Thịnh Sủng Thứ Phi

-Editor: Nekofighter-

Đại lão gia cả đời xử rất nhiều vụ án, quan tâm nhất chính là chứng cớ,
trước nay chưa từng thiên vị. Cho nên, ông thản nhiên gật đầu, không đưa ra dị nghị gì. Đôi mắt của đại phu nhân nhất thời sáng ngời, càng thêm
hung hăng ngang ngược.

" Huống chi từ đầu ngươi còn để Hồng Ngạc
ra cửa đón lão gia, chẳng lẽ không có dụng tâm kín đáo gì sao?" Đại phu
nhân vốn không ngốc, rất nhanh nắm được sơ hở, từng bước ép sát.

Cứ như thế, ngay cả lão thái quân cũng trầm mặt, ánh mắt nhìn Thu Minh
Nguyệt nhiều thêm vài phần u ám. Trầm thị nóng nảy muốn thay Thu Minh
Nguyệt cãi lại thì thấy đại lão gia nhíu mày, nhìn chằm chằm Thu Minh
Nguyệt như đang đợi nàng giải thích. Bà vài lần há mồm muốn nói, cuối
cùng không tiếng động nhìn nữ nhi mình, yên lặng lo lắng.

Thu Minh Nguyệt không bối rối, ngược lại thản nhiên cười.

"Mẫu thân nói có lý."

Đại phu nhân lập tức đắc ý.

"Chẳng qua-" Thu Minh Nguyệt bỗng nhiên chuyển lời khiến đại phu nhân nhíu mày.

"Ngươi còn muốn cãi?"

Thu Minh Nguyệt mỉm cười "Con còn có chứng cớ, chứng minh vết cào trên
người Dung Hoa, Nguyệt Mạo đều không phải do Hồng Ngạc ra tay."

Đại phu nhân khinh thường cười nhạo:" Chứng cớ?"

Thu Minh Nguyệt không hoảng hốt, bình tĩnh trả lời:" Khi cào người khác, móng tay người cào chắc chắn có dính máu..."

"Cũng có lý, nhưng sau khi Hồng Ngạc đả thương người có thể đi rửa tay, hủy
diệt dấu vết. Cái gọi là căn cứ chính xác đương nhiên không còn tồn tại
nữa." Lúc Thu Minh Nguyệt còn nói xong, Thu Minh Ngọc đã đánh gảy lời
nàng. Ngữ khí nàng ta sắc bén, mang theo vài phần khẩn trương, giống như cấp bách muốn chứng minh gì đó. Mà sự nóng nảy của nàng lại khiến người ta khả nghi.


Đại lão gia nhăn mày nhăn mặt, có chút thâm trầm nhìn nàng ta một cái.

"Minh Nguyệt, con tiếp tục nói đi."

Thu Minh Nguyệt không khẩn trương, gật gật đầu.

"Tam tỷ nói đúng.

Thu Minh Ngọc lại lập tức đắc ý. Chỉ có Thu Minh Dung toàn thân bắt đầu run rẩy, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. Nàng không ngu như Thu Minh Ngọc, nàng
biết những lời Thu Minh Nguyệt nói tất nhiên không đơn giản. Thu Minh
Nguyệt nếu đã lên tiếng nhất định sẽ trình ra được chứng cớ. Thời điểm
phát sinh mâu thuẫn rất ít người nhìn thấy, Dung Hoa, Nguyệt Mạo và Hồng Ngạc không tính là nhân chứng, chỉ có một mình nàng. Nhưng lời nàng lại không đủ tin cậy. Sau lưng đại phu nhân có thái sư phủ, còn có đại
hoàng tử, Trung Sơn Bá phủ và Tiết Quốc Hầu phủ. Cho nên, Thu Minh
Nguyệt sẽ không dại dốt đắc tội đại phu nhân, đó chẳng phải lấy trứng
chọi đá sao? Như vậy, người nàng sẽ trả thù chính là mình. Nàng ta... sẽ vạch trần mình sao?

Đây là kết quả xấu nhất nàng có thể nghĩ tới.

Nhưng mà, khiến nàng không nhờ là, Thu Minh Nguyệt phản công không chỉ đơn giản như vậy.

Thu Minh Nguyệt giương mắt nhìn Thu Minh Dung, cái nhìn kia khiến toàn thân Thu Minh Dung đột nhiên lạnh lẽo.

"Mẫu thân biết Yên chi túy chứ?"

"Đương nhiên" Đại phu nhân nhếch mày. Yến chi túy là một loại nước sơn móng
tay, được Thủy Kính phường lớn nhất Kinh thành chế tạo ra. Ba tháng
trước, Thủy Kính Phường khai trương ở kinh thành, gần như vừa xuất hiện
đã dùng tốc độ sét đánh đứng vững trên thị trường, hơn nữa nhanh chóng
làm tất cả các đại yên chi điếm khác vắng vẻ. Đồ của Thủy Kính phường dù là son bột nước hay đồ trang điểm đều là cực phẩm trong cực phẩm, rất
được lòng các tiểu thư phu nhân quý tộc. Thậm chí, ngay cả nhóm nương
nương trong cung đều nghe danh cho nha hoàn tới mua. Tuy nhiên, giá vật
phẩm của Thủy Kính phường cực cao, nếu không phải tứ phẩm quan viên trở
lên hay phú thương giàu có, căn bản không dám đụng tới. Hơn nửa, Thủy
Kính phường mỗi ngày mở cửa đều bán sản phẩm số lượng có hạn, thật nhiều người xếp hàng từ sáng nhưng vẫn không mua nổi. Vì thế, những người có
chức có quyền liền lấy quan giai áp người. Càng về sau, cơ hồ chỉ có
hoàng thất hầu tước mới có thể dùng đồ của Thủy Kính Phường.



Yến chi túy lại là cơn thủy triều của giới thượng lưu, được săn đón vô
cùng, một tháng chỉ sản xuất ba bình, gần như vô giá. Độ trân quý có thể tưởng tượng được.

Đại phu nhân sở dĩ có được một lọ cũng là nhờ
tỷ tỷ bà là Tiết Quốc Hầu phu nhân ban cho. Vì thế, khi nhắc tới yến chi túy, trên mặt bà lộ chút đắc ý.

"Ngươi hỏi làm gì?" Đại phu nhân nhếch mày, khinh thường nói, tự động nghĩ rằng Thu Minh Nguyệt cũng hâm mộ Yến chi túy.

Thu Minh Nguyệt đương nhiên đoán được ý nghĩa của bà ta, chỉ bình thản cười.

"Mẫu thân nếu biết Yến Chi thì đương nhiên hiểu được nó trân quý cỡ nào."
Nàng liếc vết thương trên người Hoa Dung, trong mắt lộ ra tia sáng kì
lạ.

"Vậy mẫu thân có phát hiện ra trên miệng vết thương của Hoa
Dung có mùi của Yến Chí túy không?" Câu nói sau cùng nói ra, tuy rằng
nàng cúi đầu nhưng âm thanh lại truyền vào tai mọi người rất rõ ràng.

Đại phu nhân đột nhiên hoảng hốt, quay đầu nhìn Thu Minh Ngọc thì đã thấy
trên mặt nàng ta lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ căn bản không nghĩ sự tình sẽ
phát triển như thế này. Mà Thu Minh Dung thì kinh ngạc ngẩng đầu, khó
tin nhìn Thu Minh Nguyệt, trong mắt mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu.

Nhị phu nhân nhìn đại phu nhân, lại nhìn sang Thu Minh Ngọc, khóe miệng mang theo chút ý cười, không nóng không lạnh mở miệng.

"Yến chi túy? Ta nhớ rõ tỷ tỷ của đại tẩu là Tiết Quốc Hầu phu nhân vừa cho
đại tẩu một lọ phải không? Thu phủ tuy rằng trăm năm danh môn nhưng tôn
trọng nhất chính là tiết kiệm. Trừ bỏ đại tẩu, những người khác chắc
chắn không với được tới loại vật quý này."

Nhị phu nhân một câu
hai nghĩa, thứ nhất chính là tố cáo đại phu nhân xa hoa lãng phí, vi
phạm ước nguyện tiết kiệm của lão thái quân. Thứ hai, xưa nay xuất giá

tòng phu, đại phu nhân vậy mà sau khi xuất giá vẫn còn thân mật với tỷ
tỷ ruột. Vốn đó cũng là chuyện thường tình, nhưng mấu chốt là, bà lấy
Yên Chi Túy từ tay Tiết Quốc Hầu Phu Nhân thì chẳng khác nào là đang cáo trạng với nhà mẹ đẻ rằng, Thu gia khắt khe bà, khiến bà ngay cả một lọ
nước sơn móng cũng không mua nổi, chỉ có thể về nhà mẹ để lấy. Đương
nhiên, hai ý tứ nặng nề này chính là cố ý nói cho đại lão gia và lão
thái quân nghe .

Nhị phu nhân vừa châm ngòi, Thu Minh Nguyệt lập tức nhìn thấu lòng bà ta. Bà ta đang nghĩ muốn đột quyền chưởng gia của đại phu nhân.

Nàng câu môi, Thu phủ to như vậy, lòng người sâu
hiểm. Lại nghĩ tới mẫu thân của mình, nàng bất giác thở dài. Mẫu thân
trời sinh tính tình yếu đuối, sao có thể là đối thủ của những người này? HIện giờ chỉ có cách để đại phu nhân và nhị phu nhân tranh đấu, khiến
nhị phu nhân lấy được một phần quyền từ tay đại phu nhân cũng không tệ.
Thu Minh Châu quả nhiên thông minh, rất biết tính toán. Nữ tử như vậy,
nếu trở thành kẻ địch cũng không phải dễ đối phó. Hoàn hảo, nàng ấy
không lựa chọn đối địch với mình.

Quả nhiên, nhị phu nhân vừa dứt lời, sắc mặt đại lão gia và lão thái vân liền thay đổi. Ánh mắt nhìn về phía đại phu nhân mang theo sự lạnh lẽo.

Đại phu nhân hoảng hốt, âm thầm cắn răng, trừng mắt nhìn nhị phu nhân.

"Hoàng Vân Thư, ngươi -"

"Đủ rồi!" Lão thái quân khẽ quát một tiếng.

Đại phu nhân câm miệng, nhưng ánh mắt vẫn tức giận.

Lão thái quân lạnh lùng nhìn bà một cái, lại nhìn về phía Thu Minh Ngọc, trong mắt chứ sự thất vọng.

Thu Minh Ngọc trong lòng bối rối, vội vàng giải thích.

"Tổ mẫu, không phải con, con không dùng Yến Chi túy, không tin người nhìn xem."

Đại phu nhân cả kinh, muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp. Sắc mặt lão
thái quân quả nhiên đen lại. Lúc này, Thu Minh Trân đột nhiên cười khẽ
một tiếng.

"A, tam tỷ, móng tay tỷ sao lại dính máu vậy? Bị
thương sao?" Nàng nói xong ước lên, chuẩn bị kiểm tra miệng vết thương.
Nhị phu nhân một minh giả bộ quan tâm nói:" Minh Ngọc làm sao vậy? Sao
lại bẻ móng tay như vậy? Trời ạ, còn chảy máu nữa. Đại tẩu, tẩu làm mẫu
thân không đau lòng sao? Người đâu, gọi đại phu đi." Một phen biểu hiện

hiền lương xong, lại ngầm chửi xéo đại phu nhân.

Bà vừa dứt lời, nha hoàn Thủy Bích bên người vâng một tiếng liền chuẩn bị lui ra.

Đại phu nhân tức giận tới phát run, gầm một tiếng.

"Đứng lại."

Thủy Bích quay đầu, không xu nịnh nói

"Đại phu nhân?"

Nhị phu nhân quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn đại phu nhân.

"Đại tẩu đây là có ý gì?"

Đại phu nhân hận tới cắn răng, vừa muốn giận nhưng chợt nghe đại lão gia hét một tiếng.

"Đều câm miệng hết cho ta."

Đại phu nhân sợ hãi, lập tức ngậm miệng, mà Thu Minh Ngọc thì đã sớm giấu hai tay mình sau lưng, sắc mặt trắng bệch.

Đại lão gia dừng mắt trên người Thu Minh Ngọc.

"Ta không biết con từ khi nào trở nên xảo quyệt ngoan độc như thế? Làm nhục nha hoàn, hãm hại thân muội. Hừ, con tính kế thật giỏi." Đại lão gia
vốn không ngu ngốc, đến lúc này sao còn có thể không nhin ra?

Thu Minh Ngọc bị mắng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Cha, con... Không phải, không phải con... Con..." Nàng bối rối muốn giải
thích, đột nhiên đầu óc lóe sáng, chỉ vào Thu Minh Dung.

"Là nó, là nó châm ngòi, đúng, chính là nó."

Nhất thời mọi người đều nhìn về phía Thu Minh Dung. Thu Minh Dung sửng sốt,
tựa hồ không nghĩ Thu Minh Ngọc sẽ trút hết lỗi lên mình.

"Tam tỷ, tỷ-"

"Ngươi tiện nhân này!" Không đợi nàng nói xong, đại phu nhân liền tát nàng một cái, hung tợn trừng nàng.

Hai má Thu Minh Dung nóng bừng, kinh ngạc nhìn đại phu nhân đang vô cùng giận dữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận