Gió xuân ấm áp, thời tiết hôm nay rất đẹp.
Bình Dương tiên sinh nghỉ ngơi, Mai Như ở trong phòng dịch sách.
Ngày ấm áp đỉnh đầu hơi hơi nóng lên, khiến người ta muốn khép mắt, lười lười nhác nhác ngủ say.
Nàng đến chỗ cửa sổ, đối diện trong viện là vườn trúc.
—— Bình Dương tiên sinh thích trúc, cho nên trong phủ đều cây trúc.
Hiện tại thúy trúc ở vui thích dưới gió xuân, phía dưới còn mọc thêm măng xuân.
Những cây măng mùa xuân từ bùn đất dò ra, Mai Như nhìn lại thèm ăn măng.
Rảnh rỗi không có việc gì, nàng để bọn nha hoàn ở mái hiên chuẩn bị bút mực.
Thời tiết đẹp như vậy, không được ân măng mùa xuân, vẽ một bức măng mùa xuân cũng khá tốt.
Lúc Phó Tranh đến, vừa lúc nhìn đến Mai Như chính nghiêm trang vùi đầu vẽ tranh.
Dưới thuý trúc lấp loáng, nàng vẫn là ăn mặc váy màu phấn bạch tà váy nhẹ nhàng lướt, giống như cánh hoa đang tầng tầng lớp lớp nở rộ.
Người này khó được ôn nhu, đôi tai trắng nõn vẫn đeo khuyên tai trân châu nhỏ, ở trong gió nhẹ nhàng đung đưa.
Phó Tranh lẳng lặng quan sát sau một lúc lâu, lặng yên không tiếng động tiến lên.
Hắn còn chưa nhìn thấy Mai Như vẽ một bức hoàn chỉnh, lúc này đi đến phía sau nàng, mắt hắn đáng giá.
Vừa thấy Mai Như đang nghiêm vẽ gì, Phó Tranh cong môi mỏng, nhịn không được cười.
Mai Như đang toàn tâm toàn ý vẽ măng mùa xuân, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ, như hài hước, nàng hơi hơi bực, xoay đầu ——
Không biết khi nào phía sau đột nhiên có thêm Phó Tranh!
Nàng trở tay không kịp, trừng lớn mắt.
Thấy nam nhân trước mặt một thân xanh đen sắc, đai ngọc thúc eo, làm bật lên vai rộng eo thon, dáng người cao dài.
Lúc này, đôi mắt đen nhánh của nam nhân lộ ra vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng nhìn lại đây, giống như nước mùa xuân, còn giống như một người nhàn hạ, làm người ta mềm mại.
Mai Như đờ người.
Nàng biết Phó Tranh đẹp trai, nhưng ngày xưa trong mắt hắn chỉ có sắc bén, căn bản không dễ gần.
Kỳ thật, trong kinh thành tất cả cô nương đều biết Phó Tranh đẹp, nhưng không có người dám tiếp cận…… Chỉ có nàng ngốc, đời trước cố mà nhào vào, chỉ nhận lại lạnh nhạt cùng tuyệt tình.
Mai Như căn bản không biết, Phó Tranh còn có lúc như vậy, hắn nhìn lại đây, tất cả đều là sủng ái, thuộc về sự sủng ái của nam nhân này.
Mai Như rũ mắt
Phó Tranh nhìn xuống đối diện là tóc đen của nàng.
Tóc mềm mượt của cô nương tùy ý búi, kiều kiều cộc lốc.
Phó Tranh bỗng nhiên có chút luyến tiếc rời kinh, những sợi tóc cũng đủ ràng buộc hắn, khiến hắn một bước khó đi, còn làm hắn vô số lần do dự.
Hắn muốn làm người trên chiến trường, nhưng cũng không đủ cho hắn rời đi.
Bình tĩnh nhìn, Phó Tranh nhấp môi, vẫn là nhẹ nhàng cười, cũng không biết là tự giễu hay là bất đắc dĩ, cũng hoặc là thứ khác.
“A Như.” Phó Tranh gọi.
Giọng hắn ôn nhu, ôn nhu đến không ngờ.
Mai Như ngẩn ra, nhưng thực mau nàng chỉnh lại cảm xúc, thoáng khom người, vẫn tất cung tất kính trả lời: “Điện hạ.”
Nàng ở trước mặt hắn, luôn cách một bức tường …… Phó Tranh im lặng thở dài một hơi.
Không biết sao, hắn đột nhiên liền nghĩ đến kia một ngày ở An Châu, nàng đối với Thập Nhất đệ, ôn ôn nhu nhu nói chuyện cùng dặn dò.
Từng câu từng chữ đến nay còn lăng trì tim hắn, khiến hắn chỉ có thể ở trong bóng tối hâm mộ cùng ghen ghét, hắn luôn nghĩ, nếu nàng có thể đối với mình cũng nói một câu dặn dò thật tốt.
Trầm mặc, Phó Tranh nói: “A Như, bổn vương phải rời thanh dẫn binh, ngươi có gì nói với bổn vương không?”
Hắn nói xong, chỉ nhìn Mai Như.
Đột nhiên nghe thấy tin tức, Mai Như ngây ngẩn cả người, giật mình, nàng hoảng hốt ngửa đầu nhìn nam nhân.
Ánh mắt Phó Tranh u ám, nặng nề, hóa thành hồ nước sâu nhất.
Hắn hỏi, ngươi có gì nói với bổn vương không.
Đã từng từng có vô số lần, nàng nói với hắn, Vương gia, ta chờ chàng trở về.
Hắn không dừng chân, càng không đáp lại, Phó Tranh trước nay đều trực tiếp xoay người lên ngựa, cũng không quay đầu lại.
Nàng tuyệt vọng, không còn có chút hy vọng, đến lúc người này rời kinh, nàng không bao giờ đưa tiễn.
Chuyện cũ ập vào trước mặt, Mai Như giống như lại bị sặc, tâm nàng lại đau.
Mai Như không biết nên đối mặt như thế nào, nàng chỉ có thể cúi đầu, không nói lời nào.
Nàng không có đáp lại.
Phó Tranh bình tĩnh nhìn nàng, sau một lúc lâu, nặng nề than một tiếng.
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ lại vô lực, còn rất tuyệt vọng.
Hắn hỏi: “A Như, ngươi không có nói với bổn vương?” Giọng nói hạ thấp.
Mai Như trầm mặc, chớp chớp mắt, trả lời: “Thần nữ cung chúc điện hạ có thể sớm ngày đắc thắng về triều.”
“Còn có gì không?” Phó Tranh truy vấn, giống như ngóng trông nàng sẽ nói thêm gì đó.
Mai Như cúi đầu, trong lòng khẩn hoảng.
Cảm xúc quấn lấy nàng, quá khứ không thể quên.
Những ký ức như dao xuyên tim, khuôn mặt Mai Như hốt hoảng trắng bệch.
Nàng không nói chuyện.
Phó Tranh rũ mắt nhìn, trầm giọng hỏi: “Thật không có?” Ba chữ này, đó là sự nản lòng thoái chí.
Mai Như gian nan lắc đầu.
An tĩnh, Phó Tranh vốn là tuyệt vọng mà tức giận, nhưng bỗng chốc, hắn lại cười.
Ý cười tràn đầy tự giễu.
“A Như,” hắn lạnh lùng ra tiếng nhắc nhở Mai Như nói, “Ở trác châu am ni cô, ngươi còn thiếu bổn vương!”
Phó Tranh hôm nay một hai phải nghe được!
Mai Như vẫn cúi đầu, sau một lúc lâu, nàng vẫn tất cung tất kính trả lời: “Điện hạ vai phải có thương tích, trên sa trường nhất định phải cẩn thận.”
“À.” Phó Tranh cười lạnh.
Cho dù được nàng không tình nguyện dặn dò, Phó Tranh vẫn đau, run rẩy co rút.
Vết thương vai phải là vì nàng, hắn vì nàng xẻo đi một miếng thịt, hiện giờ nàng nhớ rõ, tự nhiên cũng chỉ cái này.
Trầm mặc đứng ở nơi đó, Phó Tranh thân ảnh nặng nề, hắn thật lâu không nói một lời.
Loại đau đớn này cho dù đau hơn nữa cũng không đổi được chút lòng thương của nàng.
Phó Tranh than một tiếng, thật lâu sau, mới một lần nữa dặn dò Mai Như: “Qua tháng sáu cập kê, Thái Tử không ở kinh thành, ngươi đính hôn sớm một chút, có chuyện gì nhớ rõ bàn bạc với Thập Nhất đệ.
Nếu là ——” nói tới đây Phó Tranh bỗng dưng ngừng lại một chút, sau đó mới hờ hững tiếp tục nói: “Nếu bổn vương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, A Như, ngươi nhớ rõ nhắc nhở Thập Nhát đệ, đệ ấy tính tình khó tránh khỏi hấp tấp, ngươi nhắc nhở hắn mọi việc đừng quá xúc động……”
Nghe hắn nói như vậy, Mai Như đáy lòng ngưng lại.
Trên sa trường cái gì cũng chưa định, nhưng nàng biết, Phó Tranh nhất định sẽ không có việc gì, bình an trở về.
Chẳng qua, chính hắn không biết thôi.
Phó Tranh ngửa đầu nhìn nhìn, lại ảm đạm rũ mắt.
Hắn từ tay áo rộng lấy ra một hộp gấm, để ở trước bức tranh.
Phó Tranh nói: “A Như, đây là quà cho ngươi cập.” Mai Như nghiêng đầu nhìn qua, là hộp nhỏ màu cẩm như ý.
Trong ấn tượng, Phó Tranh giống như đã đưa một lần, nhưng lần đó bị nàng không chút do dự trả lại.
Mai Như nhíu mày, đang muốn nói cái gì đó, Phó Tranh đã mở miệng, cứng rắn nói: “Ngươi không cần, chờ bổn vương đi rồi ném.”
Mai Như nhẹ nhàng chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt đào hoa nhìn lại, thật sâu dưới đáy lòng, Phó Tranh vẫn là luyến tiếc.
Hắn cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa nghĩ, Phó Tranh duỗi tay ôm người trước mặt! Hắn phải đi, còn không biết có thể còn sống trở về, hắn chỉ muốn cạnh nàng, ôm nàng.
Mai Như rõ ràng kinh hoảng thất thố, nàng tránh, ngay sau đó, Phó Tranh chế trụ cằm nàng, hôn xuống.
Hắn ôm chặt nàng, hung hăng hôn một cái, quyến luyến mà không tha.
Mai Như đáy mắt lại chứa nước mắt.
Mắt nàng hồng, Phó Tranh giơ tay xoa hốc mắt nàng.
Lòng bàn tay thô lệ rồi lại mềm mại, mắt Mai Như p càng thêm đỏ.
Hai người chỉ nhìn nhau, Phó Tranh lại cúi xuống, hôn mặt nàng, hắn nói: “Được rồi cô nương.” Trận này dù gian nan, hắn phải trở về, hắn rất muốn trở về gặp nàng, cô nương của hắn.
Mai Như ngơ ngẩn đứng ở chỗ đó, đến lúc Phó Tranh rời đi thật lâu thật lâu, nàng mới quay người lại.
Bức măng mùa xuân chỉ vẽ hơn một nửa, bên cạnh là chiếc hộp màu cẩm như ý.
Mai Như ngơ ngẩn nhìn.
Phó Tranh nói, nếu ngươi không cần, chờ bổn vương rời đi thì ném……
……
Mai Như ngày này hồi phủ, quả nhiên mọi người đều đã biết Phó Tranh lãnh binh xuất chinh.
Với Mai phủ mà nói, lo lắng nhất vẫn là Mai Tương.
Mai Tương hiện giờ ở Tây Bắc đại doanh, lần này tất nhiên lại là xông pha chiến trường, cũng không biết khi nào mới về.
Kiều thị lo lắng sốt ruột.
Mai Như có thể xác định Phó Tranh không có việc gì, nhưng lại không thể xác định an nguy của ca ca, hiện giờ cũng lo lắng.
Hai mẹ con đi chùa Liên Hương.
Ngày này đi, không ngờ gặp được Đổng thị.
Mai Như vân du trở về còn không đi Hồ phủ, Dao tỷ tỷ gả chồng, nàng làm cô em chồng trước lại tùy tùy tiện tiện đi qua, thật là không thỏa đáng.
Cho nên, Mai Như không ngờ sẽ gặp ở chùa Liên Hương, càng là không ngờ Dao tỷ đã mang thai.
Điện Quan Âm, nàng mặc váy sam rộng thùng thình cũng lộ ra hình dáng mượt mà.
Gặp được Kiều thị cùng Mai Như, Đổng thị hơi đỏ mặt.
Nàng thỉnh an Kiều thị lại cười với Mai Như.
Ước chừng vì mang thai sắc mặt Đổng thị có chút trắng bệnh lại sưng.
Kiều thị bình tĩnh nhìn nàng một cái, cũng là quan tâm nói: “Con mang thai vất vả còn muốn đi đây?” —— lên chùa Liên Hương cần phải đi không ít bậc thang.
Đổng thị ôn nhu trả lời: “Mai phu nhân, hiện giờ cả ngày ở nhà cũng là nghỉ ngơi, không bằng ra đi lại đi lại.”
Kiều thị gật gật đầu, thấy Tuần Tuần đang nhìn Đổng thị.
Bà nói: “Tuần Tuần, hai con nói chuyện đi, nương đi trước xin bùa bình an cho ca ca con.” Dứt lời, bà gật đầu với Đổng thị cùng Lưu mụ mụ đi vào trong điện.
Mai Như vội dẫn Đổng thị ngồi ở trên ghế đá, Cùng Tuệ mang theo đệm đặt xuống, để tránh cảm lạnh.
Mai Như chúc mừng nói: “Tỷ tỷ có đại hỉ sự, muội cũng không biết.” Lại hỏi: “Mấy tháng?”
Đổng thị đỏ mặt cười nói: “Sắp đủ tháng.”
“Kia tỷ tỷ càng nên nghỉ ngơi.” Mai Như không khỏi quan tâm.
Đang nói chuyện, cách đó không xa có người kích động lại đây, chân cẳng lưu loát, giọng rất lớn: “Tức phụ của Tam Bưu, sao lại đến chỗ này.”
Vừa nghe lời này, Mai Như biết là Hồ đại nương tới, nàng không tiện, vì thế xin lỗi nói: “Tỷ tỷ, muội đi trước, hai ngày nữa đến phủ thăm tỷ.”
Đổng thị săn sóc gật gật đầu.
Mai Như hai ngày thật đúng là đi Hồ gia.
Sợ Hồ đại nương nghĩ nhiều, nàng khoong nhắc mình là Mai phủ, chỉ nói là tỷ muội tốt của Đổng thị.
Hồ Tam Bưu mua này tòa nhà tuy rằng không lớn, nhưng yên lặng, một phòng nữ nhân không thể quá mức rêu rao.
Hơn nữa, Hồ đại nương cùng mấy nha hoàn đều là có khả năng thu dọn sạch sẽ toà nhà.
Mai Như mang theo chút lễ tặng Hồ đại nương, lại vfo bên trong xem Đổng thị.
Đổng thị lúc ấy mặc xiêm y trong nhà.
Thấy Mai Như tới, Đổng thị rất vui, vội kéo nàng ngồi xuống.
Bên cạnh có tay nải, không hợp lại kín mít, bên trong không cẩn thận lộ ra quần áo nam nhân xếp chỉnh tề, Mai Như đoán tất nhiên là Đổng thị làm cho Hồ Tam Bưu, muốn gửi đến đại doanh.
Bên cạnh có túi nhỏ để đựng đồ nhỏ.
Mai Như cầm trong tay, tinh tế đánh giá một phen, cười nói: “Tỷ tỷ tay thật khéo.” Lại hỏi: “Hồ đại ca biết không?”
Đổng thị gật đầu: “Ta mỗi tháng đều gửi tin cho chàng ấy.”
“Hồ đại ca có thư trở về?” Mai Như hỏi.
Đổng thị cười lắc đầu: “Huynh ấy không biết nhiều chữ, sao viết tin được? Dù sao mỗi tháng ta gửi một vào thứ, huynh ấy sẽ gửi bạc về.”
Nàng hiện giờ nói chuyện, khuôn mặt bình thản, so với quá khứ cười rất nhiều, nhìn rất có sinh khí, Mai Như vui vì nàng.
……
Ở bên bờ sông, Hồ Tam Bưu lại nhận được tay nải.
Có người cười: “Có tức phụ quả nhiên không giống nhau.”
“Đương nhiên!” Hồ Tam Bưu ha ha cười.
Hắn vào trong doanh, đầu tiên là thật cẩn thận cởi tay nải, sau đó nhét thư vào áo.
Đổng thị viết rất đơn giản, Hồ Tam Bưu cười ha hả xem xong, sau đó gấp lại, giữ ở tận cùng trong chỗ đựng quần áo của mình.
.