An biểu ca cũng chăm sóc Nhị tỷ tỷ, không biết kiếp này sẽ như thế nào.
Ngày hôm qua Mạnh An xác thật rất chăm sóc Mai Thiến, gần nhất, ban đầu trong phủ an bài hai người bọn họ, Mạnh An chất phác lại ăn nói vụng về, không dám đánh giá người như tiên Mai Thiến, trong lòng hắn giống như đối xử với Như biểu muội gần gũi hơn, nhưng Thiến tỷ nhi í cũng không giận, càng vì hắn mà nghĩ cách giải vây cho hắn, tâm Mạnh An mềm xuống có chút ngượng ngùng; thứ hai, Mạnh Vũ hôm qua thật sự đường đột lại mạo muội, nói không rõ, Mạnh An không được tự nhiên, cho nên mới chăm sóc Mai Thiến.
Lúc này Mai Như chính lặng lẽ cân nhắc tính toán, vừa lúc mắt Mai Thiến nhìn lại đây, tỷ muội hai người ánh mắt xa xa cười nhạt.
Mạnh Uẩn Lan ngồi bên cạnh Mai Như, nhỏ giọng cùng Mai Như kề tai nói nhỏ: “Đại lễ của ca ta.”
“Cái gì?” Mai Như tò mò.
“Ngô chi phủ họa.” Mạnh Uẩn Lan nói thầm nói, “Cũng không biết ca ta tìm được ở đây.”
Ngô chi phủ là hoạ sĩ kiếp trước, họa tác bây giờ không nhiều lắm, Mai Như chỉ biết Bình Dương tiên sinh trong phủ cất giấu một bức, mà kiếp trước Phó Tranh Yến Vương trong phủ cũng có một bức, ngoài ra, nàng chưa thấy qua.
Mai Như tự nhiên bất ngờ, nàng phụ họa nói: “Thật đúng là đại lễ.” Lại suy nghĩ nói, Nhị tỷ thích tranh, tất nhiên sẽ thích.
Ban đêm, Mai Thiến bồi lão thái thái mới hồi viện.
Trong phòng, Minh Chi còn đang thu lễ, Mai Thiến chậm rãi đi qua đi, rút bức hoạ của Mạnh An đưa.
Nàng chậm rãi mở ra, vừa lộ ra nửa bức, Mai Thiến liền nhận ra đây là Ngô chi phủ họa tích.
Không biết tại sao, Mai Thiến cụo mắt, mảnh dài lông mi che nhợt nhạt u sầu.
Lười biếng cuộn bức tranh lại, nàng chỉ làm Minh Chi hầu hạ rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ.
Nửa đêm Mai Thiến vẫn là giấc mơ kia.
Trong mơ, nàng vẫn bị đám công chúa trêu cợt ném vào trong rừng.
Cánh rừng âm u, không có chút ánh sáng, nàng lẻ loi một mình căn bản tìm không thấy đường ra, chuyển cảnh, không biết sao lại gặp được một con hỏ đói.
Cho rằng chính mình rơi vào miệng hổ sẽ đi đời nhà ma, vừa lúc có người cưỡi ngựa đi ngang qua.
Thấy người nọ mau lẹ nhảy xuống ngựa, lưu loát một cái xoay người từ dưới miệng hổ cứu nàng, nhưng phía sau hắn có vết thương nặng, người nọ mặt không đổi sắc rút ra chủy thủ, xoay người hung hăng đánh nhau với quái vật kia.
Mà lúc này, hắn vẫn bảo vệ nàng.
Hai người dựa vào gần, da thịt thân cận, nàng vừa kinh vừa sợ.
Người nọ quay người lại liền buông tay, Mai Thiến ngồi súc ở bên cạnh tự bảo vệ chính mình.
Tầm mắt nhìn qua sắc mặt nàng trắng bệch, người nọ nhịn đau nói: “Cô nương, lúc trước có đắc tội.”
Trời tối, Mai Thiến âm thầm đánh giá, chỉ nhìn thấy dáng người thon gầy, còn có máu nhỏ giọt.
Máu nhỏ từng giọt, ấm áp rơi ở lông mi nàng…… Mai Thiến hoảng sợ, đột nhiên mở mắt ra, ngồi bật dậy.
Minh chi hỏi: “Cô nương, lại gặp ác mộng?”
Mai Thiến kinh hoàng, nghỉ ngơi sau một lúc lâu, nàng mới nói: “Không có việc gì, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Nàng lại nằm xuống, nhưng mắt mở to, thật lâu không ngủ được.
……
Lại đến mùa săn thú, nhưng năm nay tương đối đặc thù —— Ngụy triều mới vừa cùng Tây Khương đánh hai trận, tuy rằng đều thắng, nhưng nguyên khí bị tổn thương không ít, đặc biệt là Tây Bắc đại doanh.
Cho nên, Ngụy triều tự nhiên không hy vọng gì.
Duyên Xương Đế coi trọng lần thu thú này, hạ lệnh thượng vàng quy mô năm trước không hề nhỏ.
Mai Như đối thu thú không có hứng thú, Lý hoàng hậu ở triệu nàng đơn độc tiến cung, nàng trong lòng biết không ổn.
Quả nhiên, bởi vì Bảo Tuệ công chúa lần này vẫn như cũ muốn đi bãi săn, vì thế lệnh Mai Như đi cùng.
Nghe thấy tin này, Mai Như đáy lòng một trăm, một ngàn cái không muốn, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra, lúc này chỉ cung kính cúi đầu, nói: “Hoàng Hậu nương nương, công chúa điện hạ, qua một thời gian thần nữ muốn hầu hạ Bình Dương tiên sinh vân du, chỉ sợ……” Vân du là Mai Như lấy cớ, lung tung qua loa lấy lệ ứng phó —— Mai Như thật sự không muốn cùng Hoàng Hậu có quan hệ gì, càng không muốn cùng Thái Tử có bất luận liên quan.
Nàng hiện giờ thế đơn lực mỏng không có biện pháp, có thể trốn tắc trốn, tránh được nên tránh thôi.
Dù sao nếu Hoàng Hậu hỏi đến chỗ Bình Dương tiên sinh, tiên sinh cũng sẽ thay nàng nói.
Hơn nữa, Mai Như sở dĩ lấy Bình Dương tiên sinh làm cớ, thật sự là bởi vì Duyên Xương Đế đều phải nể nửa phần mặt mũi Bình Dương tiên sinh.
Lúc này nghe xong lời này, mặt Lý hoàng hậu ung dung hoa quý có chút không vui, lười nhác nói: “Bổn cung cũng không biết tiên sinh lại muốn vân du?” Nàng nói cong môi nhẹ nhàng cười, giống như khinh thường.
Mai Như vẫn rũ mắt, cung kính nói: “Hồi nương nương, tiên sinh đã sớm ghét bỏ thần nữ ngu dốt, vẫn luôn có tính toán này, chẳng qua thần nữ mấy ngày trước đây mới biết được sau khoảng thời gian nữa sẽ đi.”
“Một khi đã như vậy ——” Lý hoàng hậu dừng một chút, nói, “Bổn cung cùng Hoàng Thượng bàn bạc một phen.” Nàng có chút mệt xua tay, nói: “Tam cô nương trước tiên tiên lui đi.”
Bảo tuệ công chúa ai một tiếng, chỉ vào Mai Như nói: “Trước đừng đi, bản công chúa còn có chút việc muốn hỏi ngươi.”
Mai Như thân hình dừng lại, cung cung kính kính đứng ở chỗ đó.
Bảo Tuệ công chúa đi tới, vênh váo tự đắc đối Mai Như nói: “Ngươi đi theo bản công chúa.”
Mai Như chỉ có thể đi theo.
Bảo tuệ công chúa là thánh sủng, một người sống một mình một tòa cung điện.
Kiếp trước Mai Như cùng vị công chúa không qua lại nhiều lắm, bởi vì Lý hoàng hậu không thích Mai Như, cho nên lúc ấy Bảo Tuệ công chúa cũng sẽ không thích Mai Như.
Bảo tuệ công chúa tính tình kiêu căng, ngồi ngay ngắn ở phía trên, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Ngươi cưỡi ngựa không tồi, dạy bổn cung cưỡi ngựa.”
Mai Như đáy lòng không vui, nhưng còn phải cẩn thận khen tặng nói: “Thần nữ nhớ rõ công chúa điện hạ cưỡi ngựa không tồi, sao lại yêu cầu thần nữ dạy?” —— năm trước lúc thu thú, thuật cưỡi ngựa của Bảo Tuệ công chúa cũng chỉ miễn cưỡng.
Mai Như cảm thấy vị công chúa sẽ tìm cái phó, dạy dỗ bản lĩnh săn bắn.
Bảo Tuệ công chúa sửng sốt, đã bị Mai Như biết, trả lời: “Bổn cung thuật cưỡi ngựa không tồi, nhưng là……” Nàng “Nhưng là” đã lâu cũng chưa nói ra nguyên cớ, còn vừa nói vừa liếc ngoài điện, Mai Như liền biết có gì không ổn.
Quả nhiên, không cần thiết một lát, Thái Tử vội vã tới!
Nghe được bên ngoài cung nhân thỉnh an, toàn thân Mai Như lông tơ đều dựng thẳng lên.
Giấu đi sự chán ghét, nàng thỉnh an Thái Tử.
Thái Tử cười ha hả, duỗi tay lại đây đỡ nói: “Tam cô nương khách khí, mau mau miễn lễ.” Giọng nói dầu mỡ lọt vào tai, Mai Như vẫn muốn phun.
Lại thấy hắn muốn đụng cổ tay mình, Mai Như tránh.
Đầu ngón tay rơi vào khoảng không, Thái Tử cũng không tức, vẫn là cười ha hả.
Hắn cúi đầu, liền thấy Mai Như giống như bông hoa đứng ở trước mặt, vòng eo tinh tế, bộ ngực còn phình lên, dáng người quyến rũ.
Tâm Thái Tử hơi động, tầm mắt nhìn đến cổ tuyết trắng của cô nương gia, loáng thoáng giống như ngửi thấy được một mùi hương, cũng không biết nàng dùng mùi hương gì.
Ánh mắt dừng ở trên người mình, Mai Như vẫn rất ghê tởm chỉ hận không thể có dao nhỏ chọc thủng mắt hắn.
Có lẽ là nhận ra Mai Như tức giận, Thái Tử thu lại cảm xúc, cùng Bảo Tuệ công chúa không coi ai ra gì nói chuyện phiếm, cố ý bỏ mặc Mai Như một bên.
Thật lâu sau, Bảo Tuệ công chúa giống như mới nhìn đến Mai Như, tùy ý phất tay nói: “Ngươi trở về đi.” Kiều man lại tùy hứng, còn hơn cả Mai Như.
Mai Như đáp “ Vâng”, đang muốn theo cung nữ rời đi, liền thấy Thái Tử đứng dậy, sửa sửa tay áo, không biết xấu hổ nói: “Bổn cung cũng đang muốn ra cung, vừa lúc cùng đường với Tam cô nương” Mai Như trầm mặt, người nọ giống như không chút nào để ý, đi phía trước đi vài bước, lại quay đầu gọi Mai Như: “Tam cô nương, còn có chuyện khác?”
Mai Như chỉ có thể căng da đầu, cách người này xa xa, lại may mắn may mắn còn có cung nữ và thái giám đi theo.
Thái Tử căn bản không thèm để ý, hắn chính là nhìn nàng, lúc này trên mặt cười, thảnh thơi thảnh thơi, đi không nhanh không chậm.
Mai Như gục xuống đầu đi theo phía sau hắn, chợt, liền nghe Thái Tử di một tiếng, nhàn nhàn cười nói: “Thất đệ, sao hôm nay lại tiến cung? Chẳng lẽ phụ hoàng triệu kiến ngươi?” Tràn đầy trào phúng.
Nghe được xưng hô này, Mai Như ngưng trệ, lặng lẽ giương mắt.
Đỏ sậm cung tường, màu xanh lục ngói,, ngày mùa hè chói mắt Mai Như chỉ nhìn đến một dáng người gầy, thấy không rõ mặt mày, rồi lại biết là người nọ.
Nàng lại cúi đầu, nghe phía trước hai người hàn huyên.
Phó Tranh trả lời: “Thập Nhất đệ gửi thư muốn vài thứ, ta rảnh rỗi không có việc gì, tiến cung thay đệ ấy lấy.”
Thái Tử cười một chút, lại hỏi: “Năm nay thu thú thất đệ đi không?”
Phó Tranh nói: “Phụ hoàng vẫn chưa chỉ định người đi cùng ta.” Dừng một chút, hắn nói:
“Không dối gạt hoàng huynh, ta hiện giờ không cưỡi ngựa được, càng không kéo được cung.”
Thái Tử “À” một tiếng, tựa như nhớ tới cái gì, lúc này mới vỗ vỗ bả vai Phó Tranh nói: “Đã quên Thất đệ bị thương.” Lại nói: “Chúng ta ra cung trước, ngươi đi lấy đồ Thập Nhất đệ đi, Thập Nhất đệ chiến thắng trở về, cũng nên ăn mừng ăn mừng.”
Phó Tranh mặt mày nhàn nhạt thay Phó Chiêu nói cảm ơn, hắn khoanh tay đứng ở bên cạnh, Thái Tử thong thả ung dung đi qua đi.
Mai Như vẫn ngừng ở chỗ đó, Thái Tử quay đầu lại nói: “Tam cô nương, lại làm sao vậy?”
Mai Như có chút khó xử nhìn nhìn Phó Tranh, người nọ vẫn sắc mặt đạm nhiên rũ mi mắt, thấy không rõ ánh mắt, có lẽ là bộ dạng không thèm để ý.
Mai Như biết, hắn hiện giờ là không có khả năng lại đắc tội Thái Tử, huống chi Phó Tranh một khi quyết định, liền sẽ không làm việc gì liên luỵ,
Dừng một chút, Mai Như chịu đựng ghê tởm đi qua.
Lúc nàng đi qua, Phó Tranh nhìn một bóng dáng mảnh khảnh.
Hắn rũ mắt lẳng lặng nhìn lướt, đến lúc không nhìn thấy nữa, Phó Tranh mới ngẩng đầu nhìn từ xa.
Thực mau, hắn thu hồi tầm mắt, quay đầu phân phó Thạch Đông: “Để Thập Nhất đệ mau chóng trở về.”
.