💋 edit: Phương Moe 💋
Giang Diệu và Lục Lưu cùng nhi tử ở lại Trấn Quốc Công phủ một đêm, đến ngày hôm sau liền trở về phủ của mình.
Mà tiểu tử kia mới ở cùng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu một ngày đã có chút không muốn rời xa, tiểu tử tuy rằng còn nhỏ nhưng chơi cực kỳ vui vẻ với biểu ca, biểu tỷ của mình. Hôm qua ba tên tiểu gia hoả này ở trên giường la hán bò đi bò lại đến thích thú, có mỗi tiểu tử của nàng vì quá nhỏ nên chỉ có thể giương mắt nhìn hai người kia chơi đùa.
Lúc trở về, Lục Lưu không cưỡi ngựa mà là lên xe ngựa ngồi cùng thê tử.
Thấy nhi tử mập không nỡ, Lục Lưu ôn hoà nắm lấy tay nhỏ của nhi tử và nói:
“Lần tới chúng ta trở lại.”
Tiểu tử a a a a ồn ào vài tiếng và sau đó liền ngủ trong lồng ngực mẫu thân.
Đến khi trở về Tuyên Vương phủ thì tiểu tử này còn đang ngủ.
Vào đến phòng Giang Diệu đem nhi tử đặt ở trong nôi sau đó mới đi đến bên cạnh Lục Lưu nói:
“Hôm qua Hoàng thượng triệu kiến chàng có cùng chàng nói chuyện gì không?”
Hôm qua đi tới Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệu cùng mọi người vui vẻ nói không hết chuyện thế nên nàng đúng là quên mất chuyện này, bây giờ trở về mới nghĩ tới.
Thê tử vừa hỏi thì Lục Lưu mới nghĩ đến dáng vẻ tiểu Hoàng đế đàng hoàng trịnh trọng ngày hôm qua, trên vẻ mặt của hắn dĩ nhiên không còn sự ỷ lại của ngày xưa. Lục Lưu cũng không để ở trong lòng mà chỉ nhàn nhạt nói:
“Chỉ tuỳ tiện hàn huyên vài câu, cũng không nói chuyện gì khác.”
Không nói gì mới là lạ…
Giang Diệu biết mình là phụ nhân nên không thích hợp hỏi những chuyện này, nhưng trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác bất an nên nàng liền cẩn thận hỏi lại:
“Có phải là… Hoàng thượng đối với chàng có thành kiến gì không? Nếu không —— thiếp đi tìm Trưởng công chúa nói chuyện một chút?”
Cảnh Huệ đế cho dù cáu kỉnh thế nhưng ở trước mặt Trưởng công chúa vẫn là một đệ đệ ngoan ngoãn.
Mà nàng với Trưởng công chúa đã một năm không gặp, bây giờ Trưởng công chúa sinh cho Tiết Đằng một nhi tử mập mạp, nàng đúng là rất nhớ Trưởng công chúa nên sẽ tiện đường đi qua nói chuyện một chút.
Lục Lưu không lên tiếng, con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn thê tử ở trước mặt.
Giang Diệu ngây ngốc sờ mặt của mình rồi lầm bầm:
“Trên mặt thiếp có cái gì bẩn hay sao?”
Lục Lưu cười cười, vươn tay nắm lấy tay nhỏ của nàng vuốt ve một phen.
“Không có. Chỉ là thấy nàng quan tâm ta như vậy, ta..”
Hắn đây là cảm động sao?
Trong lòng Giang Diệu cười Lục Lưu của nàng ngốc nghếch, rồi nàng nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, gò má lẳng lặng dán vào và nói:
“Thiếp là thê tử của chàng, quan tâm chàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Sau đó Giang Diệu ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt Lục Lưu, nghiêm túc nói:
“Chàng là người thân thuộc nhất của thiếp, hiểu chưa?”
“… Ân.”
Lục Lưu ôn nhu đáp một tiếng, nghĩ đến hôm qua ở Trấn Quốc Công phủ thì nhạc phụ đối với hắn giống như con ruột, không còn vẻ câu nệ như ngày thường, mà thê tử của hắn chính là được lớn lên trong hoàn cảnh ấm áp sung sướng này… nên Lục Lưu càng phát giác bản thân mình đã thú được một bảo bối, hắn liền cúi đầu nắm bắt bờ môi nàng và hôn lên.
Đêm qua đôi tiểu phu thê ngủ rất là quy củ không hề làm chuyện ân ái, hơn nữa đêm muộn mới trở về phòng nghỉ ngơi nên vừa dính vào giường là ngủ say như chết, đâu có còn thừa bao nhiêu tinh lực?
Lại nói trước đây ở trên thuyền đôi tiểu phu thê ân ái cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vào lúc này Giang Diệu bị hôn đến có chút động tình, hai chân mềm nhũn sắp không đứng vững được, vẫn là Lục Lưu nâng lấy mông của nàng rồi trực tiếp đem nàng ôm lên và cứ như vậy vừa hôn vừa dời bước đến bên giường.
Vậy mà bước chân Lục Lưu vừa mới di chuyển thì trong nôi truyền đến tiếng khóc vang dội không thôi.
Lục Lưu thất bại thở dài một hơi.
Thấy Lục Lưu tính tình trẻ con như vậy, Giang Diệu liền không tử tế mà cười cợt hắn, sau đó nàng mới nâng gò má của hắn rồi hôn một cái lên khuôn mặt anh tuấn. Vì đang được Lục Lưu nâng mông nên chân nàng đang không chạm đất, lúc này nàng liền lắc lắc hai chân và nói:
“Triệt nhi khóc rồi, chàng mau thả thiếp xuống..”
Lục Lưu mạnh mẽ hôn lên đôi môi của thê tử mấy cái, còn đôi tay của hắn thì tích cực xoa bóp mông nàng rồi mới đem nàng để vững vàng trên mặt đất.
Giang Diệu vội vàng thu dọn quần áo ngổn ngang và gấp gáp chạy đến bên nôi đem nhi tử vừa mới tỉnh dậy đang khóc nháo ôm lên.
Vào lúc này Lục Lưu đối với nhi tử mập là không thể yêu thích nổi, hắn liền vươn tay vỗ nhẹ một cái vào mông nhỏ của tiểu tử để trừng phạt.
Tiểu tử bị đánh chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên, đôi mắt vô tội ướt nhẹp nhìn phụ thân của mình rồi mếu mếu máo máo tội nghiệp dựa vào lồng ngực mẫu thân.
Chính vào lúc này thì Hứa ma ma tiến vào, chờ đến khi nghe được âm thanh của Giang Diệu thì bà mới vòng qua tấm bình phong chậm rãi đi vào, sau khi hành lễ xong thì bà mới nói:
“Vương phi, Đại phu nhân và Đại thiếu nãi nãi đến đây.”
Giang Diệu đương nhiên biết Đại phu nhân và Đại thiếu nãi nãi trong miệng Hứa ma ma chính là Mạnh thị và Tạ Nhân.
Hai người kia nàng đều không muốn gặp.
Nhưng Giang Diệu đối với Lục đại gia là có cảm kích trong lòng nên thân là thê tử của Lục Lưu, nàng đương nhiên cũng rõ ràng mẫy ngày nữa chính là sinh nhật bốn mươi tuổi của Lục đại gia.
Lục Lưu thu lại ý cười, nhìn về phía thê tử ôn hoà nói:
“Nàng không muốn gặp thì liền không gặp…”
Nói xong, hắn liền dặn dò Hứa ma ma bảo hai người kia trở về.
Giang Diệu nhanh chóng ngăn cản, nàng đem nhi tử mập đang vẻ mặt mờ mịt nhét vào trong lồng ngực của Lục Lưu và nói:
“Thiếp vẫn nên ra ngoài gặp một chút thì tốt hơn.”
Nàng cũng không muốn bản thân mình luôn được Lục Lưu che chở, có một số việc nàng phải làm thì nên tự mình làm. Coi như là luyện tay nghề một chút là được rồi.
Giang Diệu thay đổi một thân xiêm y và trang điểm lại một phen, xong xuôi đâu đó thì nàng mới đi ra ngoài gặp Mạnh thị và Tạ Nhân.
(๑>◡