Thịnh Sủng Chi Hạ


Phó Tranh rời kinh không bao lâu, Phó Chiêu bị Duyên Xương Đế triệu về kinh thành.
Ban đầu cho rằng Duyên Xương Đế sẽ mắng hắn, không ngờ tới hoàng đế chỉ đơn giản nói vài câu, rồi cho Phó Chiêu lui xuống.
Xem tình hình, Phó Chiêu cân nhắc không ra, Thất ca không ở cũng không có người thương lượng, hắn trong lòng lo sợ, vì thế trộm chuồn ra cung đi tìm Mai Như.


Mai Như lúc ấy mới vừa tặng quà Đoan ngọ cho Bình Dương tiên sinh, đang định hồi phủ.
Nhìn thấy Phó Chiêu, Mai Như cảm thấy bất ngờ: “Điện hạ không phải ở An Châu sao?”

“Nếm mùi thất bại.” Phó Chiêu xám xịt gục đầu, chỉ cảm thấy thật mất mặt.


Trận này đánh không dễ, mấy ngày trước nghe nói tử thương không ít, càng ngày càng nhiều người …… Mai Như hoảng hốt than một tiếng, khuyên nhủ: “Điện hạ nếu đã về kinh, cũng đừng nghĩ nhiều.”

Phó Chiêu vẫn uể oải, hắn nói: “Thất ca đi rồi.” Nghe hắn nhắc tới Phó Tranh, Mai Như im lặng.
Nghĩ đến chiến cuộc, Phó Chiêu nhíu mày, hắn nói với Mai Như: “Tuần Tuần, ta rất lo lắng cho Thất ca.”

Phó Tranh sẽ không có việc gì.
Mai Như nghĩ như vậy, lại chỉ có thể trấn an Phó Chiêu: “Yến Vương điện hạ là cát nhân thiên tướng, nhất định có thể thắng trận trở về.”

Nghe xong, Phó Chiêu cũng cảm thấy an ủi, hắn vẫn lo lắng sốt ruột lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Thái Tử lần này căn bản bất an, đầu tiên là ở trước mặt phụ hoàng cáo trạng Thất ca, oan uổng Thất ca, sau đó lại để Thất ca mang binh thu thập tàn cục! Nhưng Thái Tử khẳng định vẫn là muốn nơi đối nghịch với Thất ca, hoàn cảnh Thất ca rất gian nan……” Nói tới đây, Phó Chiêu khổ sở nói: “Nếu lần này thắng, căn bản sẽ không tính trên người Thất ca, nếu thua, sau này Thất ca cũng không an ổn sống được.”

Thốt ra lời này, hai người đều an tĩnh lại.


Trầm mặc thật lâu sau, Phó Chiêu thở dài: “Tuần Tuần ngươi cũng không biết, trận này rất khó đánh, ta hiện tại cái gì cũng không mong, liền mong Thất ca bình bình an an trở về.” Hắn càng thêm uể oải khổ sở nói.


Sắc sư mặt Mai Như hoảng hốt.


Nàng biết trận này rất khó đánh.
Đối phương kiêu dũng thiện chiến.
Kiếp trước, Phó Tranh cũng mưu hoa mấy năm mới có thể thắng.
Hiện giờ chỉ có một thời gian ngắn, sao đủ? Nhưng Phó Tranh là thật sự sẽ không có việc gì.
Mai Như biết.
Tình cảnh hắn gian nan, cũng sẽ bình an trở về, kiếp trước không phải như vậy sao?

Sau một lúc lâu, Mai Như than một tiếng, chắc chắn an ủi Phó Chiêu: “Yến Vương điện hạ sẽ không có việc gì.”

……

Như Phó Chiêu dự đoán, trạng thái của Thất ca không tốt lắm.


Trong doanh, Phó Tranh cùng mấy tướng lãnh chờ ở đàng kia.
Hôm nay Thái Tử triệu tập mọi người bàn bạc kế sách tiếp theo.
—— lần trước trận ở Liêu Hà thất bại nặng nề, Phó Tranh dẫn viện binh lại đây, hiện giờ Ngụy quân toàn diện lui giữ đến cửa khẩu Liêu Hả.
Bọn họ đã ở đây đóng giữ nhiều ngày, hai bên miễn cưỡng giằng co, không đến mức quân lính tan rã, nhưng cũng không có chuyển biến tốt đẹp.


Đối với cục diện bế tắc, Thái Tử rất không vừa lòng.
Bởi vì nếm mùi thất bại, hắn bị mất thể diện, hiện tại chỉ vội vàng muốn thắng trận.


Lúc này ngồi ở trong trướng, khuôn mặt hắn trầm xuống, bất mãn nói: “Chẳng lẽ chúng ta liền vẫn luôn ở cái cửa khẩu này? Bị người ta chế giễu?” Tính tình Thái Tử gần đây càng thêm ác liệt, so với trước đây càng tàn nhẫn.
Hắn nói: “Đúng là đối phương cũng đã thua một trận, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng chúng ta phải xuất kỳ bất ngờ đánh úp, giết bọn chúng trở tay không kịp!”


Hắn nói, mọi người đều im miệng không nói.


Tầm mắt lạnh lùng nhìn phía dưới, Thái Tử hỏi Phó Tranh nói: “Thất đệ, ngươi có cao kiến gì?” Đã nhiều ngày Thái Tử đề nghị mỗi lần đều bị Phó Tranh phản đối.
Thái Tử trong lòng khó chịu, như có cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cho nên, hắn cố ý hỏi.


Phó Tranh sắc mặt nhàn nhạt, vẫn phản đối ý kiến của Thái Tử cuối cùng cung kính nói: “Mong hoàng huynh suy nghĩ kĩ.”

“Suy nghĩ kĩ?” Thái Tử cười đến âm dương quái khí, “Ý Thất đệ là bổn cung không suy nghĩ kĩ?” Lại chèn ép nói: “Hay là nói, luận về suy nghĩ bổn cung không bằng ngươi?”

Giọng nói kia càng thêm lạnh.


“Không dám.” Phó Tranh cúi đầu.


Thái Tử lạnh lùng cười, cố ý phất tay áo bỏ đi, oán giận đến nỗi chỉ muốn xách cổ áo Phó Tranh.


Phó Tranh bình tĩnh như thường đứng ở chỗ đó, khuôn mặt nhàn nhạt, chưa nói cái khác, cũng xoay người trở về doanh trướng, chỉ còn lại hai mặt nhìn nhau.


Trở lại trong trướng, Thạch Đông không nhịn được khuyên một câu: “Điện hạ, lần này điện hạ lại có tội gì?” Thạch Đông xem ra, việc này hoàn toàn là tốn công vô ích.
Vốn dĩ Phó Tranh tình cảnh khó khắn, bây giờ mỗi ngày cùng Thái Tử đối nghịch, thật sự không có ích gì.
Nói nữa, nghĩ đến tương lai tổn binh hao tướng, cũng là Thái Tử hạ quyết nghị, điện hạ không cần thiết vì thế mà phản đối.


Phó Tranh nghe vậy, đôi mắt không vui nhìn lại đây.


Thạch Đông tự biết nói lỡ, không tiếp tục nữa, chỉ lo lắng nói: “Điện hạ, hôm nay người cảm thấy như thế nào?”

Thạch Đông hỏi là sức khoẻ Phó Tranh.
Cửa khẩu Liêu Hà ở trong dãy núi, đối diện là thảo nguyên phương bắc mênh mang, mà quan ngoại là nước sông rộng lớn chảy xiếc.
Chỗ này ban ngày rất lạnh, tới ban đêm, lạnh đến nỗi đóng băng, lính tuần tra ban đêm còn có thể bị đông cứng.
Vết thương trên người Phó Tranh đã khỏi, chỉ còn vai phải mỗi ngày đau, cần quân y đúng giờ chườm nóng, nếu không chịu còn không được còn nói gì đi chinh chiến sa trường?

Phó Tranh nói: “Tạm được.”

Hôm sau, Thái Tử vẫn triệu tập nghị sự.


Lúc này đây Phó Tranh còn muốn phản đối.
Quyết định này quá mức nguy hiểm lại mạo hiểm, hơn nữa, nguy hiểm tất nhiên sẽ đến ở trên người hắn, Phó Tranh không thể không phản đối.
Nhưng lần này Thái Tử giống như rất quyết tâm, trực tiếp quyết định: “Thất đệ, nơi này vẫn là bổn cung làm chủ!” Tức giận ngập trời, giống như Phó Tranh nói thêm nữa một câu, Thái Tử sẽ mang Phó Tranh đi xử lý cho sảng khoái.


Lời này vừa ra, Phó Tranh trầm xuống.


Thái Tử nhanh chóng để thuộc hạ an bài, quả nhiên khâm điểm Phó Tranh lãnh hai vạn binh làm tiên phong, lệch cho bọn họ đi trước dụ địch, lại an bài các nơi để tiếp viện.


Quân lệnh đã hạ, Phó Tranh chỉ có thể đồng ý.



Bóng đêm dần dần tràn xuống, hắn một mình an tĩnh ngồi ở trong doanh, sắc mặt ngưng trọng.
Sau một lúc lâu, Phó Tranh từ trong lòng ngực lấy ra một vật nhỏ.


Trong bóng đêm, đồ vật kia ánh lên ánh sáng nhẹ nhàng.


Là viên trân châu.


Viên trân châu vốn dĩ có khắc hoa ngân.
Bây giờ vì nam nhân vuốt ve nhiều lần nên dần dần phai nhạt, rất khó có thể nhìn ra.
Chỉ có hắn biết, chỗ đó đã từng có vết sẹo.


Cầm ở đầu ngón tay, Phó Tranh mặt mày nhu hòa quan sát sau một lúc lâu, mới lần nữa cất đi.


Viên trân châu bị hắn cất sâu ở bên trong, giống như dựa vào tim hắn.


Ngày đã định, Phó Tranh lãnh binh xuất chinh.
Hắn dẫn vẫn là binh Tây Bắc.
Sau khi đại doanh phương bị đánh bại quân tan rã, triều đình liền vội điều hắn dẫn mấy vạn quân Tây Bắc đến đây chi viện.
Hơn nữa, hôm nay pquá mức nguy hiểm, phương bắc đại doanh xem như là thân binh của Thái Tử, Thái Tử đương nhiên sẽ không dễ dàng xuất binh của chính mình.


Sắp xuất binh, gương mặt các binh sĩ đều rất nghiêm túc.


Hồ Tam Bưu cũng ở đây, bây giờ hắn là tham tướng.
Trước khi đi, hắn thay áo mà Đổng thị gửi đến.
Có rất nhiều thư mà hắn không bỏ được, xếp p chỉnh tề đè ở dưới gối đầu.
Mọi người trong trại đều chê cười hắn, Hồ Tam Bưu cười mắng “Cút”.
Mai Tương lúc ấy cũng ở, chỉ là lạnh lùng nhìn thoáng qua.
Nhìn qua tay nải dưới gối của Hồ Tam Bưu dừng một chút, hắn lại quay mặt đi.


Thái Tử tiễn bọn họ, nên trước mặt mỗi có một chén rượu.


Phó Tranh không uống, hắn chỉ ngồi trên lưng ngựa, ngẩng mặt nhìn thời tiết hôm nay.


Nơi này mây nhiều, thời tiết khiến người không thoải mái.
Hôm nay còn có gió.
Gió thổi mạnh trên mặt, đau giống như là dao nhỏ.


Phó Tranh không biết vì cái gì, đột nhiên lại nghĩ tới Mai Như.


Hắn cảm thấy cơn gió này giống với cô nương vừa lạnh lùng lại mạnh mè, không có chút lưu luyến nào, lôi kéo tim hắn.

Sắp đại chiến rồi, còn suy nghĩ tới cô nương kia.


Cô nương của hắn.


Phó Tranh cong khóe môi, nhẹ nhàng cười.


Thực mau, hắn thu cảm xúc lại, chỉ lạnh lùng nhìn Thái Tử.
Ở trước mặt Thái Tử, đôi mắt Phó Tranh lạnh lùng, như là mũi tên.
“Hy vọng hoàng huynh theo kế hoạch hành sự, chớ có trì hoãn.” Phó Tranh không kiêu ngạo không siểm nịnh nhắc nhở nói.


“Đó là tất nhiên.” Thái Tử gật đầu,nói:“Chỉ đợi Thất đệ bình an trở về, bổn cung giúp ngươi bẩm công.”

Hắn nói xong, Phó Tranh vẫn bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt sâu kín thật sâu, thật lâu sau mới lạnh lùng dời tầm mắt.


Ly rượu cuối cùng cũng uống.
Bờ vai của hắn sáng nay có chút đau, quân y không thể không ở bên trong châm một cây, lúc này lôi kéo cương ngựa vẫn không nhanh nhẹn.


Cửa chậm rãi mở ra, Phó Tranh dẫn binh xuất chinh, lại ngẩng đầu nhìn trời.


Mây trên trời nhiều lên, trắng xoá, giống như nhan sắc thuần tịnh, nhưng hắn ở trong đó lại thấy được màu đỏ tươi, đó là màu của máu.


Đời này Phó Tranh y chưa từng giết qua nhiều người như vậy.


Tay phải của hắn sử dụng binh khí, sau khi vai phải bị thương, đổi thành tay trái cầm đao.
Một đao xoẹt qua, bắn máu lên.
Trên mặt hắn, áo giáp màu bạc của hắn đều là vết máu loang lổ, máu chảy xuống lông mi hắn, rồi chảy xuống đáy mắt, đúng là màu quỷ dị mà trước khi xuất binh Phó Tranh nhìn thấy.
Khuôn mặt sắc bén, ánh mắt đều là máu, hắn không có cảm xúc dư thừa, không ngừng tàn sát, Phó Tranh chỉ có một ý nghĩ, hắn muốn sống sót.


Sống sót hồi kinh.


Trở về thấy Thập Nhất đệm thấy cô nương của hắn.


Trận chiến này mọi người đều là muốn sống trở về, về với người nhà.
Giống như Hồ Tam Bưu muốn sống trở về gặp tiểu nương tử, còn có hài nhi sắp chào đời, p như Mai Tương cũng muốn trở về gặp cha mẹ, Tuần Tuần, còn có Nguyệt tỷ nhi.
Nếu chết sẽ không thể trở về.


Nơi này là chém giết địa ngục, ô p căn bản không rõ đâu là tiếng gió, đâu là tiếng kêu của người sắp chết.


Phó Tranh là thật sự giết đỏ cả mắt rồi.
Mấy canh giờ, hắn không chờ nổi tiếp ứng, hắn hiện giờ chỉ có thể tàn sát mà đi ra ngoài.
Hắn hoàn toàn là chết lặng, trước mắt là thủy triều mãnh liệt làm da đầu tê dại.
Mỗi một đao hắn chém xuống, mỗi một lần đón đỡ, hoàn toàn là theo bản năng cầu sinh.


Chỉ là một đao này chém xuống, Phó Tranh giống như không chịu được nữa.


Cũng không biết chém vào đâu, giống như trong nháy mắt cái gì cũng không nghe thấy.


Hắn ngã ở chỗ đó, trước mặt như cũ vẫn là những tầng mây dày, những tầng mây đã biến thành màu đỏ tươi.



Hắn tư duy có chút trì độn, hắn theo bản năng tìm ngực.
Phó Tranh cảm thấy ngực mình ấm áp, đó là sự ấm áp của máy.
Không biết hắn muốn sờ cái gì, có ngựa đi qua, thuận tay đâm hắn một đao.


Ngực xuyên qua đau đớn, rất đau, nhưng Phó Tranh chỉ có thể cảm giác được sự lạnh lẽo.


Cảm giác lạnh lẽo che trời lấp đất, lạnh lẽo đến thấy xương, lạnh đến nỗi hắn rất muốn ôm cô nương của hắn, dựa vào gần nàng.


Phó Tranh trầm mặc chớp mắt, sau đó từ từ khép lại.


Trước mắt giống như có gió xuân ấm áp, nắng ấm tươi đẹp thổi qua mặt hắn, rồi dừng ở mặt hắn, đó là tay của mẫu thân cũng là môi của cô nương.


Tất cả đều là những thứ hắn luyến tiếc.


……

Đổng thị sinh được một tiểu tử béo tròn.
Chờ nàng hết ở cữ, Mai Như đến Hồ gia thăm hỏi, còn ôm tiểu tử trong chốc lát.
Tiểu tử khá nặng, rất giống cha hắn.


Mai Như hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ viết thư nói cho Hồ đại ca?”

Đổng thị gật đầu.


Mai Như cười nói: “Hồ đại ca nếu p biết, nhất định cười không khép miệng được.”

Không biết nghĩ đến cái gì, Đổng thị cũng nhợt nhạt cười, chợt, lại thở dài: “Cũng không biết trận này khi nào kết thúc, Hồ đại ca lại khi nào trở về.”

Mai Như nghe vậy cũng là ngẩn ra.
Đúng vậy, cũng không biết khi nào mới kết thúc, cũng không biết người trên chiến trường khi nào mới trở về.


Trở về phủ, nàng đi Kiều thị Nguyệt tỷ nhi mới lười nhác nghỉ ngờ.
Hiện giờ trời càng ngày càng nóng, Mai Như lười biếng, cả người uể oải.


Ngày này nàng tỉnh ngủ, bên ngoài ngày đã sắp tối.
Ở trên giường lại trong chốc lát, nàng để Ý Thiền hầu hạ, nhưng cũng lười trang điểm, chỉ mặc áo ngủ, ngồi ở trước gương.


Mai Như mỗi ngày thích ăn trái cây, Tĩnh Cầm lúc này đi phòng bếp lấy, nhưng trở về không cầm theo cái gì, chỉ là hoảng loạn p nói: “Tiểu thư! Tiểu thư!”

Đây là chuyện hiếm lạ…… Mai Như cười khanh khách quay đầu lại nói: “Chuyện gì mà ngươi gấp vậy?”

Tĩnh Cầm vén rèm tiến vào, vẫn thở phì phò, như là nghe được tin đáng sợ p.


“Tiểu thư ——” nàng sắc mặt ngơ ngẩn, tim đập thình thịch, Tĩnh Cầm đè thấp vừa nói: “Yến Vương đã chết.”

Dừng một chút, Tĩnh Cầm lặp lại một lần: “Yến Vương tử trận.”

Mai Như sửng sốt chớp mắt, không biết vì sao, nước mắt của nàng bỗng chốc rơi xuống.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận