Màu sắc rực rỡ như
tranh, điêu khắc sống động, chất liệu bằng gỗ mạ vàng. Chỉ tính cái hộp
thôi giá trị đã trăm lượng chứ đừng nói vật bên trong hộp.
Thu
Minh Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, bàn tay tinh tế vuốt ve hoa văn
trên hộp. Đầu ngón tay khẽ nhấc, nắp hộp mở ra, một mùi thơm thoang
thoảng xông vào mũi. Mùi rất nhẹ, như phiêu tan trong không khí, lại tựa như đọng lại, thật lâu không tiêu biến. Nhìn kỹ, trong hộp là một lớp
chất lỏng trong suốt, sáng bóng, làm những hoa văn trong hộp chớp sáng
như đuôi cá bạc lắc lư giữa biển. Vách trong của hộp có khắc Càn Khôn,
là dùng một lớp phấn bạch ngọc tạo thành. Có lẽ vì thế mà chất lỏng kia
mới không làm ước hộp gỗ.
Yến Chi túy?
Tay nàng khẽ lấy một ít chất lỏng. Nước kia dính lên móng, nhìn như mềm mại nhưng không hề chảy xuống.
Ai có thể biết, lọ Yến chi túy trong thành không mấy người có nhưng nàng lại có trong tay cả một hộp.
Ha.
Miệng nàng dâng lên ý cười lạnh lùng.
Một hộp tính là gì? Nếu nàng muốn, nhiều hơn cũng không thành vấn đề.
Đúng vậy, nàng chính là lão bản thần bí đứng sau Thủy Kính phường.
Ba tháng trước, đúng là lúc tổ phụ nàng ra tù, thời khắc đó nàng đã biết
rằng, cuối cùng cũng sẽ có ngày nàng quay lại Thu phủ. Trầm phủ mặc dù
không so được với nhà phú quý trong kinh, nhưng tốt xấu cũng có mấy cửa
hàng. Ngoại tổ vào tù, mẫu thân lại nhu nhược không đảm trách được, cho
nên từ khi nàng xuyên qua thì tiếp nhận những cửa hàng này của Trầm gia, vì vậy nàng đã sớm có chuẩn bị: Lấy một thân phận thần bí khai trương
cửa hàng mỹ phẩm ở kinh thành, trở thành nơi các phu nhân trong kinh ưa
thích nhất.
Ngày đầu tiên bước vào Thu phủ, người nào có địch ý
với nàng, người nào hiền lành với nàng, nàng liếc mắt đã có thể nhìn ra. Thu Minh Ngọc đơn thuần ngu xuẩn, nghĩ gì cũng đều viết trên mặt. Cùng
sống dưới mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nàng sớm đoán được Thu Minh Ngọc nhất định kiếm chuyện. Trên miệng vết thương của Hoa Dung căn bản không có Yến chi túy gì, chẳng qua chỉ là phấn hoa nàng tinh
luyện từ Yến Chi túy mà thôi. Yến Chi túy rất dính, trừ phi dùng nước
đặc chế để tẩy đi, mùi cũng sẽ lưu lại từ ba tới bảy ngày. Nàng sao có
thể làm chuyện lộ ra nhược điểm để đại phu nhân nắm lấy chứ?
Hạ Đồng vén màn đi vào. Thấy Thu Minh Nguyệt nhìn chằm chằm hộp Yến Chi túy, nàng hơi sửng sốt, sau đó nhẹ bước tới gần.
“Tiểu thư?”
Thu Minh Nguyệt không quay đầu, nhàn nhạt nói:” Em muốn hỏi gì?”
Hạ Đồng do dự chốc lát, nhỏ giọng hỏi:” Tiểu thư vì sao không nói cho thất tiểu thư rằng, người bỏ Yến chi túy vào phòng nàng là lục tiểu thư?”
Thu Minh Nguyệt thản nhiên đứng dậy, không trả lời, chỉ phân phó Hồng Ngạc một câu:” Đem cái này theo, ta muốn đi gặp tứ tỷ.”
Hồng Ngạc đi tới, “Vâng” một tiếng, lôi ra một bình sứ màu trắng khẽ đổ lên
ngón tay của Thu Minh Ngọc. Mùi thơm nhàn nhạt trong không khí từ từ
tiêu tan, thẳng tới khi không còn chút gì, nàng mới lôi từ trong ngực ra một tấm khăn lụa, gói kỹ cái hộp rồi cất lại vào ngực.
Bước ra cửa, Thu Minh Nguyệt lên tiếng.
“Ta không dùng người vô dụng.”
Hạ Đồng hơi chấn động, giương mắt nhìn làn váy từ từ đi xa.
Người vô dụng… Tiểu thư cũng đang ám chỉ các nàng sao?
.
.
Đại viện Thu phủ chia thành Đông Tây Nam Bắc. Lão thái gia và lão thái quân ở Nam uyển, đại phòng ở Đông uyển. Nhị phòng ở Tây Uyển còn Tam Phòng ở Bắc uyển. Mỗi Uyển dựa theo số di nương, tiểu thư, thiếu gia của các
phòng mà chia thành các viện nhỏ. Thu Minh Hiện giờ là muốn đi tới Liên
uyển của Tây Uyển, nơi ở của tứ tiểu thư Thu Minh Châu.
Liên Uyển,
tên như nghĩa, trong viện có một cái ao trồng rất nhiều sen trắng. Chỉ
là hiện tại mùa xuân nên còn chưa nở, vừa đến mùa hè sen sẽ nở hoa, có
thể tưởng tượng được là đẹp tới cỡ nào.
Hương Thảo đã sớm chờ trước cửa, nhìn thấy Thu Minh Nguyệt, vẻ mặt nàng có chút ngạc nhiên.
“Ngũ tiểu thư, tiểu thư của chúng ta chờ người đã lâu.”
“Thật không?” Khóe mắt Thu Minh Nguyệt có ý cười sâu sắc “Xem ra là ta đã tới muộn.”
Vừa tiến vào cổng, nàng đã nghe thấy tiếng cười từ phòng Thu Minh Châu vang lên.
“Hôm nay ngọn gió nào thổi ngũ muội đại thần tới Liên viện vắng vẻ của ta đây?”
Thu Minh Nguyệt vừa đi vào vừa cười nói:” Đúng vậy, muội không mời mà tới,
tứ tỷ có thể đãi muội muội đây một tách trà không?” Nàng phất tay ý bảo
Hồng Ngạc chờ ngoài cửa, chính mình xốc màn đi vào. Thu Minh Châu đang
ngồi trên tháp, trên bàn là bút viết và nghiên mực. Nàng ấy hình như
đang định viết gì đó, thấy Thu Minh Nguyệt liền buông bút, mỉm cười.
“Tổ mẫu thường khen ngợi muội pha trà rất ngon, muội sao có thể nhớ tới tài pha trà thô thiển của tỷ chứ?”
Thu Minh Nguyệt hào phóng ngồi xuống, giả bộ oán trách:” Tứ tỷ, ở trước mặt muội tỷ cũng đừng giấu giếm. Chỉ là một ly trà thôi mà, hay tỷ tỷ cũng
keo kiệt với muội?” Khi nàng nói chuyện, tay lật xấp giấy trên bàn, ánh
mắt dừng lại trên bức tranh chưa hoàn thành trong chốc lát, cười nói:”
Bức tranh mưa đầu xuân này của tứ tỷ thật sinh động, miêu ta vô cùng
nhuân nhuyễn, bản lĩnh bất phàm.”
Thu Minh Châu thản nhiên cười nói:” Ta có bao nhiêu cân lượng chỉ sợ cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của ngũ muội nhìn thấu rồi.”
Thu Minh Nguyệt tươi cười như trăng “Tứ tỷ xem trọng muội quá rồi.”
Thu Minh Châu khoát tay “Được rồi, muội hôm nay tới không chỉ đề đòi một ly trà chứ?”
Thu Minh Nguyệt nghiêng đầu, cười nháy mắt.
“Nếu muội nói phải thì sao? Chẳng lẽ tứ tỷ sẽ đuổi muội đi?”
Nào biết Thu Minh Châu lại nghiêm trang gật đầu. “Đúng”
Thu Minh Nguyệt oán giận “Tứ tỷ, tỷ cũng không thể đối xử với muội như vậy chứ.”
Thu Minh Châu nhướng mày nhìn nàng. Thu Minh Nguyệt bĩu môi, sau đó lại cười nhã nhặn.
“Quả nhiên vẫn là tứ tỷ hiểu muội.” Nàng hướng ngoài cửa gọi một tiếng “Hồng Ngạc, vào đây.”
Hồng Ngạc đi vào, lấy vật trong ngực ra, sau đó lại đi ra ngoài.
Thu Minh Châu nghi hoặc, Thu Minh Nguyệt không nói gì, chỉ gỡ khăn lụa, mở hòm ra, Yến chi túy trong hộp liền hiện ra trước mắt.
“Đây là?” Ngửi thấy mùi thơm khác thường, Thu Minh Châu kinh ngạc.
“Ngũ muội, đây không phải là…”
Thu Minh Nguyệt đậy hộp lại, thản nhiên nói:” Tứ tỷ hẳn là đã biết chuyện xảy ra ở Phù Dung Viện?”
Thu Minh Châu không đáp, Thu Minh Nguyệt lại nói:” Yến Chi túy này sẽ giúp tứ tỷ bỏ đi một chướng ngại.
Thu Minh Châu khóe mắt dao động “Ngũ muội đang nói gì vậy, tỷ không hiểu”
“Người sáng mắt không nói tiếng lóng.” THu Minh Nguyệt ngẩng đầu “Tứ tỷ thật
cứ làm vẻ bí hiểm với muội sao? Nếu như vậy, coi như muội chưa từng tới
đây.” Nàng dứt lời liền đứng dậy, nhưng lập tức bị Thu Minh Châu gọi
lại.
“Ngũ muội chậm đã.” Thu Minh Châu đè tay nàng xuống, khẽ hạ mi. Lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu cười.
“Nàng đã mười lăm tuổi, nhiều nhất mấy tháng nữa mẫu thân sẽ an bài nàng ta xuất giá. Sao còn có thể tạo uy hiếp với tỷ?”
Thu Minh Nguyệt lại lần nữa ngồi xuống “Sau khi nàng ta xuất giá sẽ tới lượt tỷ.”
Thu Minh Châu suy nghĩ nhìn xuống chiếc hộp gỗ, đột nhiên hỏi:” Ngũ muội, sự thần bí của muội ngàng càng khiến tỷ bị mê hoặc.”
Thu Minh Nguyệt cười cười:” Tứ tỷ, sự kín đáo của tỷ cũng làm muội bội phục.”
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt trong sạch nhưng lạnh lùng, một đôi mắt minh mẫn nhưng thanh khiết. Rất lâu sau, hai người đều bật cười.
“Lục muội nếu biết một hồi tính toán của nàng ta bị ngũ muội đem đến chỗ tỷ, ngược lại tự mình chuốc khổ không biết sẽ có biểu tình gì.”
Thu Minh Nguyệt cười thật sáng lạn, nói nhỏ với Thu Minh Châu:” Tứ tỷ, muội phát hiện tỷ cũng thật tà ác đó.”
Thu Minh Châu che miệng cười “Ngũ muội, tỷ cũng lần đầu phát hiện ra muội thật tinh quái.”
Thu Minh Nguyệt nháy mắt “Tứ tỷ à, muội chỉ mưới mười ba tuổi.”
Thu Minh Châu nhíu mày, tỉ mỉ đem nàng đánh giá từ đầu tới chân.
“Ngũ muội, có đôi khi tỷ tự hỏi, muội thật sự mới mười ba sao?”
Thu Minh Nguyệt cười không nói. Chỉ là trong nụ cười kia có thêm phần yếu ớt.
Thân thể mười ba tuổi nhưng linh hồn là hai mươi sáu tuổi. Kiếp trước kiếp
này đã trải qua bao nhiêu chuyện đời, nàng đã sớm không còn sự hồn nhiên của một cô gái. Còn lại chẳng qua chỉ là bi thương mà thôi.
Nàng đứng dậy cáo từ “Nhị tỷ hôm nay chính là giúp nhị thẩm đoạt quyền.
Nguyệt di nương trước đây bên cạnh tổ mẫu cũng có chút tận tâm, nghe nói bà ấy có một ca ca, hiện tại đang làm quan nhỏ cửu phẩm. Ca ca bà còn
có một đứa con trai, hình như cũng có chút công danh. Hôm trước nha hoàn của muội ngẫu nhiên nghe được, Nguyệt di nương hình như có ý cùng nhà
mẹ đẻ thông gia.”
Hai câu nói tưởng như vô tình lại khiến Thu Minh Châu chấn động, mắt hơi chớp chớp
Thu Minh Nguyệt mỉm cười “Thời gian không còn sớm, muội phải trở về.”