Thịnh Sủng Thê Bảo

•edit: Phương Moe

Hôm nay Giang Diệu chải hai búi tóc nụ hoa tỉ mỉ tinh xảo, trên tóc cài
trâm hoa chân châu rực rỡ óng ánh, dưới mái lưu hải là đôi mắt to tròn
lung linh như mặt nước hồ thu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, tuy vẫn chưa
thể hồng hào như mấy tiểu nữ oa bình thường, nhưng bây giờ đã không còn
vẻ yếu ớt xanh xao của ngày xưa, mà dường như giống như một nụ hoa mềm
mại e ấp bên những giọt sương sớm mai.

Tiểu nữ oa tuổi nhỏ, người
ta sẽ không chỉ quan tâm ngũ quan tinh xảo đến mức nào, quan trọng nhất
còn phải có thịt mập mập, như thế người nhìn liền yêu thích

Giang Diệu nghe Thập nhất hoàng tử gọi nàng như vậy, liền nghiêng mặt sang
bên ngẩng đầu lên nhìn nhìn Lục Lưu nhưng thấy vẻ mặt hắn không biểu lộ
gì, vẫn lạnh nhạt như bình thường.

Lục Lưu dắt tay Giang Diệu đến chỗ bàn, sau đó hắn cúi xuống ôm nàng lên, đặt nàng ngồi cẩn thận ở trên ghế bên cạnh hắn. Hắn liếc nhìn mấy cái bánh ngọt để trên đĩa hồng hoa, vì mang lên đã lâu nên nhìn không còn được thơm ngon nữa, Lục Lưu
thoáng nhíu lông mày, sau đó cố ý gọi tiểu nhị đem mấy đĩa bánh ngọt mới lên để cho cô nhóc bên cạnh ăn.

Lục Lưu tự mình rót một chén nước, đặt ở trước mặt Giang Diệu, nói:

”Trước tiên uống nước đã.”

Giang Diệu gật đầu, ngoan ngoãn khéo léo “Vâng” một tiếng.

Thập nhất hoàng tử ngồi phía đối diện nhìn tiểu nữ oa, càng nhìn càng cảm
thấy đáng yêu, hắn cảm thấy thái độ của Lục Lưu đối với tiểu nữ oa này
rất kì quái, trong lòng ngứa ngáy không nhịn được, vừa tủm tỉm cười nói
vừa đưa tay ra:

”Vị tiểu muội muội này thật là đáng yêu nha...”

Tay hắn còn chưa kịp bóp bóp mặt nhỏ của Giang Diệu, thì nửa đường đã bị Lục Lưu gõ một phát vào tay khiến hắn phải rụt tay lại.

Giang Diệu nâng chén nước lên vừa uống vừa cười meo meo, nàng thật sự có chút cảm kích Lục Lưu ra tay. Dù là đời trước, hay đời này, nàng đều không
thích động một tý là lại bị người bóp mặt.

Thập nhất hoàng tử cảm thấy mất hứng không vui, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút đáng yêu của
trẻ con liền xị xuống, giống như người khác thiếu nợ của hắn mấy trăm
lạng bạc vậy.

Hai tay hắn chống cằm, khuôn mặt con nít tinh xảo hờn dỗi, lẩm bẩm nói:

”Đường ca không thương ta nữa.” Ngữ khí này mang chút ý vị làm nũng Lục Lưu.

Giang Diệu nhìn nhìn vị Thập nhất hoàng tử này cùng với Cửu công chúa bên cạnh hắn.

Tỷ đệ hai người tuy nói là long phượng thai, dáng dấp dường như giống nhau hoàn toàn, nhưng tính tình này thì tuyệt nhiên là không giống.


Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử chính là con của Vinh phi đã qua đời.

Nói tới vị Vinh phi này cũng là một nhân vật không tầm thường.

Vinh phi sinh ra trong tướng môn thế gia, là ái nữ của Vệ gia, khuê danh Vệ Cẩm.

Vệ gia sản sinh ra nhiều tướng tài, từng lập nhiều chiến công hiển hách,
đến đời này của Vệ Cẩm, trong nhà chỉ có tỷ đệ hai người.

Đệ đệ của
Vệ Cẩm - Vệ Thăng ốm yếu từ nhỏ, không thể luyện võ; mà Vệ Cẩm tuy là
một thân nữ nhi nhưng lại có tài năng thiên bẩm, mới còn nhỏ tuổi mà
những nam nhân cùng tuổi nàng đều không phải là đối thủ của nàng.

Vệ Cẩm từng mang binh đánh giặc, rong ruổi sa trường, tiếng tăm lừng lấy, được vô số thiếu nữ trong kinh thành kính nể.

Chỉ là sau đó khi đất nước an bình, phồn vinh hưng thịnh, mà vị nữ tướng
quân này đã sớm đến tuổi thành hôn nhưng cứ muốn ra chiến trường, nên bị cha mẹ ở nhà tự an bài chuyện cả đời.

Nữ tướng quân tuy khiến người
ta khâm phục, nhưng quá nửa nam tử đều yêu thích nương tử hiền lương
thục đức, giờ tìm ai lấy vị nữ tướng quân này đúng là cả một vấn đề.

Không ngờ đến là vị Cảnh Hoài đế đã sớm đối với Vệ Cẩm là một tấm chân tình, ở thời điểm hôn sự của Vệ Cẩm gặp khó khăn, hắn liền ra một đạo thánh
chỉ, đem Vệ Cẩm vào hậu cung, phong hàm Vinh phi.

Đã quen thuộc
ngao du chân trời góc biển, giờ bị xem như chim hoàng yến nuôi trong lao tù hoa lệ, đổi lại là ai cũng sẽ không vui vẻ được.

Vinh phi không
tranh sủng, không quyến rũ, nhưng Cảnh Hoài đế trong lòng hổ thẹn vì bắt nàng vào hậu cung nên đối với nàng càng ngày càng sủng ái, sau Vinh phi lại sinh ra một đôi long phượng thai, Cảnh Hoài đế cực kì vui mừng,
muốn phong cấp bậc cho nàng nhưng lại bị Vinh phi từ chối.

Sau
đó, Bắc Di quốc xâm lấn, trong triều đại thần đa số tuổi đã cao, hoặc
thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến, quân tình khẩn cấp, Vinh phi rời xa
khôi giáp đã sáu năm liền chủ động xin bệ hạ cầm quân giết giặc. Mới đầu Cảnh Hoài đế không cho, Vinh phi thái độ lại kiên quyết, cuối cùng Cảnh Hoài đế bất đắc dĩ gật đầu.

Tuy đã lâu Vinh phi không ra chiến
trường, nhưng tài năng cùng chiến thuật cầm binh đánh giặc của nàng vẫn
không hề mai một, nàng đã đánh cho quân giặc tan tác một trận cực đẹp
đẽ, sau đó cùng binh lính chiến thắng trở về.

Chỉ là trên đường trở
về, Vinh phi cùng nhiều binh lính bất hạnh đã nhiễm phải ôn dịch, bệnh
dịch lan tràn rất nhanh, nàng không kịp gặp Cảnh Hoài đế cùng nhi tử lần cuối, cứ như vậy mà qua đời.

Vinh phi qua đời, Cảnh Hoài đế liền đem đôi long phượng thai cho Trang phi nuôi dưỡng, bởi vì khi nàng còn
sống thì nàng cùng với Trang phi chính là một đôi tỷ muội tốt nhất ở

trong cung.

Những chuyện này đều là mẫu thân Kiều Thị kể cho nàng nghe.

Tất cả các tiểu thư khuê các khi ấy, không người nào là không kính nể Vinh phi, Kiều Thị cũng không ngoại lệ.

Giang Diệu rất khâm phục vị nữ tướng quân này, nên hiện nay nhìn hai tỷ đệ
long phượng thai, tự nhiên nhiều hơn mấy phần hảo cảm.

Có người
nói Cửu công chúa tính tình thẳng thắn cực kỳ giống Vinh phi, mà Thập
nhất hoàng tử thì tính tình lại tựa như Cảnh Hoài đế lúc còn trẻ.



Nghe được âm thanh oán giận của đệ đệ, Cửu công chúa vỗ vai hắn, nói: “ Đệ
nhìn đệ xem, vẫn còn cùng tiểu cô nương phân cao thấp.”

Cửu công chúa từng nhìn thấy Giang Diệu, hai tỷ đệ lại cùng Lục Lưu quan hệ thân
thiết, yêu ai yêu cả đường đi, nên nhìn Lục Lưu như thế mà lại yêu thích tiểu cô nương này, Cửu công chúa nhìn nàng, càng nhìn càng hợp mắt. Cửu công chúa liền hướng về phía Giang Diệu, hỏi tên nàng.

Thấy Công chúa khách khí như thế, Giang Diệu đúng là có chút thụ sủng nhược kinh.

Cửu công chúa cùng ca ca Tiết Kim Nguyện - Tiết Đằng đã được định thân từ nhỏ.

Đời trước, bởi vì có quan hệ với Tiết Đằng, mà Cửu công chúa đối với nàng
có mấy phần địch ý. Nàng cùng Cửu công chúa từng gặp qua mấy lần, nhưng
mỗi lần như thế Cửu công chúa đều không cho nàng sắc mặt tốt.

Hôm nay nhìn Cửu công chúa tính tình trẻ con, giữa hai lông mày mang theo sự
thẳng thắn cùng nụ cười vui vẻ, Giang Diệu cũng không nghĩ đến đời trước nữa, liền nói tên của mình sau đó nở nụ cười ngọt ngào, âm thanh của
tiểu nữ oa đặc biệt non nớt mềm mại vang lên:

”Gọi muội là Diệu Diệu là được rồi.”

Cửu công chúa nói: “Được, ta lớn hơn muội vài tuổi, nên muội gọi ta là Dục tỷ tỷ đi.”

Sau đó nàng chỉ chỉ vào đệ đệ vẫn còn đang oan ức bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, nói: “Hắn là đệ đệ của tỷ, muội gọi hắn Hằng ca ca là được
rồi.”

Gọi ca ca cùng tỷ tỷ, nếu đổi lại trước đây thì Giang Diệu
có chút khó kêu ra miệng, nhưng mấy tháng này, nàng đã thích ứng được
mình là tiểu cô nương sáu tuổi, kêu ca ca tỷ tỷ cũng không có gì là ghê
gớm. Ngược lại cũng sẽ không mất đi khối thịt nào.

Thập nhất hoàng tử nghe tiểu cô nương âm thanh mềm nhũn gọi mình, vẻ mặt bỗng nhiên liền

ôn hoà, dường như rất vui vẻ, nhưng hắn vẫn rất tò mò quan hệ của hai
người, liền tiếp tục hỏi:

”Muội cùng đường ca của ta quan hệ tốt như vậy, sao trước đây ta chưa bao giờ thấy muội?”

Thập nhất hoàng tử cảm thấy vị đường ca này của mình xưa nay luôn lạnh như
băng, bên người không có mấy ai thân cận, ngoại trừ Lão vương phi Tuyên
Vương phủ cùng tỷ đệ bọn hắn là ngươi đường ca thân cận nhất thì hắn
chưa từng thấy thêm ai khác.

Trong khi hắn đang mong chờ biết được
đáp án thì đúng lúc này bánh ngọt mới vừa vặn được bưng lên, Lục Lưu đem một bát đậu xanh đẩy lên trước mặt Thập nhất hoàng tử, nói:

”Ngươi ăn đi.”

Một câu nói liền ngăn chặn cái miệng đang lải nhải của Thập nhất hoàng tử.
Thập nhất hoàng tử lại thấy oan ức, bất mãn rầm rì một tiếng: “Hẹp hòi.” Sau đó há mồm xúc một miếng đậu xanh thật to.

Thập nhất hoàng tử còn đang oán giận liền nghe được âm thanh bên ngoài.

Hắn nghiêng đầu, nhìn người đến, “A” một tiếng, sau đó nở nụ cười, gọi: “Bảo Linh.”

Giang Diệu nghe tiếng, quay đầu lại xem. Thấy đi đằng trước hai nha hoàn áo
lục cùng một ma ma là tiểu cô nương một thân nhu quần hồng nhạt thêu hoa lan.

Tiểu cô nương ước chừng sáu, bảy tuổi, chải hai búi tóc, khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo, cười lên cực kì ngọt ngào.

Chính là ái nữ Vệ gia - Vệ Bảo Linh.

Vinh phi xuất thân từ Vệ gia, mà bây giờ chủ nhân của Vệ gia là thân đệ đệ
của Vinh phi, cũng là cậu ruột của Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử - Vệ Thăng.

Vinh phi qua đời sớm, Cảnh Hoài đế cảm thấy Vinh phi thua
thiệt, cho nên đối với Vệ gia đặc biệt lưu tâm, ngay cả vị đệ đệ vô dụng này của Vinh phi, dù nhiều lần phạm sai lầm, mỗi lần như thế Cảnh Hoài
đế đều nhắm một con mắt, mở một con mắt bỏ qua cho hắn.

Bây giờ Vệ
gia tuy rằng dòng dõi đơn bạc, nhưng phần hoàng ân này so với trong kinh thành thì hết thảy danh môn vọng tộc đều không sánh nổi, thậm chí ngay
cả nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu cũng không có phong quang như vậy.

Vệ
Bảo Linh nhìn thấy Thập Nhất hoàng tử liền chạy ngay đến bên cạnh hắn,
ngọt ngào kêu một tiếng biểu ca, sau đó nhìn Cửu công chúa, nói: “Biểu
tỷ khoẻ.” Rồi lại ngoan ngoãn hướng về phía Lục Lưu hành lễ.

Vệ
Bảo Linh đáng yêu, xưa nay Thập nhất hoàng tử luôn yêu thương vị biểu
muội này, lúc này liền thân mật nhéo nhéo mặt nàng, sau đó cầm một khối
bánh ngọt cho nàng.

Vệ Bảo Linh bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Không muốn,
muội muốn cái kia.” Nói xong Vệ Bảo Linh liền chỉ vào đĩa bánh bách hợp
hạt thông tinh xảo trước mặt Giang Diệu.

Thập nhất hoàng tử tuy
rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đến cùng là người xuất thân từ trong cung, nên
có nhãn lực không nhỏ, hắn hiểu được Lục Lưu đối với vị tiểu cô nương

này không bình thường, nhất thời cũng không dám chủ động, chỉ đành liếc
nhìn Giang Diệu khó khăn nói: “Diệu Diệu...”

Giang Diệu xưa nay hào phóng, chỉ là một món điểm tâm mà thôi, không quan trọng, sau đó nàng liền đưa tay đẩy sang.

Thập nhất hoàng tử cười cười, cầm một khối bách hợp hạt thông đưa cho Vệ Bảo Linh.

Đạt được ý mình muốn, Vệ Bảo Linh mới vui vẻ, nói: “Biểu ca thật tốt.”
Dường như nghĩ tới điều gì, Vệ Bảo Linh vội hỏi, “Đúng rồi, muội mới
quen một người bạn.” Vệ Bảo Linh hướng về phía sau nhìn nhìn, “Đây là
Linh Lung, còn có ca ca của Linh Lung.”

Ánh mắt Giang Diệu vẫn
rơi trên người Vệ Bảo Linh, dĩ nhiên không nhìn thấy phía sau nàng có
hai huynh muội Lục Hành Chu cùng Lục Linh Lung.

Lục Hành Chu hôm nay
ăn mặc một thân cẩm bào màu xanh lục, là một thiếu niên phong độ nhã
nhặn, khi nhìn thấy Lục Lưu, vội vàng kêu một tiếng “Tam thúc”, thái độ
thật là cung kính.

Lục Lưu mặt mày lành lạnh, thái độ hờ hững “Ừm”
một tiếng. So với Lục Hành Chu lớn hơn ba tuổi thôi, có điều hắn đúng là ra dáng một tam thúc.

Lục Hành Chu ngoan ngoãn biết điều, hắn vừa
vào cửa liền nhìn thấy Giang Diệu, nhất thời mặt mày vui vẻ nhìn Giang
Diệu, nụ cười ôn hòa, xem như là chào hỏi, sau đó hướng về Thập nhất
hoàng tử cùng cửu công chúa hành lễ.

Lục Hành Chu rất có phong độ,
nếu không có sự tình đời trước, ở trong mắt Giang Diệu, hắn vẫn luôn là
một thiếu niên hiền lành lịch sự quân tử khiêm tốn. Chỉ tiếc, bây giờ
Lục Hành Chu dù chưa bị Tạ Nhân mê hoặc, nhưng trong lòng nàng chung quy vẫn có mụn nhọt. Sự thù hận, cũng là có.

Cho tới Lục Linh Lung, đúng là không có giáo dưỡng tốt như Lục Hành Chu. Nàng được nuông chiều, xưa nay đều là mắt cao hơn đầu, ở Tuyên Vương phủ, có tổ phụ Tuyên Vương
làm chỗ dựa, cho dù là tam thúc Lục Lưu này, nàng cũng không để vào mắt. Lục Linh Lung tuổi tuy nhỏ, nhưng trong mắt chỉ yêu thích kết giao với
nữ nhi quyền quý, thí dụ như La An quận chúa.

Hôm nay Lục Linh Lung
tình cờ gặp Vệ Bảo Linh, biết được thân phận của nàng, tự nhiên có ý
định muốn cùng nàng kết giao, mà Vệ Bảo Linh tính tình đơn thuần, Lục
Linh Lung nhiệt tình một chút, hai tiểu cô nương xấp xỉ tuổi nhau, tự
nhiên rất nhanh sẽ thân thiết.

Lục Linh Lung biết trước mặt là
Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa, nên vội vàng quy củ tiến lên hành lễ, nụ cười cực ngọt, chính là muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt hai
người.

Đời trước Giang Diệu cùng Lục Hành Chu qua lại, nên nàng cũng nhìn quen bộ dáng Lục Linh Lung muốn leo lên quyền quý.

Bây giờ Tuyên Vương không thích Lục Lưu, nàng đối với tam thúc này cũng
không có bao nhiêu kính trọng. Trong phủ còn đỡ, vì dù sao có Lão vương
phi thương yêu Lục Lưu nên nàng không dám đắc tội, nhưng đến khi ra bên
ngoài thì liền tỏ thái độ không quen biết, không chào hỏi, dường như đây là chuyện cực bình thường.

Có điều sau này Lục Lưu quyền thế ngập trời, chỉ sợ Lục Linh Lung lại ân cần tôn kính, chỉ thiếu điều đem hắn lên làm cha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận